Tôi bắt xe taxi tới bến xe vào 7h sáng. Trời âm u và rả rích mưa xuân. Chỉ vài tuần nữa thôi là vào tiết trời nồm, ra Tết âm lịch là hết mùa đông. Xuất hành gặp mưa đối với tôi đã là một sự khó chịu và kém may mắn rồi. Tôi mang theo chiếc dù cứng màu đen mua bên Nhật. Dù Nhật sản xuất dày dặn, chắc chắn, tôi dùng mấy năm rồi vẫn còn bền như mới. Tôi chỉ dùng dù đen, dẫu trông u ám và tang tóc nhưng khi đứng núp dưới chiếc dù ấy, tôi sẽ không phải nhìn thấy từng giọt nước mưa rơi lách tách xuống chiếc ô.
Tôi dò dẫm từng bước vào trong bến xe, kéo theo chiếc vali nghe lọc xọc, tìm chuyến xe mình đã đặt. Tôi cố gắng nhìn thẳng về phía trước, tránh những vũng nước đang loang lổ dần trên nền đất ẩm ướt. Đi tới tận gần cuối bến mới tìm thấy chiếc xe giường nằm có biển số xe tôi đặt.
Bước lên xe, tôi rũ mạnh chiếc ô ướt lướt thướt vào gầm cầu thang rồi bước lên, cảm giác khô thoáng hơn đôi chút. Nhìn quanh chiếc xe này, một cảm giác u ám bỗng dưng xâm chiếm lấy tôi. Cả chiếc xe xộc lên thứ mùi tanh tanh lạnh lạnh, không gian im ắng. Có vài người đã lên xe trước tôi rồi thế nhưng họ chỉ nằm ngủ im lìm hoặc nghe nhạc. Theo kinh nghiệm của tôi, chuyến xe nào quá im ắng và buồn tẻ thì chuyến đi đó dễ không êm thấm. Tôi thở hắt ra rồi buông mình xuống giường nằm, ra sao thì ra, dẫu sao cũng là công việc bắt buộc phải đi, tôi không thể khó tính quá mà kén chọn được.
Tôi nằm đợi gần 1 tiếng để đến giờ xe chạy, đủ người mới đi.
Gần 1 tiếng sau đó, một người phụ nữ ngoài 30 tuổi bế theo đứa con lên xe, gần như là hành khách cuối cùng. Nhìn hai mẹ con đủ thứ hành lý lích kích mà thấy thương. Người phụ xe mau mắn đuổi hai mẹ con xuống dưới đuôi xe nằm. Họ đi lướt qua giường tôi nằm bên phải xe rồi đi xuống cuối xe. Chiếc xe đã gần kín hết giường, phụ xe đếm qua đếm lại rồi chạy xuống gọi tài xế để chuẩn bị khởi hành. Tôi vắt tay ra sau đầu rồi gối lên, chờ đợi một chuyến đi dài đầy mỏi mệt.
Người tài xế lùn lùn, đầu hơi hói bước lên trên xe, ngồi vào sau tay lái. Người phụ xe đảo mắt lần cuối rồi gật đầu nháy ông tài xế đóng cửa xe lại.
Bỗng nhiên từ phía cuối xe, không gian đang im ắng lạ thường bỗng ré lên tiếng trẻ con kêu khóc.
"Oa...oa..." Tiếng em bé khóc ngằn ngặt không dứt khiến mọi người quay lại nhìn. Tôi cũng thế. Hóa ra, đứa bé con khi nãy được mẹ bế lên xe đang gào khóc. Dịp này tôi mới có thể quan sát kĩ hai mẹ con người đó. Người mẹ ăn mặc xuề xòa, đứa bé cũng hơi nhếch nhác, thò lò mũi xanh, chiếc áo cáu bẩn.
Người mẹ cố gắng vỗ lưng nịnh nọt dỗ dành đứa con nhưng nó mãi vẫn không chịu nín, cứ khóc ngằn ngặt.
Người phụ xe gọi vống xuống: "Gì thế chị ơi? Cháu làm sao thế? Ầm ĩ quá! Ảnh hưởng mọi người."
"Vâng..vâng.." Người mẹ bối rối đầy ái ngại. Một người phụ nữ nằm giường gần đấy cũng ngoái xuống hỏi.
"Cháu đòi gì hả em? Hay bế con xuống cho nó nín khóc tí rồi lên! Chắc lên xe bức bí nó khó chịu ấy mà...Có khác gì thằng con nhà chị đâu."
"Có thể cháu đang ốm...mệt..nên thế bác ạ..." Người mẹ đáp. "Chứ bình thường nó ngoan lắm mà..."
Nói xong người phụ nữ vội vàng bế xốc đứa bé lên rồi xin phép phụ xe đợi cho 5 phút để dỗ bé nín.
