Chương 1: Rắc rối nơi công sở
Tháng 11, thành phố vừa mới đón những cơn gió se se lạnh đầu tiên. Tiết trời mát trong, không còn cái oi nóng, hun con người ta đến bức bí nữa. Nhã Linh mang theo tâm trạng hớn hở vì cô nàng sắp được nhận lương tháng, ríu rít lượn đi, lượn lại dọn dẹp văn phòng trước lúc tan buổi chiều. Tâm trạng của cô phấn khích tới mức, chị Phùng - Trưởng phòng đang gõ bàn phím phải ngước lên hỏi: “Em mới có bạn trai à?” Nhã Linh nhìn người đồng nghiệp cũng là cấp trên trực tiếp mà cô rất ngưỡng mộ, cười hi hi: “Em không chị ơi, độc toàn thân mới là mục tiêu em theo đuổi”.
Chị Phùng ngước mắt lên lần nữa: “Cô ấy, lấy chồng sinh con như chị đi rồi xem, con cái mới là lẽ sống cô nhé”. Nhã Linh tay đang thoăn thoắt lau bàn, miệng đáp: “Em thực sự nể chị lắm luôn, chồng đi công tác suốt mà vẫn con cái, công việc đâu ra đấy”.
Chị Phùng cười tít măt, dơ hình nền điện thoại có ảnh hai cô con gái xinh như thiên thần hướng Nhã Linh nói: “Chỉ cần nhìn chúng lớn mỗi ngày, tận tay chăm sóc, vỗ về yêu thương, cưng nựng chúng là bao nhiêu mệt mỏi tan hết, nhiều lúc chị cũng mệt lắm chứ, nhưng tự nhủ bản thân không được ốm mà nói đúng hơn là không được quyền ốm ấy!” Nhã Linh chị cảm thán: “Chị đúng là supper mom”.
Cuộc nói chuyện của hai chị em bị cắt ngang bởi tiếng chuông điện thoại của chị Phùng, chị Phùng nhanh chóng bắt máy rồi đứng phắt dậy lấy áo vest và ví. Chị nôn nóng: “Nhã Linh giúp chị, bé Bông bị sốt ở trường chị phải đi đón nó gấp, còn phần tại liệu chị trình ký trên phòng Dương Tổng em lên lấy giúp chị rồi mang xuống Phòng Tài Chính nhé. Chị để trong tập tài liệu màu ghi, có dán tên chị phía ngoài ấy, chị phải đi luôn đây”.
Nhã Linh nhanh nhảu: “Vâng, chị đi ngay đi chị, em sẽ lên phòng sếp lấy luôn giờ đây”. Chị Phùng lao ra khỏi phòng nhanh như cơn gió, khiến Nhã Linh nhìn theo bóng lưng chị không thể không cảm thán đúng là “supper mom”. Đến giờ là thử thách rất quan trọng với Nhã Linh: Lên phòng sếp Tổng.
Một nhân viên thử việc 5 tháng chuẩn bị chuyển ký hợp đồng chính thức như cô cơ hội chạm mặt và tiếp xúc trực tiếp với sếp không khác gì số lần ba cô trúng sổ số bóc trong cuộc đời.
Lần nhìn rõ nhất đó là một năm về trước, khi cô còn ở Công ty cũ, chị cùng phòng cầm tập san Tài chính rồi hét toáng lên đã tìm ra chân ái cuộc đời, mấy chị em xúm vào xem sự tình thì chình ình cái ảnh Dương Vũ –31 tuổi, thuộc dòng dõi trâm anh thế phiệt nhưng tự gây dựng sự nghiệp riêng, trở thành Doanh nhân thành đạt trong lĩnh vực Truyền thông quảng cáo và thiết kế đồ hoạ.
Anh mặc bộ suit đen thiết kế tỷ mỉ, ngồi trên sô pha bọc da nâu sang trọng, ánh nhìn cương nghị, với một bên lông mày hơi nhếch lên. Cô có cảm giác ánh mắt này có phần ngạo mạn và thách thức, nhưng không thể phủ nhận độ đẹp trai, phong độ như nam thần điện ảnh của anh ấy. Nhã Linh nhíu mày suy nghĩ, nhìn giống ai ta? Nam thần Friendzone Thái Lan Nine Naphat chăng, lại có vẻ đăm chiêu, thâm trầm giống Kim Woo Bin của Hàn Quốc nữa.
Mà hai anh zai đẹp đều đã là bông có chậu, toàn các chị đẹp cô không thể địch lại mà đập chậu cướp bông. Từ lúc cô vào Công ty cũng đã nghe không ít thông tin bên lề của anh, chủ yếu là cuồng công việc, quý thời gian, lạnh lùng, kiệm lời, ánh mắt sắc bén đến mức con muỗi không dám bay qua trước mặt và đặc biệt vẫn độc thân.Với giao diện bắt mắt thế này chắc hẳn không ít chị em trong Công ty có ý với anh, nhưng cô chưa hề nghe thấy bất cứ tin đồn hẹn hò nào của anh.
Một lần nhìn lâu nữa là thấy bóng lưng anh từ trên phòng cô làm việc nhìn xuống, thấy anh cùng các đồng sự chụp ảnh ở sảnh chính Công ty, chưa bao giờ cô gặp mặt đối mặt với anh. Nghĩ đến đây, Nhã Linh có phần khẩn trương, nhưng sắp tới giờ tan ca, cô phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ chị Phùng giao phó. Nghĩ đến lương tháng sắp nhận, ký hợp đồng chính thức cũng không xa, rồi sẽ được nhận cả tiền thưởng Tết, Nhã Linh như được nạp thêm khí thế, tung tăng ấn tháng máy lên tầng 18.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...