Trung tâm viện trợ pháp luật Yến Kinh.
Mục Từ Túc vừa mới mở mắt ra liền bị cảnh tượng trước dọa hết hồn.
Trong phòng làm việc chật chội cũ nát, mỗi một vết nứt trên trần nhà đều mang theo mùi vị ẩm mốc. Thậm chí trên bàn còn chất đầy những cuốn sách cũ về luật tố tụng dân sự, sau lưng là nhiều chồng hồ sơ được chất thành núi, mỗi một chồng hồ sơ gần như sắp đổ sập xuống tới nơi.
Mơ sao?
Mục Từ Túc theo bản năng nhìn về màn hình máy tính đen thui, phản chiếu rõ ràng khuôn mặt của anh, dung mạo dịu dàng, đây chính là dáng vẻ năm anh tròn hai mươi bốn tuổi.
—Anh xuyên trở về?
Mục Từ Túc cầm lấy điện thoại mở ra xem thời gian, xx năm xx tháng xx ngày, buổi chiều ba giờ hai mươi tám phút.
Tất cả bi kịch còn chưa bắt đầu...
Đối với Mục Từ Túc mà nói, năm anh hai mươi bốn tuổi là cột mốc bắt đầu cơn ác mộng của đời anh.
Trước khi được hai mươi bốn tuổi, mặc dù hoàn cảnh bản thân gian nan vất vả, nhưng cuối cùng cũng hái được quả ngọt. Trở thành luật sư trẻ tuổi tài ba, mới ra trường liền được Trung tâm viện trợ pháp luật Yến Kinh tuyển chọn. Những vụ kiện mà anh tiếp nhận trong hai năm qua đều thuận lợi thắng kiện, cũng coi như có chút tiếng tăm trong giới luật sư.
Chỉ là từ sau khi nhận vụ kiện kia, tất cả mọi chuyện đều thay đổi. Lúc đầu chỉ đơn thuần là vụ kiện bạo lực học đường, nhưng sau khi người bị hại tự sát, chiều gió của dư luận đều dồn dập nhắm đến Mục Từ Túc.
"Cô bé tự sát, mày chính là hung thủ!"
"Bạn bè chỉ chụp hình đùa giỡn mà nói là bạo lực học đường, luật sư tâm địa xấu xa hại chết đến hai cô bé."
"Tại sao đồng tính luyến ái lại xuất hiện ở trung tâm viện trợ pháp luật? Cút đi! Thật kinh tởm!"
Đám người xung quanh xì xào bàn tán, trên mạng tràn ngập lời chửi rủa, trong tay anh còn cầm giấy hủy bỏ tư cách hành nghề luật sư, ba con dao sắc bén cắm phập vào ngực, trong chớp mắt Mục Từ Túc từ một luật sư có tiếng tăm nay trở thành chó nhà có tang, lưu lạc nơi đầu đường xó chợ, thậm chí ngay cả sống sót cũng là một hy vọng xa vời.
Nhưng ai mà ngờ rằng, kẻ đứng sau gây ra tất cả mọi chuyện lại chính là gã bạn trai ba năm của Mục Từ Túc, Thời Cẩm.
"Tại sao?"Trong con hẻm nhỏ bẩn thỉu, Mục Từ Túc bị chủ nhà trọ đuổi ra khỏi nhà, cả người nhếch nhác nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Thời Cẩm với ánh mắt tuyệt vọng.
Quen nhau được ba năm, dù là con chó con mèo ít nhiều gì cũng có chút tình cảm, nhưng Thời Cẩm lại làm đủ trò để đạp Mục Từ Túc rớt xuống địa ngục!
Bịa đặt, làm giả chứng cứ, cố ý dắt mũi dư luận tổn thương một cô bé vô tội, ngoài tính hướng của bản thân ra, mỗi một tội danh mà Thời Cẩm ụp lên đầu anh hoàn toàn phi lý.
Nhưng bi ai nhất, tính hướng của Mục Từ Túc là do chính tay Thời Cẩm bẻ cong. Thế mà bây giờ, nó lại trở thành lợi thế lớn để Thời Cẩm chèn ép anh.
Thật sự vừa đáng thương vừa đáng cười.
Theo bản năng đè lên vị trí trái tim, cơn tuyệt vọng kia đến bây giờ vẫn có thể đè ép khiến anh không thở nổi. Nhưng vào đúng lúc này, điện thoại di động đột nhiên đổ chuông cắt ngang dòng suy nghĩ của Mục Từ Túc. Anh liếc mắt nhìn, là thư ký của Thời Cẩm.
