Ở tại 1 trung tâm của 1 thành phố lớn, trời đã được bao trùm bởi 1 mùa đen và vài đóm sáng chóp nhoán trên cao. Nhưng bên dưới là cảnh tấp nấp, nhộn nhịp của hàng ngàn người qua lại. Những ánh đèn điện trên đường mở sáng rực như ban ngày, những quán bar, nhà hàng.....điều đông ngẹt người, nhìn mà choáng váng đầu óc. Trong 1 quán Bar lớn của thành phố, bước vào trong ta có thể cảm được sự điên cuồng và đầy biến thái, trai gái đồ mạc không mấy chỉnh tề, hơ hang nhìn mà ghê tởm cùng kinh thường thay. Họ điên cuồng uốn éo theo điêu nhạc rất mạnh, vang vọng cứ như dã thú, tại nơi này có 1 người đàn ông trong khá sang trọng, mặt nở nụ cười dâm đãng nhìn các cô gái, trong khi đó tay ông ta lại 1 bên ấp, 1 bên ôm , đúng là cáo già. Ông ta đang đấm chìm trong đó, bỗng đèn nơi đây phực tắt làm tất cả những con người ở đây hét ầm lên, nhưng không bao lâu đèn lại được bặt lên, m.n quay lại điên cuồn nhưng người đàn ông lúc nãy liền ngã xuống , những cô gái phụ vụ thấy thế thì sợ hãi hét lên, bỏ chạy vì ông ta đã chết. Tại trong 1 góc tối không ai để ý có 1 bóng người biến mất không 1 dấu tích. Sáng hôm sau m.n khá ồn ào hơn, chắc do cái chết bất đắc kì tử của ông tổng giám đốc Lý Từ-Lý tổng tài dê già. Trên các mạng truyền thông và báo chí cũng đăng đủ kiểu, 1 số người biết tin đó liền cười bảo đáng đời gã dê già thích gặm cỏ non.......vụ án này cũng phải là vụ án đầu tiên làm các cảnh sát và tổ đặc nhiệm đau đầu, cho dù họ biết ai làm nhưng chẳng bao giờ bắt được, và đây là vụ thứ 100 của 1 cái người được thiên hạ đặt là "Phượng Hoàng Đen", vì mỗi lần làm xong vụ án người đó lun để laị dấu kí hình phượng hoàng màu đen trên cổ nạn nhân.Tại 1 tòa nhà, có 1 con người nhìn châm chú vào cái dấu kí đó, nơ 1 nụ cười hứng thú nhỏ giọng:" Thật thú vị". Nói rồi người đó khẽ nhắm mắt dưỡng thần.
Ở 1 nơi khác cách biệt của thành phố, có 1 tòa nhà khá lớn nhưng chỉ có 2 người ở và cũng chẳng ai biết về nơi này cả. Bên trong căn nhà có một cô nàng cũng vừa xem tin tức kia, đang rất vui vẻ dọn dẹp nhà cửa, cô là Tố Nhược Kỳ là 1 cô gái dịu dàng, đáng yêu, nhu mì và rất hâm mộ cái người được thiên hạ đặt là Phượng Hoàng Đen kia. Cô từng sống trong cực khổ và bị khi dễ, làm ở đợ cho 1 nhà giàu nhưng 1 ngày cô cứu được 1 người và cũng không ngờ là người mình hâm mộ bao lâu nay, từ đó cuộc sống cô thay đổi sung túc hơn, và được người đó coi như em gái rất iu thương.
Đang dọn dẹp vui vẻ, bỗng Nhược Kỳ nghe tiếng mở cửa lớn cô liền chạy tới đó tươi cười lên tiếng:" Chị đã về ak"
Người được gọi là chị kia, cũng tươi cười bước vào, Nhược Kỳ giúp người đó thoát bỏ phục trang nóng nực ra và cả cái mặt nạ được điêu khắc hình Phượng màu đen huyền bí ra, để lộ ra 1 khuôn mặt quốc sắc thiên hương, động lòng người làm Nhược Kỳ cũng phải ngẩn ngơ nhìn, tùy cô đã được thấy nhiều rồi, người đó cười càng tươi khi nhìn cái mặt đó của Kỳ, liền lên tiếng:" Kỳ ak! em đang dọn dẹp à, thật là ngoan"
Sau khi nghe tiêng người đó lên, thì Kỳ mới tỉnh mộng cười hì hì:" Chị Nhi ak! chị đẹp quá ak,"( mk ghi tên của PHĐ là Nhi lun nha)
Nhi nghe cô em đáng yêu của mk ca ngợi mk, thì phì cười véo má Kỳ:" em đó! chỉ biết nịnh chị đói rùi, đi ăn thôi"
Nhược Kỳ nghe Nhi kêu đói thì liền kéo Nhi xuống nhà bếp, đặt Nhi vào chỗ ngồi yên ổn rùi, Nhược Kỳ liền thao thao bất tuyệt vừa dọn đồ ăn ra, Nhi nhìn 1 đống đồ ăn mà không khỏi đổ mồ hôi, giật giật khóe môi:" Kỳ này! em làm gì nấu nhiều vậy"
Kỳ dọn xong đồ ăn ngồi xuống cạnh Nhi, cười tươi bới cơm đưa cho Nhi, rùi nói:" đây là em nấu mừng chị thành công hạ trừ iu quái í lộn tên ác ôn kia và đây ũng tổng cộng là 100 vụ ak!"
Nhi nghe thế không khỏi cười lớn, hơi ho khan 1 chút lên tiếng:" hahaha em thật là....."
Kỳ thấy Nhi cười thế thì bễu môi, sau đó bỗng nghĩ ra cái gì đó liền lên tiếng:" Chị ak! em ước có 1 ngày sẽ được như chị thật là oai phong nha"
Nhi nghe thế thì liền ngừng ăn, nhíu mày nhìn Kỳ, hơi tức giận lên tiếng:" không bao h em được làm, nếu em muốn đi làm thì chị sẽ kiếm cho ngoại trừ việc chị đang làm hiểu không"
Kỳ hơi xịu mặt, cô không hiểu tại sao mỗi lần cô nói tới mún như Nhi thì Nhi điều tức giận nói thế, Kỳ chỉ biết gật đầu cấm đầu ăn cơm, Nhi cười khổ nhìn Kỳ, Nhi chỉ mong em sẽ không phải vướng vào công việc cô đang làm, đối với cô gái bé nhỏ và ngây ngô như Kỳ, em ấy không nên dính tay mình vào máu tươi và hàng ngàn mối nguy nan sẽ mang em ấy đi, cô không mún thế chút nào, bỗng Nhi xoa đầu Kỳ lên tiếng:" hôm nay chị rãnh em có mún đi đâu chơi không"
Kỳ nghe đi chơi thì liền tươi tắn lại, hai mắt long lanh nhìn Nhi:" Thật hả chị?" Nhi khẽ gật đầu , Kỳ vui sướng liền nói hàng loạt, Nhi nghe mà hơi đau đầu. Sau đó 2 chị em lại vui vẻ ăn trưa.
Ở một nơi khác có 3 người con trai, trang ngiêm ngồi trong 1 phòng tư mật bàn chuyện gì đó nhìn ai cũng không có chút sắc thái gì, 1 người trong 3 người lên tiếng:" Nhật Hoàng, cậu thấy vụ án kia như thế nào?"
Người được gọi là Nhật Hoàng trên tay là ly rượn đỏ, lười biếng nhếch miệng cười:" Khá thú vị"
Người còn lại trong 3 người, hạ tấm ảnh chụp cái ấn ký của người gây ra vụ án để lại, nở nụ cười thích thú:" Người này không thể xem thường nhỉ, tính từng vụ ở Luân Đôn cái chết của tên chủ tịch công ty AOP tới này vừa tròn 100 vụ nhỉ , mà vẫn chẳng ai biết gì về người này. Đến cả tớ cũng không tìm được gì về người này, Từ Hải, Nhật Hoàng 2 cậu thật sự mún nhận nhiêm vụ truy tìm người này à"
Người có tên là Từ Hải hơi thở dài, để người dựa vào ghế, 2 tay hơi xoa 2 bên thái dương:" Tụi tớ cũng không rõ, không biết cái người bí ẩn này đâu ra nữa, thật là mệt người khác, Khắc Phương 1 tay thu thông tin giỏi như cậu mà còn không biết, làm tớ hơi nản rùi"
Người được gọi là Khắc Phương hơi hơi cười, nhìn thằng bạn dễ nhục chí kia mà không khởi bó tay:" Biết thế sao còn nhận làm chi, giờ rên làm với tôi "
Nhật Hoàng nhìn 2 đứa bạn thân của mình lại bắt đầu chí chóe, liền đứng dậy bước ra ngoài ban công nhìn về 1 hướng không nhất định, trong đầu thì vẫn suy nghĩ cách tóm được người kia, anh đưa ly rượn nhấp 1 ngụm, thầm nói trong lòng Phượng Hoàng Đen ngươi thật thú vị, ta đang rất tò mò ngươi là thứ gì đây, rùi anh lại nhấp thêm 1 ngụm bước vào trong.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...