Chỉ là lời nói có thêm em gái của Gia Hy cũng làm nó bùn mấy tháng trời, những lúc nó ngồi 1 mình thì cũng có người chịu khó ngồi gần đâu đó. Nhưng nó ko từ bỏ đâu, nhất định nó phải nói cho Gia Hy biết tâm tư của nó.
Ngồi trong phòng khách mấy con người nói chuyện vui vẻ với nhau thì cánh cửa bật ra như muốn bay lun. 1 cô gái cao ráo, body chuẩn, mang váy ôm màu đỏ, tóc nhuộm, đeo kính đen,mang đôi bốt đen cao lên trên gối. Ai vậy, là ai sao lại xuất hiện 1 cách tự nhiên thế này. Cô gái đó tháo mắt kính tiến thẳng về chỗ nó ngồi, nắm cổ áo Gia Hy sát lại, đặt lên môi anh 1 nụ hôn sâu.
- Gia Hy, em nhớ anh quá.
Vấn đề là Gia Hy ko từ chối, anh đưa tay ra ôm lấy eo cô gái kéo vào lòng.
Nó thấy tim nó đau lắm, giống ai bóp nghẹt vậy, nó muốn xông vào đẩy cô gái kia ra, sao lại dám ôm và hôn Gia Hy của nó, nếu Gia Hy ko ôm cô gái kia lại, nó đã làm thế rồi.
- Về rồi à, Hoàng Bảo Lam.
.....
- Đánh nó, đánh nó đi...
- Đứng lại, đứa nào dám đụng đến anh Gia Hy của ta.
1 đứa con gái, mắt to tròn xoe, 1 bên lúm đồng tiền hùng hỗ chạy tới, tay cầm theo cục đá nhỏ.
- Chạy thôi tụi bay, con nhỏ bà chằn tới đó...
Bảo Lam, Gia Hy, Gia Khang là bạn thanh mai trúc mã. Bố Bảo Lam lại là bạn thân của Triệu Thế Vinh. Từ lúc mẹ cô ấy mất, bố lấy thêm vợ 2, tính cách cô trở nên mạnh mẽ hơn.
10 tuổi Hoàng Bảo Lam theo bà ngoại qua nước ngoài sống, cô ấy và Gia Hy luôn giữ liên lạc với nhau, có lúc Gia Hy chạy qua đó để thăm cô ấy.
.....
- Em về lúc nào sao ko nói anh ra đón.
- Em muốn dành cho anh bất ngờ mà.
Nói rồi cô ấy lại hôn Gia Hy. Nó đi ra ngoài, đầu óc trống rỗng. Tim chảy máu, ko phải vì Gia Hy có lỗi với nó, mà vì nó đặt tình cảm quá nhiều vào người ta. Giờ nó mới biết từ trước đến nay Gia Hy chỉ xem nó như em gái, thực ra trong tim anh ấy có hình bóng khác rồi.
Hắn cũng ra ngoài nhường ko gian cho 2 người họ. Hắn đi loanh quanh tìm nó. Nó ngồi bó gối dưới gốc cây mà khóc. Hắn dựa vào gốc cây sau nghe nó khóc, hắn muốn chạy lại ôm nó vào lòng, nó khóc, hắn đau lòng. Dưới tán cây, 2 con người nhìn về 2 hướng khác nhau, gió vẫn thổi hiu hiu rung nhẹ cây lá.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...