"Từ góc độ phân tích bằng chứng mà nói thì có khá là nhiều sơ hở."
"Bằng chứng chính trong bản án này là bằng chứng gián tiếp và không có sự liên kết với nhau. Ví dụ, có hàng xóm thấy trong thùng rác mà bị cáo đi ngang qua có chai rượu, những nội dung này không thể nào trăm phần trăm nhận định người vứt chai rượu là bị cáo."
"Hơn nữa bản án giám định dấu vân tay lại chỉ có một bằng chứng duy nhất, không có lý do nào để chứng minh đầy đủ tội ác. Nguyên cáo thừa nhận bị cáo đã đến nhà anh ta vài ngày trước khi vụ án xảy ra, nhưng thời gian bị cáo ở nhà nguyên cáo không phải là thời gian ăn trộm. Cho dù mấy ngày nay nguyên cáo trình bày có nhân viên vệ sinh đến quét dọn, nhưng khó tránh khỏi sẽ để lại vài dấu vân tay."
Phó Chiêu Hoa nói một hơi dài rồi dừng một chút, sau đó hỏi Mục Từ Túc "Anh, em nói đúng không?"
Khi nói rõ ràng có ý tưởng, thực tế và mạch lạc, cộng thêm giọng nói trong trẻo điềm tĩnh càng làm tăng thêm sức thuyết phục, nhưng một chữ anh vừa thốt ra thì cảm thấy thật dịu dàng và thân thiết.
Mục Từ Túc cũng không biết phải làm sao "Sáu mươi điểm!"
"Không đúng chỗ nào ạ?"
Nghe tiếng thì thấy bên phía Phó Chiêu Hoa đang tìm kiếm giấy bút để ghi chép, Mục Từ Túc dứt khoát cho cậu thời gian chuẩn bị, chờ cậu chuẩn bị xong thì anh mới nghiêm túc nhắc nhở cậu "Cậu quên mất một trong những điều kiện cơ bản quan trọng nhất. Cũng trong vụ án này, sở dĩ đến cuối cùng không thể xác định tội danh là vì thiếu điểm khả nghi quan trọng."
"Điểm khả nghi?"
"Đúng. Thứ nhất, cậu đã quên một chuyện quan trọng nhất, chính là chuyện mất trộm có thật hay không."
"Tài sản cụ thể bị đánh cắp hoàn toàn do nguyên cáo quyết định và không có bằng chứng trực tiếp nào chứng minh xác thật theo lời khai của nguyên cáo. Nói cách khác, có rượu, có tiền mặt, nhưng không ai biết là cụ thể có bao nhiêu rượu, có bao nhiêu tiền mặt."
"Còn về phần bằng chứng, cậu cũng quên mất một điều, bằng chứng trong vụ án này không đáp ứng tính đầy đủ của bằng chứng và tính yêu cầu chứng minh kết luận biệt lập của anh ta."
"Nói cách khác, tất cả bằng chứng trong bản án này mặc dù có thể suy đoán có tội, nhưng cũng có thể là suy đoán vô tội."
"Em hiểu rồi!" Phó Chiêu Hoa lập tức hiểu rõ lời nói của Mục Từ Túc "Cho nên lúc đó quan tòa đã bác bỏ lời cáo buộc của công tố viên và phán bị cáo vô tội."
"Đúng vậy. Cậu phải nhớ kỹ, bất cứ lúc nào cũng không được rời bỏ hai chữ bằng chứng. Trên tòa, chỉ có bằng chứng tuyệt đối mới có thể kết án một người."
"Thậm chí điều này càng đúng hơn với tư cách là luật sư của bị cáo. Nếu thân chủ của cậu tuyệt vọng kêu oan, cậu càng phải cẩn thận luận chứng cho những chứng cứ mà công tố viên đưa ra. Một khi không cẩn thận, sự bất cẩn của chúng ta sẽ phá hủy cả cuộc đời của đối phương."
"Vâng." Phó Chiêu Hoa gật đầu, vô thức khen ngợi anh "Anh thật lợi hại."
Một tiếng là anh hai tiếng cũng là anh. Cậu Phó Chiêu Hoa này đúng là thật biết làm nũng.
Nếu sống ở đời trước, đổi thành một cậu trợ lý khác, cho dù anh có tâm tư muốn dẫn dắt đối phương, nhưng khi nghe vậy thì anh cũng sẽ nghiêm khắc hù đối phương vài câu "Đang giảng giải cho cậu đó, nghiêm túc cho tôi."
