- Sau cánh cửa này em sẽ gặp được người quan trọng mà em hằng mong muốn, mọi chuyện từ đây sẽ thay đổi tất cả.
- Sao anh nói lạ thế, cứ làm em hồi hộp mãi thôi.
Nó hít thở thật sâu, Gia Khang mở cánh cửa nhà ra. Có 1 người phụ nữ quen quen, hình như nó đã gặp ở đâu rồi thì phải. Nhưng sao có ba mẹ Gia Khang cũng đứng đó nữa vậy.
Người phụ nữ run run, che dấu cảm xúc. Bà sợ lại nhầm lẫn nữa thì bà không biết phải làm thế nào đây.
- Con là Hướng Dương, chủ nhân của cái vòng ngọc kia phải không?
- Dạ.
- Con có gì chứng minh.
Chứng minh? Cái vòng ko đủ chứng minh sao? À, nó chợt nhớ ra điều gì đó. Nó tháo sợi dây chuyền mặt là quả cầu nhỏ. Bật nắp ra, viên đá đỏ rơi ra, nó đưa viên đá cho bà ấy. Dưới sự sửng sốt của ba mẹ Gia Khang, bà đã khóc ngất lên.
- Là nó, chính là nó rồi. Con ơi là mẹ đây, là mẹ đây.
Bà Ngọc Hiên ôm chặt nó mà khóc nức nở. Riêng nó thì ko hiểu gì hết, ko phải người phụ nữ này đã nhận con rồi sao.
Mọi người đều ngồi xuống và câu chuyện được bắt đầu kể.
Nó thấy choáng váng quá, ko lẽ nó và Gia Khang là... chị em họ.
Nó ôm mẹ nó thật chặt khóc nức nở, mừng vì vừa nhận được mẹ. Nhưng cái đau lòng nhất là tình yêu nó vừa tìm lại, lại là bà con thân thích của nó.
Bà Ngọc Hiên đã hỏi han nó mọi chuyện về cuộc sống của nó, nhưng bây giờ nó như cái xác ko hồn rồi, nó ko thể trả lời gì được nữa. Nó đã xin phép về phòng.
Căn phòng nó vẫn vậy,ko có gì thay đổi. Còn người từ lúc ra đi, cho tới lúc trở lại vẫn là 1 tâm trạng.Nó biết làm gì bây giờ, có ai đó hãy chỉ cho nó phải làm gì bây giờ. Nó chui vào trong chăn để mà khóc.
Tấm chăn được kéo ra, hắn nằm xuống bên cạnh nó, ôm nó, hôn lên tóc nó.
- Sao em lại khóc vậy, nhận lại mẹ em ko vui sao.
- Anh ơi.. chúng ta... chúng ta phải làm sao hả anh, em biết phải làm sao đây hả anh.
Hắn ôm nó chặt hơn.
- Hướng Dương bình tĩnh, có lẽ đã đến lúc anh nói về bí mật của mình cho em nghe. Anh thực ra ko phải con ruột của ba mẹ anh hiện tại. Mẹ anh là Như Hoa, em gái của dì Như Ngọc, sau khi lấy ba anh đã sinh ra anh, ba mẹ anh nghèo lắm, nhà anh khi xưa ở quê kia. Ba anh bị tai nạn lao động mất đi khả năng làm việc, mẹ anh ngán cảnh nghèo khó đã bỏ 2 ba con anh lại. Ba anh đã mất vì bị sốc, cứ vậy đó anh nghiễm nhiên thành trẻ mồ côi. Lúc đi, anh đã van xin,lạy lục mẹ anh rất nhiều, chỉ mong bà 1 phút nghĩ đến anh. Thế nhưng bà vẫn cứ đi. Dì Như Ngọc đã đưa anh về nuôi dưỡng chăm sóc. Lúc đó anh mới 4 tuổi,cái tuổi mà đứa trẻ con cần ba mẹ biết mấy. Từ đó trở đi anh lun chán ghét phụ nữ, những người phụ nữ xoay quanh anh chỉ vì tiền. Chỉ có riêng em...
Nó xoay người lại ôm lấy hắn, lau những giọt nước mắt trên má hắn.
- Đừng khóc, Gia Khang đừng khóc, có em đây, có em đây, em sẽ mang lại cho anh thật nhiều hạnh phúc mà.
Nó mừng lắm, nó và Gia Khang lại được tiếp tục yêu nhau.
.....
Lần này họ không làm lễ nhận con nữa, họ sẽ dấu thân phận của nó.
Họ đã bàn bạc mọi kế hoạch để lấy lại quyền lực, trả thù cho cha của nó. Nhưng nó thấy mọi thứ quá to lớn với nó, trọng trách quá nặng với nó, 1 cô gái nhỏ bé như nó làm sao mà đảm nhiệm nổi. Nó muốn nói điều đó với mẹ nhưng lại sợ làm bà bùn, vì bà đã tốn bao nhiêu công sức vào đó.
- Con gái chưa ngủ sao.
Bà Ngọc Hiên đẩy cửa bước vào.
- Dạ chưa mẹ ạ.
- Thật tội cho con gái mẹ, bé thế này mà lắm trọng trách quá.
- Mẹ ơi chúng ta có thể ko làm thế ko mẹ.
- Ko được con ạ, thù phải trả. Mẹ ko thể quên được hắn giết cha con thế nào. Hại nhà ta tan cửa nát nhà thế nào. Ta ko thể quên được.
- Mẹ, con biết rồi ạ.
- À, con với Gia Khang thế nào.
- Dạ, bọn con....
- Mẹ thấy nó là 1 người tốt, nó lại rất lo cho con, điều đó làm mẹ yên tâm lắm. Thôi con ngủ đi.
- Dạ.
Đúng là mọi thứ vẫn như nó dự đoán, ko thể ko trả thù.
- Gia Khang anh vào đi. Mẹ em mới đi ra.
- Um, anh đã nghe mọi chuyện rồi.
Hắn nắm tay nó thật chặt.
- Em hãy mạnh mẽ lên, có anh đây luôn ở bên em mà.
Nó ngồi dậy chồm lên ôm hắn từ phía sau.
.....
- Thưa bang chủ, vừa rồi chúng tôi đã chịu mức thu 40 - 60 rồi, vậy sao chúng tôi phải đóng thêm phí nữa chứ?
Mọi sự bàn tán ồn ào. Triệu Thế Danh gõ cậy gậy nạm ngọc xuống nền rõ to.
- Tôi nói các vị nghe, tôi là bang chủ, tôi có quyền đưa ra mọi điều luật và thay đổi điều luật. Các vị đóng phí vào đây là tôi giữ dùm các vị, ví dụ như công việc các vị thua lỗ hay có gì đó tôi sẽ còn có chi phí mà hỗ trợ cho các vị chứ.
Có người đồng ý, và có người bất mãn, nhưng có bất mãn thì ko làm được gì. Từ ngày Triệu Thế Danh lên làm ban chủ, mọi việc làm ăn đều dậm chân tại chỗ hoặc đi lùi. Hắn chỉ lo tìm mọi chi phí rút tiền lui về cho mình mà thôi.
- Vậy buổi họp đến đây là kết thúc.
- Khoan, buổi họp chưa kết thúc.
Triệu Thế Vinh tri hô.
- Anh trai nè, anh đến đây làm gì.
- Tên giết người kia, mau nhận tội đi.
Triệu Thế Danh cười to hềnh hệch.
- Giết người, giết người sao. Anh đừng lầm lẫn, anh ganh tỵ với chức vị của tôi sao?
- Đến lúc này mà chú còn cố chấp sao, mau từ chức đi.
- Từ chức, anh nên nhớ tôi đang sở hữu nhẫn phượng hoàng.
- Nhẫn nhưng ko có mắt phượng hoàng thì nhẫn ko có tác dụng.
Giọng người phụ nữ vang lên. Triệu Thế Danh đã bủn rủn khi gặp lại Ngọc Hiên. Mọi người xung quanh đều ngạc nhiên hết cỡ.
- Chào người quen cũ, ông đã quên bọn tôi rồi sao, ông đã quên ông giết anh ông thế nào rồi sao.
- Mấy người đừng đặt điều, chuyện xảy hơn mấy chục năm ai làm chứng chứ.
- Ông vẫn ngoan cố sao, lương tâm ông chó tha rồi sao. Mau đưa hắn vào tay.
Tên đàn em của hắn đã bị dẫn vào. Nếu hắn ko dính vào ma túy thì có lẽ bà đã ko bắt được hắn, vì hắn ko có gia đình nên ko tìm được manh mối gì. Ngày đó trước khi bà ẩn cư sang nước ngoài, bà đã nhờ em trai bà theo sát điều tra. Hôm đó hắn say ma túy nên đã gây gổ với mấy người trong bar, được thế đàn em bà đã điều hắn đi và moi được thông tin.
- Đại ca, em xin lỗi đại ca.
Tên khốn đó, bao nhiêu lần hắn được Triệu Thế Danh nhắc nhở là chơi mà túy tìm chỗ kín mà chơi, thật khốn kiếp.
- Tên này bị các người mua chuộc làm hại tôi.
Bà mới lấy viên đá đỏ đưa ra trước mặt mọi người.
- Ông biết cái này ko.
- Mắt... mắt phượng hoàng.
- Đúng, và đây là con gái tôi, Triệu Triệu Phượng Hoàng, người kế thừa chính thức của gia tộc này.
Triệu Thế Danh đã choáng váng đứng ko vững nữa.
- Mau đưa hắn đi.
Hắn đã ko còn gì để nói nữa rồi. Bà Ngọc Hiên đưa Hướng Dương ra, tuyên bố với mọi người.
- Đây là Triệu Triệu Phượng Hoàng, con gái của ban chủ quá cố Triệu Thế Hiển, người thừa kế chính thức. Từ hôm nay mọi việc điều hành đều do cô ấy quản lý. Ai có ý kiến gì ko?
- Chúc mừng tân ban chủ.
Mọi người đều đồng thanh ủng hộ. Và nghiễm nhiên nó thành bang chủ
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...