"Thời thiếu gia của chúng tôi có việc dặn dò anh." Giọng điệu của thư ký luôn nhuốm sự khinh thường "Anh biết khôn thì đừng có xen vào vụ kiện của Kiều Tây, chúng tôi đã tìm được luật sư giỏi nhất rồi. Nếu anh không muốn chọc thêm phiền phức."
Đây là mệnh lệnh quen thuộc đến cỡ nào? Mục Từ Túc theo bản năng cầm lấy tấm lịch để bàn lên xem, vị trí ngày thứ hai được đánh dấu: Năm giờ sáng tại ga tàu hỏa, tám giờ sáng gặp mặt Kiều Kiều.
Mục Từ Túc sờ dòng chữ viết trên lịch, càng cảm thấy chua xót. Bởi vì đến cuối cùng anh vẫn không thể gặp được Kiều Tây.
Kiều Tây là người bị hại trong vụ kiện của Mục Từ Túc.
Giữa trò đùa và bạo lực học đường chỉ cách một ranh giới "xuất phát từ ác ý"mỏng manh. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ai có thể nghĩ rằng những đứa trẻ chỉ mới mười lăm, mười sáu tuổi đầu mà lại độc ác đến như vậy.
Xé nát sách vở, khóa trái cửa nhà vệ sinh chỉ là trò đùa bắt nạt thường gặp. Độc ác hơn là lén giấu kim châm trong giày, lột xé quần áo, tạc sơn lên bạn học, coi người ta như bức tranh sơn dầu mà tùy ý vẽ bậy sỉ nhục.
Bởi vì bọn chúng thấy mùi vị nhà nghèo trên người Kiều Tây làm bọn chúng buồn nôn.
Cùng một tình huống như thế, chỉ cần Kiều Tây xin khoan dung, bọn chúng sẽ lập tức cảm thấy chán ngay. Nhưng khổ là tính cách của Kiều Tây rất cứng cỏi, không những không để việc này ảnh hưởng đến kết quả học tập, mà cô bé còn tìm đến Mục Từ Túc, kiện đám người kia lên tòa án.
Nhưng ở đời, không liên quan đến việc bạn muốn sống như thế nào, muốn sống quỳ hay muốn ngẩng cao đầu để sống, Mục Từ Túc cũng được, Kiều Tây cũng được, chỉ là bọn họ bị cái gọi là thói đời bất công đè ép thở không nổi thôi.
Càng ghê tởm hơn là, kẻ cầm đầu bức tử Kiều Tây, khởi xướng bạo lực học đường lại chính là cháu gái ngoại của Thời Cẩm. Hôm nay thư ký của Thời Cẩm gọi điện đến không nằm ngoài mục đích nhắc nhở và bắt buộc Mục Từ Túc bỏ vụ kiện này.
Nhưng cháu gái ngoại của Thời Cẩm là người, chẳng lẽ Kiều Tây không phải?
Dằn cơn giận xuống, Mục Từ Túc miễn cưỡng ôn hòa đáp lại thư ký "Ngoài việc này ra, Thời Cẩm còn nói gì nữa không?"
"Đương nhiên là muốn anh có thể cung cấp thêm chứng cứ có ích, như là Kiều Tây đang nói láo bêu xấu, làm giả chứng cứ. Dù sao ở thời này thiếu gì kẻ thù ghét người giàu, huống chi con bé nông thôn đó được đặc cách tuyển thẳng vào trường học quốc tế?" Tự nghĩ là Mục Từ Túc đã đồng ý, giọng điệu của thư ký càng không nể mặt. Thật ra cô ta rất ghét xử lý mấy chuyện này, luôn cảm thấy tự hạ thấp đẳng cấp của mình.
Nhưng Mục Từ Túc lại cười lạnh hỏi cô ta "Nông thôn? Tôi nhớ không lầm thì cô cũng là dân nông thôn chính gốc mà nhỉ?"
"Anh muốn nói cái gì?" Giọng nói của thư ký trở nên lạnh lẽo.
Mục Từ Túc như gãi đúng chỗ ngứa, nói tiếp "Mặc hàng hiệu Prada vào liền coi mình là nữ vương? Mở miệng khinh người, ngậm miệng chửi đổng, cơm canh của mọi người trong thôn làng nuôi cô lớn lên coi như đút vào miệng chó rồi."