Nhưng cái cách làm nũng vô tư hồn nhiên này của Phó Chiêu Hoa luôn làm cho Mục Từ Túc phải mềm lòng.
Cứ từ từ mà tiến! Dù sao người ta cũng là hiếu học!
Mục Từ Túc nghĩ thế, giọng nói cũng dịu đi "Cho nên cậu đã hiểu tại sao kêu cậu đến diễn đàn luật sư để luyện tay nghề chưa!"
"Dạ, em biết rồi, đều nghe anh hết."
"Cậu đó!" Mục Từ Túc nhìn đồng hồ rồi giục cậu "Mau đi ăn cơm đi!"
"Thế anh đã ăn chưa?"
"Vẫn chưa, nhưng chị tôi có nấu sẵn."
"Có món canh nào không? Em thấy anh rất thích ăn cay mặn, nhưng gần đây thì không được, phải ăn những món thanh đạm thì mới tốt cho dạ dày."
"Chỉ gặp nhau vài lần thôi mà, sao cậu biết?"
"Em... Bói ra."
"Bói?" Mục Từ Túc nhớ lại Phó Chiêu Hoa đã bói chữ cho mình hồi ở Quảng Châu, anh không khỏi trêu chọc cậu "Cậu còn nhớ cái chai nước hôm nọ không?"
"Dạ?" Đổi đề tài quá nhanh, Phó Chiêu Hoa không phản ứng kịp.
"Cậu biết câu nói ghi trên bao bì là gì không?"
"Là sao?"
"Làm sao để giải sầu." Mục Từ Túc cố ý dừng một chút rồi hạ giọng nói "Chỉ cần ôm em."
"Cạch!" Điện thoại của Phó Chiêu rớt xuống đất, hơn phân nửa là bị dọa sợ.
"Ha ha ha ha!" Cũng biết là hiểu lầm, đứa nhỏ này đúng là thật thú vị. Mục Từ Túc bật cười.
Mãi đến một lúc sau, bên kia mới truyền đến giọng nói của Phó Chiêu Hoa "Anh..."
"Xin lỗi, xin lỗi, đừng giận nha." Mục Từ Túc ngoài miệng nói như vậy nhưng ý cười không hề giảm chút nào.
Trái lại là Phó Chiêu Hoa xụ mặt im lặng hồi lâu nhưng cũng không nhịn được mà cười theo.
Chỉ như vậy, rõ ràng hai nơi khác nhau nhưng lại trò chuyện vui vẻ như ngồi cạnh nhau, cũng ăn xong bữa cơm tối nay. Sau khi ăn xong, Mục Từ Túc liền kêu Phó Chiêu Hoa đăng ký vào diễn đàn luật sư.
Nhiều ngày không đăng nhập, trên diễn đàn vẫn sôi nổi náo nhiệt như thường, chẳng qua là có thêm vài bài đăng kêu gọi đại thần xuất hiện.
Sau khi kết thúc vụ án bạo lực học đường, Mục Từ Túc liền bận rộn với vụ án của Trác Tử Dung, cho nên một khoảng thời gian khá dài không đăng nhập diễn đàn.
Trên diễn đàn, sóng mới đè sóng cũ rất nhanh, cho nên sự tồn tại của anh dần dần bị lãng quên. Bây giờ người gọi tên anh còn rất ít, lúc anh vừa biến mất thì khắp nơi đều réo tên anh, đau thương không thể tả.
Còn Phó Chiêu Hoa là người mới vào, cảm thấy hơi lúng túng, không biết phải trả lời vấn đề nào trước.
Mục Từ Túc nói "Vấn đề nào làm cậu cảm thấy hứng thú thì hãy bắt đầu từ đó, sau khi trả lời xong thì lập một danh sách, sáng sớm mai nộp cho tôi."
"Vâng. Vậy thì anh đi ngủ trước đi, đừng phí sức quá."
Cho cậu ấy thêm việc thì cậu ấy lại sợ mình mệt mỏi. Mục Từ Túc lắc đầu "Cậu cũng nên đi ngủ sớm đi."
"Dạ."
Sau khi cúp điện thoại, Mục Từ Túc định đứng dậy tới kệ sách tìm một quyển sách để đọc.
Anh vừa rút quyển sách ra thì ngoài cửa sổ giống như có tiếng gì đó. Mục Từ Túc tò mò đi tới nhìn thì thấy một cô gái độ khoảng hai mươi tuổi vừa kéo bạn trai vừa giơ điện thoại lên giống như đang chụp ảnh tự sướng, nhưng lại đang nói chuyện.
