Cầu Xin Các Người Cho Con Đường Sống

Tuy nhiên, sau khi gặp mặt thì Mục Từ Túc không khỏi sững sờ. Người trước mắt vô cùng quen thuộc, đó là công nhân đẩy gạch mà Mục Từ Túc đã gặp ở công trường hồi tết.

"Anh... Anh là luật sư Mục?"

"Phải, tôi là Mục Từ Túc. Giờ đi theo tôi vào phòng làm việc nói chuyện trước." Mục Từ Túc nói một tiếng với đồng nghiệp rồi dẫn người đi.

Có lẽ là lần đầu vào chốn công sở nên người đàn ông trông vô cùng khẩn trương, tay không tự chủ nắm chặt vạt áo.

Mãi đến khi vào phòng làm việc của Mục Từ Túc và ngồi xuống trước bàn, anh ta mới bình tĩnh lại.

"Đừng sốt sắng, uống miếng nước cho bình tĩnh lại." Mục Từ Túc rót một ly nước cho người đàn ông, chờ anh ta uống xong thì mới từ tốn hỏi chuyện "Anh tìm tôi có việc gì?"

"Là chuyện tiền lương, luật sư Mục có học vấn, anh giúp tôi nhìn xem tiền lương của tôi có chỗ nào sai không?"

Mục Từ Túc vừa nghe anh ta nói vừa ghi chép, sau khi người đàn ông nói xong, anh tính nhẩm lại số tiền trên giấy nháp thì không khỏi nhíu mày.

Nếu người đàn ông nói không sai thì đúng là số tiền lương này xác thực có vấn đề. Theo lý là có trả thêm tiền nếu tăng ca trong tết, nhưng xem lại thì không thấy khoản tiền này đâu. Không chỉ như vậy, ngay cả bảo hiểm xã hội cũng không có.

Nếu người đàn ông làm công nhân tạm thời bình thường thì phần bảo hiểm xã hội này phụ thuộc vào hợp đồng. Nhưng người đàn ông không phải là công nhân tạm thời, mà là công nhân chính thức của công ty xây dựng.

Trong tình huống này, không có tiền đóng bảo hiểm xã hội, không có tiêu chuẩn tính lương cụ thể thì vốn đã là vi phạm .

"Anh chắc chắn mình là nhân viên chính thức của công ty xây dựng không?"

"Đúng, lúc tuyển dụng họ đã nói với chúng tôi như vậy."

"Vậy thì chính công ty của các anh có vấn đề rồi. Khoan hãy nói đến chuyện này, điều 38 khoản 1 và điều 46 khoản 1 trong quy định người lao động có thể chấm dứt hợp đồng lao động nếu người sử dụng lao động có một trong những trường hợp sau: Người sử dụng lao động không đóng tiền bảo hiểm xã hội theo quy định pháp luật. Theo quy định trên thì người sử dụng lao động không đóng bảo hiểm cho người lao động theo quy định pháp luật thì với tư cách là người lao động, có thể khiếu nại với bộ phận lao động, hoặc là trực tiếp nhờ trọng tài lao động phân xử, hoặc là nộp đơn yêu cầu chấm dứt hợp đồng lao động và yêu cầu người sử dụng lao động bồi thường thiệt hại về kinh tế."

(Trọng tài lao động: Trọng tài lao động là phương thức giải quyết tranh chấp lao động mà theo đó trọng tài viên hoặc Hội đồng trọng tài có thẩm quyền sẽ đứng ra giải quyết tranh chấp lao động dựa trên cơ sở các nguyên tắc nhất định theo sự thỏa thuận hợp pháp của các bên tranh chấp hoặc theo quy định của pháp luật, phán quyết của trọng tài có giá trị bắt buộc thi hành với các bên.)

"Có an sinh xã hội hay không thì không quan trọng." Người đàn ông lo lắng nói "Dù không có thì chúng tôi cũng không cần, nhưng chúng tôi chưa nhận được lương bốn tháng qua, bọn họ nói quản lý cũng không có biện pháp, có gấp cũng vô dụng."