Thư ký giận dữ "Anh chỉ là một tiểu tình nhân bị bao dưỡng, còn không bằng tôi, ít ra tôi còn tay làm hàm nhai!"
"Ờ đúng! Dựa vào Thời Cẩm "tay làm hàm nhai" ha." Đây cũng không phải là sỉ nhục mà chính là sự thật, Thời Cẩm là kẻ ăn tạp, mặc dù cô ả này là thư ký thay mặt Thời Cẩm làm nhiều chuyện chính sự, nhưng bản thân cô ả cũng chung đụng ổ chó với gã, đều bẩn thỉu như nhau.
"Anh!" Thư ký giận đến mức tay cầm điện thoại cũng bắt đầu run rẩy "Tôi sẽ chuyển toàn bộ lời nói của ngài Mục đây đến bên tai giám đốc Thời, không sai một chữ."
Lời lẽ uy hiếp lộ rõ ra ngoài, nhưng Mục Từ Túc vẫn ung dung đáp lại "Được đó, tiện thể nói với anh ta thêm một câu nữa, rút đơn kiện? Rút cmn chứ rút!"
Mục Từ Túc nói xong liền cúp điện thoại, trong căn phòng tràn ngập mùi ẩm thấp này chẳng có gì quyến luyến, nhìn nhiều thêm chỉ tổ buồn nôn. Còn uy hiếp của Thời Cẩm, đối với Mục Từ Túc đã trả thù thành công ở đời trước mà nói, căn bản chẳng là cái đinh gỉ gì.
"Đinh~ Hệ thống cà mặt đăng nhập lần thứ hai thành công, mời ký chủ tự kiểm tra nhiệm vụ liên quan." Trong đầu đột nhiên truyền đến gợi ý của hệ thống, cắt ngang suy nghĩ của Mục Từ Túc.
Lần này hệ thống xuất hiện sớm thế? Chênh lệch với tuyến thời gian trong ký ức, Mục Từ Túc lập tức kiểm tra, ngay sau đó liền phát hiện tình huống không đúng.
Đây không phải là hệ thống mà anh đã chọn trước đó, ngược lại khá giống với cái hệ thống đã bị anh từ chối!
Lúc trước, khi Mục Từ Túc lâm vào bước đường cùng đã từng nhận được lời mời từ hai hệ thống, một cái là dựa vào mặt để thăng cấp, cái còn lại là vả mặt để thăng cấp. Mục Từ Túc dứt khoát chọn cái còn lại. Cho nên bây giờ anh không chỉ đơn giản là trọng sinh, mà là xuyên đến thế giới song song lựa chọn khóa chặt với hệ thống dựa vào mặt để thăng cấp?
Anh theo bản năng nhìn nhiệm vụ, đơn giản và rõ ràng, chính là muốn anh công lược tra công 12345 mà hệ thống đã sắp xếp, làm bọn hắn tự mình nói "Yêu em, yêu em bằng cả trái tim này, mê luyến em không thể rời xa" thì mới coi là công lược thành công. Sau khi công lược thành công sẽ được nhận tích phân, tích phân có thể đổi lấy các loại phần thưởng.
Về phần năm tên tra công được hệ thống sắp xếp, tên thứ hai, thứ ba, thứ tư và thứ năm trông khá quen mắt, nhưng tên thứ nhất lại chính là Thời Cẩm!
Điều này thật phiền toái. Nói thật, gặp phải kẻ khốn nạn thì coi như đạp phải cứt. Mà yêu cầu của hệ thống chẳng khác gì bắt buộc Mục Từ Túc nhặt cứt lên cắn một cái. Nhưng một giây sau, anh đột nhiên nhận ra gì đó và hỏi lại hệ thống "Chỉ cần bọn hắn chính mồm nói ra câu nói kia là được?"
Mục Từ Túc phát hiện hệ thống cà mặt này không có thước đo chỉ tiêu độ thiện cảm, mà hệ thống cũng thật thà trả lời "Chính xác!"
"Rất tốt." Mục Từ Túc nở nụ cười "Tôi nhất định sẽ khiến bọn hắn chính mồm nói ra câu này!"
Đột nhiên anh cảm thấy nhiệm vụ này không có đáng ghét như vậy, Mục Từ Túc cẩn thận sắp xếp lại tình hình trước mắt, sau đó cầm áo khoác ra khỏi cửa.
Anh cũng không định đi làm nhiệm vụ công lược, anh còn có chuyện quan trọng cần phải làm hơn chuyện của Thời Cẩm.
Ở đời trước, Mục Từ Túc cũng đã bỏ ngoài tai lời uy hiếp của Thời Cẩm, đồng thời đứng trước mặt gã bảy tỏ tam quan bất đồng, nhất định phải chia tay. Nhưng cuối cùng vẫn là bị ảnh hưởng.
Vụ kiện bạo lực học đường này là minh chứng cho việc vấp phải nhiều khó khăn, đặc biệt là trong tình huống người bị hại chịu đựng tổn thương quá mức to lớn, cho dù là vụ kiện dân sự nhưng muốn kiện lên cao thì càng khó khăn hơn.
Nếu bị cáo mà tìm được luật sư biện hộ giỏi, sẽ làm cho bên nguyên cáo khó có thể thắng kiện. Cho nên sau khi Mục Từ Túc cúp điện thoại, ngay cả thời gian uống miếng nước còn không có, anh vội vàng nghĩ cách làm sao để thắng vụ kiện này.
Cho nên anh đã quên một chuyện quan trọng, đương sự của anh.
Không sai, ngày đó, đương sự của anh, Kiều Tây, nhảy lầu tự sát.
Niềm vui duy nhất chính là ở thế giới song song này, anh còn có cơ hội cắt đứt ngọn nguồn của tất cả bi kịch.
Nghĩ vậy, Mục Từ Túc càng đi nhanh hơn. Anh tra xét gần đây có một chuyến tàu hỏa đi Quảng Châu, buổi tối tám giờ là khởi hành, khẳng định là không bắt kịp, hơn nữa bây giờ cũng đã bán hết vé. Vì vậy sau khi rời khỏi Trung tâm viện trợ pháp luật, Mục Từ Túc cần làm đầu tiên là gấp rút đón xe đi Quảng Châu.
"Cậu nói muốn đi đâu?" Liên tục ngăn cản mấy chiếc taxi, tài xế nghe địa điểm muốn đến của Mục Từ Túc trực tiếp đần thối cả mặt. Quãng đường thật sư rất dài, đa số các tài xế khác đều không muốn đi.
Nhưng thời gian không đợi người, Mục Từ Túc chỉ có thể nghĩ cách "Xin bác giúp cháu một chuyện, cháu trả tiền xe gấp đôi cho bác, tính luôn cả phí xăng trên đường đi lẫn về. Cháu thật sự có việc gấp, đương sự của cháu có thể sẽ xảy ra chuyện."
Tìm được một tài xế đồng ý đi Quảng Châu là chuyện không dễ, hầu như không ai muốn chở người tới nơi còn phải chạy không công trở về với một quãng đường xa lắc. Mục Từ Túc chỉ hy vọng bác tài xế này đồng ý giúp đỡ.
May là bác tài xế này cũng là một người nhiệt tình, nói chuyện giá cả không dong dài, chốt giá xong liền để Mục Từ Túc lên xe, quay đầu xe chạy về phía Quảng Châu.
"Tôi thấy cậu còn trẻ mà đã tự mình lo toan mọi chuyện rồi, thật lợi hại." Bác tài thân thiện trò chuyện đôi câu với khách hàng, từ đây đến Quảng Châu ít nhất cũng phải ba, bốn tiếng, vì lòng hiếu kỳ, bác tài không nhịn được hỏi Mục Từ Túc "Gấp gáp đi Quảng Châu như vậy, đương sự của cậu bị gì sao? Bệnh hả?"
"Không." Mục Từ Túc lắc đầu "Con bé muốn tự sát."
"Chuyện gì xảy ra?" Bác tài cũng bị dọa hết hồn.
Mục Từ Túc bình tĩnh nói "Bạo lực học đường."
"Trời, mấy cái chuyện này..." Bác tài siết chặt vô lăng, hắn muốn nói tụi trẻ bây giờ sao lại dại dột như vậy? Nhưng đây là thời đại công nghệ thông tin, nhớ lại những tin tức tuôn ra gần đây, hắn nghẹn câu nói này về lại trong miệng.
Mục Từ Túc cũng im lặng, anh cố gắng gọi điện cho Kiều Tây, đúng như dự đoán, đã tắt máy.
Giống như đúc ngày hôm đó trong ký ức. Mới đầu anh không thể nào gọi được cho Kiều Tây. Vốn nghĩ là điện thoại của cô bé bị hết pin, nhưng ba tiếng sau, anh nhận được một tin nhắn.
"Anh Mục, em đột nhiên cảm thấy hai chữ công lý đã không còn quan trọng nữa rồi."