Live stream? Hiện nay trong giới trẻ khá là thịnh hành live stream và không ít người nổi tiếng từ đó, anh đưa mắt nhìn kỹ lại, hóa ra là đang cho mèo ăn.
Khu dân cư cũ này có rất nhiều mèo hoang, bình thường đều là các dì các cô ở đây cho đám mèo ăn, hiếm khi thấy người trẻ tuổi làm chuyện này.
Thật có lòng nhân hậu. Mục Từ Túc nhớ hồi trước Kinh Mặc cũng có nói chuyện này, mẹ Kinh Mặc còn nói cô gái này rất tốt bụng. Cho mèo ăn, đưa mèo đi triệt sản, lên mạng tìm người nhận nuôi, làm như vậy sẽ hạn chế mèo đi hoang và giữ gìn vệ sinh và trật tự khu phố.
Cho nên nói, cuộc sống sẽ ngày càng tốt hơn. Chắc chắn sẽ có những kẻ khốn nạn, hơn nữa còn đầy rẫy ra đó, nhưng người tốt cũng không phải là số ít.
Mục Từ Túc không nhìn nữa, quay người ngồi xuống ghế đọc sách.
Ngày hôm sau, Mục Từ Túc đi làm như mọi ngày. Thậm chí anh cố ý đến sớm để xem coi còn có ai bàn tán gì nữa không. Nhưng bất ngờ là khi anh đến thì Phó Chiêu Hoa đã có mặt rồi.
Hơn nữa trên bàn làm việc của anh đặt một bữa sáng nóng hổi.
"Bộ ở trên người tôi có gắn radar à? Sao biết tôi chưa ăn sáng?"
Phó Chiêu Hoa không trả lời, trong đôi mắt đào hoa xinh đẹp toàn là ý cười dịu dàng. Mục Từ Túc xoa đầu cậu rồi ngồi xuống ăn sáng. Anh suy nghĩ một lát rồi lấy hai cuốn sổ tay trong cặp ra đưa cho cậu.
"Đây là những gì tôi ghi chép từ hồi mới theo thầy đi xử lý vụ án. Cậu cầm lấy, sẽ có ích."
"Cám ơn anh."
"Đừng khách khí như vậy, tôi còn đang ăn bữa sáng của cậu đây này. Nhưng với tay nghề của bé Chiêu Hoa nhà ta thì dư sức mở quán ăn đó nha."
"Vậy thì sau này mỗi ngày em sẽ nấu cho anh ăn." Cậu nói xong liền cẩn thận cất cuốn sổ vào. Sau đó bắt đầu sắp xếp nội dung công việc hôm nay.
Mục Từ Túc ngậm bánh đường xốp giòn trong miệng nhìn Chiêu Hoa làm việc, không nhịn được phải thầm khen một câu, nhìn còn nhỏ tuổi nhưng tác phong làm việc đúng là không chê vào đâu được.
Ăn sáng xong xuôi, Mục Từ Túc lấy xem danh sách trả lời các câu hỏi ở diễn đàn của Phó Chiêu Hoa vào ngày hôm qua.
Không khác mấy so với suy nghĩ của anh, tỷ lệ chấp nhận thậm chí không quá mười phần trăm. Có điều đây không phải là do trình độ chuyên môn của Phó Chiêu Hoa không phù hợp, mà là do sự thành thạo của cậu chưa đủ.
Mục Từ Túc có một chủ ý.
Tháng tiếp theo, đối với Phó Chiêu Hoa, có thể nói là địa ngục thực tập.
Nhiều vụ án chất chồng cao hơn đầu người, Mục Từ Túc thường xuyên biến phòng làm việc thành tòa án để rèn luyện Phó Chiêu Hoa.
Tất nhiên là không có quan tòa hay bồi thẩm đoàn gì cả, chẳng qua chỉ đơn giản là đóng vai thành luật sư bào chữa của hai bên.
Mục Từ Túc đứng đối diện với Phó Chiêu Hoa mới chân ướt chân ráo vào nghề, lúc đầu Phó Chiêu Hoa bị áp chế đến nỗi ngay cả một lời trần thuật cũng không thể nói trôi chảy rành mạch. Nhưng qua một tháng, cậu đã có thể từ từ đánh ngang tay với Mục Từ Túc.
"Không tệ." Kết thúc phiên tòa mô phỏng hôm nay, Mục Từ Túc vỗ vai khen ngợi Phó Chiêu Hoa.