(An sinh xã hội là sự bảo vệ của xã hội đối với các thành viên của mình thông qua một loạt biện pháp công cộng, nhằm chống lại những khó khăn về kinh tế và xã hội do bị ngừng hoặc giảm thu nhập, gây ra bởi ốm đau, thai sản, tai nạn lao động, thất nghiệp, thương tật, tuổi già và chết; đồng thời, đảm bảo các chăm sóc y tế và trợ cấp cho các gia đình đông con.)

"Chuyện này dễ xử lý thôi, anh đến Cục giám sát lao động Yến Kinh để khiếu nại, hoặc gọi điện đến đường dây nóng 12333, hoặc đến thẳng Cục nhân sự và An sinh xã hội để xin phân xử lao động. Còn nếu không được nữa thì đến Tòa án Nhân dân địa phương để nộp đơn kiện, yêu cầu trả lại tiền lương."

"Điều 30 trong , người sử dụng lao động phải trả tiền công cho người lao động đầy đủ và đúng hạn theo quy định của hợp đồng và quy định của Nhà nước. Nếu người sử dụng lao động nợ hoặc không trả đủ tiền công thì người sử dụng lao động có thể nộp đơn lên Tòa án Nhân dân địa phương để xin lệnh thanh toán, Tòa án Nhân dân sẽ đưa ra lệnh thanh toán theo quy định pháp luật. Đừng lo lắng, chỉ cần làm theo thủ tục là ổn."

"Nói thẳng ra là các người không quan tâm chuyện này phải không?"

"Không phải chúng tôi không quan tâm." Mục Từ Túc cẩn thận giải thích "Trọng tài lao động giải quyết nhanh hơn tòa án. Dù sao ở đây cũng là Yến Kinh, đa số đều dựa vào gốc gác bối cảnh, cần phải nên kiêng kỵ."

"Có điều nếu anh cần, tôi có thể giúp anh thương lượng với bên có trách nhiệm về hợp đồng của công trường."

"Nhưng dù anh có đi thì chúng tôi không thể lấy được tiền chỉ trong vòng một hai ngày, đúng chứ?"

"Đúng vậy. Dù gì cũng cần phải có quá trình thủ tục. Ít ra trước tiên chúng tôi phải điều tra toàn bộ quá trình sự việc là như thế nào, và cần phải lấy bằng chứng cụ thể."

"Thế... Nhanh nhất là mấy ngày?"

"Ít nhất phải một tuần. Anh thật sự rất cần tiền?" Vì người đàn ông cứ hỏi đi hỏi lại thời gian nên Mục Từ Túc thắc mắc.

"Không có gì, tôi chủ yếu tới để hỏi thăm... Nếu không còn chuyện gì khác thì tôi phải nhanh về tìm họ, cảm ơn anh." Người đàn ông nói xong thì lập tức đứng dậy chào ra về, nhưng ánh mắt anh ta còn lo lắng hơn lúc mới đến.

Mục Từ Túc tiễn người ra cửa, sau khi về phòng làm việc ngồi một lúc thì lại cảm thấy không ổn.

Trạng thái của người đàn ông không thích hợp, nói chung lo lắng nợ lương là chuyện bình thường, nhưng anh ta lại lo lắng quá mức bình thường, lo lắng đến mức không thật, phảng phất như là sinh ly tử biệt gì đó.

Quan trọng hơn là anh ta liên tục hỏi về thời gian nhận tiền lương, nhưng vào phút chót anh ta lại từ bỏ không muốn cùng Mục Từ Túc thảo luận tìm ra biện pháp lấy lại tiền nhanh nhất, thay vào đó là một mình gấp rút trở về?

Anh ta khẩn cấp muốn lấy được tiền như vậy thì tại sao không ủy thác Mục Từ Túc? Trừ khi... Người này có biện pháp khác lấy được tiền nhanh hơn.


Nhưng chuyện này thì làm gì còn có cách nào nhanh hơn? Mục Từ Túc trái lo phải nghĩ, cuối cùng vẫn cảm thấy tình huống không ổn, anh vô thức cầm áo khoác muốn đuổi theo người đàn ông.

"Ủa anh? Anh đi đâu thế?" Mục Từ Túc vừa mở cửa thì đụng trúng Phó Chiêu Hoa đang tính đi vào. Cậu thấy anh cuống quýt thì muốn kéo người lại nhưng không kịp.