"Đúng 5 phút thôi đấy nhá! Không thể để mọi người chờ 1 người được. Trẻ con phiền phức...đã bảo không muốn nhận trẻ con rồi..." Người phụ xe lầm bầm trong miệng.
Tôi chứng kiến sự việc cũng chỉ biết tặc lưỡi thở dài.
Hơn 5 phút sau, người phụ nữ bế đứa con lên, tay vẫn còn giữ chiếc mũ rộng vành che mưa che cho đứa bé. Có vẻ thằng bé đã nín, khuôn mặt còn hơi đỏ hồng, mũi dãi lại thòng lòng.
Người mẹ vừa bế đứa bé lên xe bước được vài bước thì đứa trẻ lại cất tiếng khóc chói tai.
"Ơ cái chị này..." Người phụ xe gắt gỏng. Bà mẹ lại cau mày hết sức khổ tâm, cố gắng dỗ dành con.
Tôi linh cảm có thứ gì đó không ổn. Hôm nay tôi còn chưa bấm ngày và giờ xuất hành cũng như về chuyến xe này sẽ diễn ra như thế nào.
"Hay là xuống xe đi đừng đi nữa...Tôi hoàn tiền! Xuống xuống đi!" Người phụ xe cáu gắt tính túm hai mẹ con đưa xuống dưới.
"Ơ...chú thông cảm...chắc nó ốm..Giờ ở lại mẹ con cháu không còn tiền trang trải nữa..."
"Ầm ĩ thế ai mà chịu được?"
Tôi đứng phắt dậy.
"Từ từ anh phụ...Để tôi xem thế nào...Không phải tự nhiên cứ lên xe là nó khóc đâu..."
"Ông là ai? Bác sĩ à?"
"Không...Tôi có chút kiến thức về mấy chuyện này. Cho phép tôi nhé..."
Tôi lấy hai tay ôm lấy đầu của thằng bé, nắm nhẹ 2 tai của nó, hướng đôi mắt nhòe nhoẹt nước của nó vào mặt mình. Tôi nhìn thật sâu vào ánh mắt nó và nhắm mắt lại. Những xung cảm bắt đầu truyền về phía tôi với những ánh sáng đỏ rực rỡ và chàm le lói.
Tôi mở mắt ra rồi nói với 2 người lớn đứng trước mặt: "Thằng bé này có luân xa số 1 mở rõ bẩm sinh và có xu hướng mở dần luân xa số 6...Nó sẽ rất nhạy cảm với những môi trường nguy hiểm. Khóc là cách nó phản ứng với cảm giác bất an trong lòng...Dù sao để luân xa mở không hẳn là tốt...Để tôi giúp thằng bé đóng lại...Nó cảm nhận được chuyến xe này có gì đó không ổn."
"Ông đang nói luyên thuyên cái gì thế? Luân xa là cái gì?" Người phụ xe nói với giọng giễu nhại.
Lúc này tôi mới quan sát thật kĩ được khuôn mặt của anh ta. Dưới hai lông mày có bóng rũ xuống, đôi mắt thâm quầng. Nhìn anh ta tôi đoán được tâm trạng đang có điều phiền não hoặc đang giấu diếm điều gì.
"Đợi chút..." Tôi nói.
Tôi đi thẳng lên phía đầu xe nơi ông tài xế đang ngồi. Càng lên gần phía đầu xe tôi càng cảm thấy sống lưng lạnh toát, gai ốc cứ thế nổi lên từng đợt. Âm khí tỏa mạnh ra từ phía đầu xe, đặc biệt là từ chỗ ông tài xế đang ngồi.
Tôi lặng lẽ đứng đằng sau người tài xế trong tiếng khóc không dứt của đứa trẻ.
Tôi nhìn qua thân hình ngồi lọt thỏm trong chiếc ghế lái và chợt thấy một bóng đen đang ngồi gần dưới chân ông ta. Một vong hồn.
Vong hồn đó là vong của một đứa trẻ vị thành niên tầm 15,16 tuổi, người gầy gò và đầy máu me, tay chân vẹo vọ hết sức ghê tởm. Nó đang ôm chặt lấy chân phải của ông tài xế ở bên dưới gầm có chân ga và chân phanh. Chỉ cần nó điều khiển 1 chút, 1 tai nạn nghiêm trọng có thể sẽ xảy ra.
Tôi ngồi thụp xuống, đối diện nó.
"Sao lại đeo bám ông này?"
"Nó...giết tôi..." Hồn ma nữ trợn ngược mắt lên nhìn ông tài xế đầy thù hằn.
"Nó và tên kia...cố tình đâm cho tôi chết...để khỏi phải đền tiền...Tôi sẽ giết chúng!!!". Hồn ma chỉ vào tên phụ xe đang hạnh họe mấy người đi xe ở phía dưới, giọng rít lên.
Ông tài xế nhìn thấy tôi thì giật mình: "Ông làm cái gì thế hả? Về chỗ đi xe còn chạy!"
Tôi mới bình thản đứng dậy ghé vào tai ông ta thì thầm: " Mới gần đây, ông gây ra vụ chết người nào à?"
Người đàn ông chột dạ, mặt tái lại. Xung quanh khuôn mặt ông ta, tà khí ám đầy, thần sắc mệt mỏi.
"Tôi..tôi không...sao...sao..."
"Giờ ông bị người ta theo oán rồi...Đi tiếp chuyến này chỉ có đường chết..."
"...Xin hãy nói bé thôi...Ông là ai?"
"Một tên thích lo chuyện bao đồng thôi...Tôi cũng có việc gấp lắm, không thể hủy chuyến được. Ân oán này, tôi sẽ tạm khất cho ông, còn sau này như thế nào...tự ông hối cải mà giải nghiệp nhé..."
Ông ta run lên, rít qua kẽ răng: "Giúp tôi với..."
Tôi lại ngồi thụp xuống, đối diện với hồn ma kia: "Cô bé, đừng làm thế này. Cháu định giết hết những người vô tội ngồi đằng sau tay lái này à?"
"Nhưng hai tên độc ác này phải trả giá cho những gì chúng làm!!!! Cháu sẽ không tha cho chúng đâu..."
"Oán niệm có gì là tốt đâu...Cháu giết những người vô tội ngồi đây, xuống dưới kia, tội của cháu sẽ nặng hơn chúng gấp nghìn lần, bị đày đọa hàng nghìn năm trong chảo dầu, mãi không được siêu sinh, cháu muốn thế sao?"
Ánh mắt của hồn ma dịu đi đôi chút nhưng cánh tay nó vẫn ôm ghì lấy chân người đàn ông run rẩy lên từng cơn.
Tôi rút ra một lá bùa trấn vong trong túi, giơ đến trước mặt nó. Nó co rúm lại khiếp sợ.
"Đừng để chú phải ép!" Tôi nói.
Hồn ma buông tay ra rồi tan biến như 1 làn khói.
"Được rồi..." Tôi đứng dậy. "Cho tôi 15 phút làm lễ chút.
"Phụ xe! Lấy hộ tôi cái ô sau giường tôi với!" Tôi nói.
"Ông tự đi mà lấy..." Tên phụ xe đang hất hàm với tôi thì giọng người lái xe vang lên: "Lấy cho chú ấy đi, Hoàng!"
Nói xong anh ta mới bực bội rút chiếc ô đen ra rồi đưa cho tôi. Lúc này đứa bé có vẻ đã dịu đi tiếng khóc.
Vừa bước xuống xe, giương ô ra, tôi rút ra chiếc la bàn nhỏ dắt bên hông để tìm hướng đông.
Tôi quay mặt về hướng Đông, chắp tay ấn chú chữ Mộc rồi nhắm mắt niệm 10 lần Giáp mộc.
Xong xuôi, tôi bước ra phía đầu xe, lấy một lá bùa to cầu bình an hanh thông, dán chắc vào đầu xe rồi làm lễ, tụng chú suốt 10 phút và đốt bó hương thảo lên vẫy ở đầu xe.
Sau đó, tôi giũ ô, phủi gấu quần rồi bình thản bước lên xe. Mọi người hiếu kì nhìn tôi chằm chằm. Có người còn hỏi: "Sao thế hả thầy?"
"Không có gì đâu...Cầu đi lại thuận lợi ấy mà..." Tôi đáp. Người tài xế và phụ xe nhìn tôi bằng ánh mắt lấm lét. Tôi đi xuống cuối xe, chỗ hai mẹ con đứa bé đang nằm. Thằng bé đã thiu thiu ngủ, có vẻ yên bình hơn lúc trước.
Tôi nhẹ nhàng nói với mẹ cháu bé: "Thằng bé này nếu bẩm sinh đã như thế, việc nó phải chịu đựng cũng như gánh những trách nhiệm về tâm linh trong tương lai sẽ là điều khó tránh...Nếu như em không muốn cháu bé này lớn lên phải như vậy thì tốt nhất hãy đóng luân xa của nó lại...Em cứ suy nghĩ đi nhé..."
Người mẹ nhìn tôi khó xử rồi cũng đáp: "Vâng...cảm ơn thầy...Cháu nó nãy quấy quả vì nó đang bệnh trong người thôi...cảm ơn thầy quan tâm ạ."
Tôi gật đầu rồi về chỗ nằm xuống. Xe bắt đầu chạy. Tôi nằm lơ mơ mà nghĩ miên man. Nghĩ ra tôi cũng dại thật. Chuyến xe còn dài, mà tôi lại còn chơi bài ngửa với một lũ giết người thế này...chẳng biết tôi có còn toàn mạng mà đến Khánh Hòa không.
Chuyến xe cứ lắc lư đưa tôi tới gần tới miền đất đáng sợ kia trong khi khổ chủ còn đang thiêm thiếp ngủ, không lường trước được điều gì...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...