Lúc đó Mục Từ Túc chưa hiểu rõ nhắn lại "Đừng lo lắng, quy trình nộp đơn kiện lên tòa án cần phải có thời gian nhất định, đừng quá áp lực, nhất định có thể!"
Nhưng khi Kiểu Tây đọc xong tin nhắn này, trực tiếp đứng trên tầng cao nhất của trường học nhảy xuống.
Bởi vì đối với cô bé mà nói, chờ đợi mới là sự dày vò khủng khiếp nhất.
Hít sâu một hơi, Mục Từ Túc, cảm thấy trái tim mình nhoi nhói. Men theo ký ức, anh gọi điện cho giáo viên của Kiều Tây.
Sau một lát chờ đợi, bên kia nhanh chóng có người bắt máy.
"Kiều Tây? Hôm nay em ấy xin nghỉ không có tới trường học mà? Tự sát? Không thể nào, em ấy tự mình xin nghỉ, nói với tôi là bị bệnh nên xin ở ký túc xá nghỉ ngơi một ngày. Anh không tin tôi sẽ lập tức liên lạc với ký túc xá!"
"Cô chờ một chút..." Mục Từ Túc còn muốn giải thích nhưng đầu dây bên kia đã cúp, đồng thời báo đang trong quá trình chuyển máy, trong chốc lát đầu dây bên kia đổi thành bảo vệ ký túc xá mà Kiều Tây đang ở.
"Cô giáo đã trình bày tình hình cụ thể cho tôi rồi. Gì mà tự sát chứ, ăn nói hàm hồ. Năm phút trước Kiều Tây đã rời khỏi ký túc xá, vẻ mặt vẫn bình thường. Đừng có mà kiếm cớ gây chuyện, tôi đã để điện thoại của anh thông với giáo viên bên đó rồi, sau mười phút nếu con bé không đến thì sẽ báo cho anh biết."
Điện thoại lại để chế độ chuyển máy, nhưng lúc này Mục Từ Túc không rảnh chờ thêm nữa, trực tiếp cúp máy. Bởi vì anh biết rõ, mấy người này không coi lời anh nói là chuyện to tát gì. Dù sao ở trong mắt bọn họ, Kiều Tây bị ức hiếp chẳng qua chỉ là trò đùa vặt vãnh của đám bạn.
Nhưng Mục Từ Túc biết, Kiều Tây cũng không phải tự mình xin nghỉ, mà ngày hôm nay, cô bé bị bạn cùng phòng lột trần truồng trói vào giường nguyên cả một buổi sáng, mãi đến chiều mới thoát ra được.
Mà khi cô bé đến lớp, lại bị đám người này chụp ảnh khỏa thân, dự định bán cho học sinh nam trong trường, còn bắt Kiều Tây quỳ xuống xin lỗi bọn chúng, lập tức rút đơn kiện, rồi chịu ngoan ngoãn để bọn chúng ăn hiếp.
Kiều Tây tuyệt vọng cùng cực, cuối cùng đi lên sân thượng.
Giáo viên xem nhẹ, bảo vệ tắc trách, còn cả đám bạn lấy việc ức hiếp cô bé làm thú vui, Kiều Tây chính là bị bọn chúng từng bước ép chết, mỗi một kẻ trong số chúng đều là đao phủ nồng nặc mùi máu tươi.
Bây giờ anh còn ôm hy vọng gì nữa chứ?
Mục Từ Túc tỉnh táo lại gọi 110.
"Chào đồng chí, đương sư của tôi có thể sắp tự sát..."
"Anh chờ, đồn cảnh sát địa phương lập tức xuất phát."
Ba phút sau, cảnh sát chìm gọi điện xác nhận với Mục Từ Túc, đồng thời báo cho anh tin tốt "Anh yên tâm, chúng tôi đã xuất phát, đồng thời có cử nữ đồng chí đến hỗ trợ."
"Yên tâm đi, có cảnh sát mọi chuyện sẽ ổn." Bác tài thấy vẻ mặt khó coi của Mục Từ Túc, an ủi một câu.
Mục Từ Túc không nói gì, anh tiếp tục gọi điện cho Kiều Tây, nhưng máy của cô bé lại báo bận, anh gửi một tin nhắn.
"Kiều Kiều, anh còn khoảng hai tiếng nữa sẽ đến, phải chờ anh."
Bây giờ là bốn giờ hai mươi phút chiều, cách thời gian tử vong của Kiều Tây còn nửa tiếng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...