Mục Từ Túc không có nhiều thời gian, chỉ có thể trấn an xoa đầu Phó Chiêu Hoa rồi vừa chạy vừa ngoái đầu dặn cậu "Mới nãy gặp một người tới nhờ tư vấn, anh cảm thấy trạng thái của anh ta không ổn nên bây giờ muốn đi xem thử. Còn em nếu xong việc thì tự về đi!"

Phó Chiêu Hoa muốn kêu anh đợi một chút nhưng Mục Từ Túc phất tay, nhanh chóng biến mất ở khúc quẹo hành lang. Phó Chiêu Hoa nhắm mắt, bấm ngón tay tính tính một hồi thì lập tức thay đổi sắc mặt, cậu nhanh chóng thả đồ trong tay xuống đuổi theo Mục Từ Túc.

"Này! Luật sư Phó, anh đợi một chút."

"Không được, có chuyện gì cứ gửi mail cho tôi, tôi không có thời gian." Phó Chiêu Hoa qua loa đáp lại người gọi cậu rồi chạy ra ngoài như một cơn gió. Nhưng lúc cậu ra tới cổng Trung tâm thì đã không thấy bóng dáng của Mục Từ Túc đâu.

"Làm sao đây?" Phó Chiêu Hoa nhíu mày, vội vàng quay trở lại quầy tiếp tân, định hỏi người vừa đến tìm Mục Từ Túc là ai.

Trong lúc đó, Mục Từ Túc đã đuổi theo người một quãng xa.

Thời gian người đàn ông rời đi không hề lâu, Mục Từ Túc suy xét tình huống cụ thể của anh ta, cảm thấy rất có thể anh ta ngồi xe buýt về nhà.

Anh nghĩ thế, sau đó đi tới trạm xe buýt bên kia đường, đồng thời gọi điện về Trung tâm hỏi xin số điện thoại của người đàn ông.

"Đúng lúc luật sư Phó cũng đang hỏi tôi! Nhưng đồng chí nam kia không để lại số điện thoại."

"Chiêu Hoa cũng hỏi? Cậu ấy vẫn còn ở đó hả?"

"Dạ anh."

"Anh đang ở đâu?" Phó Chiêu Hoa nhanh chóng cầm ống nghe hỏi.


"Anh đang ở bên ngoài, không biết mấy giờ sẽ trở lại, em khỏi chờ anh." Lúc nãy đi nhanh quá nên Mục Từ Túc không kịp dặn kĩ. Phó Chiêu Hoa luôn là một cái đuôi nhỏ, Mục Từ Túc sợ cậu ở lại Trung tâm đợi anh, vội vàng tranh thủ dặn cậu rồi cúp điện thoại, sau đó tiếp tục đi tìm người đàn ông.

Anh đi nhanh hơn, rốt cuộc khi tới chỗ ngã tư thì xa xa thấy người đàn ông kia đang chuẩn bị lên một chiếc xe buýt.

Anh ta muốn đi đâu? Mục Từ Túc nhìn chằm chằm xe buýt, sau đó lấy điện thoại ra tra tuyến xe.

Không đúng, tuyến xe này không đến công trường. Mục Từ Túc càng cảm thấy kì lạ, vội vàng vẫy một chiếc taxi đi theo sau.

"Sao vậy? Bạn gái giận dỗi nên đuổi theo dỗ dành à?" Tài xế là người nhiệt tình, hễ gặp khách là phải mở miệng nói vài câu "Cậu cũng đừng quá lo lắng, bộ dáng tốt như vậy chắc chắn sẽ dỗ bạn gái hết giận, đuổi theo nói ngọt vài câu là làm lành ngay!"

"Không phải như vậy đâu." Mục Từ Túc dở khóc dở cười, nhưng lại không có cách nào nào giải thích nên chỉ đành để tài xế trêu chọc thêm vài câu.

Dọc đường đi rất thuận lợi, chỉ là tuyến xe buýt kia càng ngày càng chạy về phía ngoại ô.

Ở ngoại ô đều là biệt thự, người đàn ông này muốn tới đó làm gì? Tìm người phụ trách công trình để nói chuyện?