"Còn kém xa." Chiêu Hoa xụ mặt mở sổ tay ra, bắt đầu tự mình làm tổng kết. Đôi mắt đào hoa của Phó Chiêu Hoa trở nên tĩnh lặng, trông vô cùng nghiêm túc, bộ dáng này của cậu giống như có thể tự mình gánh vác tất cả.
"Đừng áp lực quá." Mục Từ Túc xoa đầu cậu "Cậu chỉ mới có mấy tuổi thôi!"
"Đã hai mươi hai rồi ạ! Chỉ nhỏ hơn anh có ba tuổi thôi. Ở tuổi này của em, anh đã có thể lật ngược bản án giúp thân chủ của mình thắng kiện. Còn trong phiên tòa mô phỏng hôm nay, mặc dù em có thể giúp thân chủ của mình thắng kiện nhưng những chứng cứ em có chỉ là hạng tôm tép, còn thua xa một phiên tòa thật sự!"
Mục Từ Túc bật cười "Nhưng tôi đã thực tập ở đây từ hồi nửa học kỳ sau của năm thứ nhất đại học, sau khi tốt nghiệp thì được nhận vào làm chính thức, có thể độc lập nhận án kiện, cậu tính xem ở đây là bao nhiêu năm."
"Em sẽ cố gắng."
"Cố gắng lên, tôi cũng rất mong đợi trong tương lai cậu có thể tự mình đảm đương một vụ án."
Đây không phải là lời khích lệ khách sáo, mà Mục Từ Túc thật sự trông mong vào tương lai của Phó Chiêu Hoa. Chỉ có thể nói anh và Phó Chiêu Hoa như bổ sung cho nhau.
Anh thoạt nhìn ôn hòa, nhưng phong cách bào chữa lại sắc bén gai góc, liên tục thay đổi nhiều góc độ phản biện, cực kỳ quỷ quyệt.
Nhưng Phó Chiêu Hoa lại hoàn toàn khác, tuy điệu bộ của cậu dịu dàng đến không ngờ, nhưng phản biện lại vô cùng mạch lạc và tuyệt đối không khoan dung. Điểm chính là cậu rất cẩn thận, độ nhạy bén của cậu đối với các chi tiết trong vụ án cao đến đáng sợ, chỉ cần phát hiện một lỗ hổng thì sẽ lập tức tìm hiểu nguồn căn, không hề có một chút lơ là nào.
Nếu có thể hợp tác trong tương lai, chắc chắn công lao của cậu không hề nhỏ.
Mục Từ Túc chống cằm suy nghĩ, Phó Chiêu Hoa đã làm xong tổng kết, cậu lấy một chai nước trong cặp ra đưa cho Mục Từ Túc "Anh nghỉ một lát đi."
Mục Từ Túc nhìn chai nước kia thì không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ, tại sao vẫn là nhãn hiệu này?
Trái lại không khác gì chai nước hôm nọ, chủ yếu là Phó Chiêu Hoa thật tốt số, rõ ràng chỉ có chai nước có dấu hiệu trứng bảy màu thì mới tặng kèm một câu nói đặc biệt, mỗi lần cậu mua đều trúng không sai một ly. Nhưng những lời tỏ tình thổ vị kia thật khiến người ta phải ngượng ngùng.
Khi Mục Từ Túc hỏi thì Phó Chiêu Hoa lại trả lời vô cùng có lý có tình. Với giá tiền như thế thì tại sao không mua một chai nước có hương vị để uống cho ngon miệng mà lại phải mua một chai nước lọc nhạt nhẽo?
Một câu trả lời không thể bắt bẻ chỗ nào được, nhất thời Mục Từ Túc không biết nói gì. Anh thuận tay giơ cái chai lên xem trên đó viết cái gì.
"Rượu ngọt nhất..."
Nhưng đây là nước mà? Mục Từ Túc cảm thấy kì quái. Nhưng khi vừa mở nắp chai ra thì thấy bên trong đó viết "Là anh ở bên em đến trọn đời."
Mục Từ Túc bày tỏ: Được rồi, người lớn tuổi không nuốt nổi lời tâm tình sến sẩm...
Chỉ như thế, dạo gần đây không có vụ án nào mới, hai người tiếp tục luyện tập đối đáp trên tòa, ban ngày Phó Chiêu Hoa đi theo Mục Từ Túc học tập, khuya về nhà lên diễn đàn luật sư giải đáp nghi vấn.
Những ngày này vào buổi tối, Mục Từ Túc và cậu tiếp tục dùng khu giải đáp nghi vấn của diễn đàn luật sư để rèn luyện, và bất ngờ nhận được một tin tức thú vị.
Mèo bị bắt cóc phải truy tố thế nào?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...