Mục Từ Túc nhíu mày, lúc này tài xế nói một câu "Ồ! Đối tượng của cậu là người có tiền?"

"Anh dừng xe ở đây đi, tôi muốn xuống." Xe buýt đã tới trạm cuối, Mục Từ Túc thấy người đàn ông xuống trạm, anh vội vàng tính tiền xuống xe đuổi theo.

Tài xế kia thấy chuyện vui nên muốn ở lại hóng hớt thêm, nhưng vừa nhìn thì lập tức ngớ người. Dù gì thanh niên này cũng đẹp trai sáng lán giống như minh tinh, sao lại đuổi theo một ông chú trung niên bốn chục tuổi thế kia!

Anh ta nghĩ thế thì không khỏi tò mò, thuận tiện tám chuyện với các tài xế khác trong vòng bạn bè.

"Chú đón người ở đâu thế!"

"À, ở phía đông của đường Vành Đai 4."

"Có phải vị luật sư nọ của Trung tâm viện trợ pháp luật không?"

"Hả, ai cơ?"

"Lúc trước tôi có chở anh ta một lần, là một luật sư vô cùng tài giỏi, đặc biệt giúp đỡ người nghèo kiện cáo, tên là Mục... A! Mục Từ Túc!"

"Đậu má! Vậy chắc là đang có vụ án gì rồi! Các chú đợi tôi hóng chuyện về kể cho nghe! Hí hí!" Tài xế này hồi trẻ ôm mộng trở thành cảnh sát, đương nhiên là không thành công.


Lần đầu tiên gặp được vụ án ngoài đời thật nên dĩ nhiên là muốn đuổi theo xem.

Lúc này Mục Từ Túc đã đi theo người đàn ông vào một siêu thị nhỏ bên cạnh khu biệt thự.

Nói là một siêu thị nhỏ nhưng thật ra cũng rất lớn. Có rất nhiều khu bán hàng, mỗi khu rộng ít nhất trăm mét vuông, hàng hóa bán đầy đủ không thiếu thứ gì và được phân loại sắp xếp theo từng khu.

Mục Từ Túc nhìn người đàn ông im lặng đi qua khu thực phẩm, cuối cùng dừng lại khu bán đồ dùng sinh hoạt.

Anh ta có vẻ rất khẩn trương, cứ đứng mãi trước kệ bày bán các dụng cụ làm bếp.

Đến một lúc lâu sau, anh ta mới run rẩy duỗi tay về phía chỗ để dao làm bếp, chọn lựa một hồi, anh ta cầm lên một con dao mà bản thân cho là sắc bén nhất.

Nhưng một giây kế tiếp, cổ tay của anh ta bị người nắm lấy.

"Gần đây Yến Kinh mới ban bố quy định, việc mua dao cần phải đăng ký bằng chứng minh thư, anh có mang theo không?"

Người nọ bị dọa sợ tới mức quay đầu lại thì thấy khuôn mặt mỉm cười của Mục Từ Túc.

"Tôi cảm thấy trước đó chúng ta chưa nói chuyện kĩ càng, có đồng ý cùng tôi trò chuyện một lát không?"

"..." Người đàn ông muốn quay người bỏ chạy nhưng không thể giãy khỏi tay Mục Từ Túc.

"Tôi, tôi không phải..." Người đàn ông ấp úng muốn giải thích.

Nhưng Mục Từ Túc lại nói một câu khiến người đàn ông đang cuống quýt như ngồi trên bàn chông lập tức tái mặt "Nếu cha ruột có tiền án hình sự, tương lai của con cái sẽ chịu nhiều hạn chế và thiệt thòi. Nếu anh còn biết nghĩ cho con gái và vợ anh, chúng ta hãy nói chuyện một chút đi."

"Được không?"

Mục Từ Túc vốn là muốn khuyên người đàn ông tỉnh táo lại, nhưng lời vừa dứt thì người đàn ông lập tức ngồi xổm xuống khóc rống lên.

"Rốt cuộc anh muốn thế nào? Có khó khăn gì chúng ta từ từ nói chuyện."

"Tôi, tôi có lỗi với con gái, tôi không thể lấy được tiền tăng ca để đóng học phí sắp tới cho con bé."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui