Thời điểm rời khỏi Long Giang, nhìn qua thì thấy Bùi Thanh Phi rất bình tĩnh.
Cô ở bên cạnh làm bạn với bà nội cả một buổi sáng, trước khi đi lại còn cười, không hề thấy chút bi thương nào.
Thì ra Bùi Thanh Phi có sự kháng cự đối với việc xuất ngoại lớn đến như thế, ngoại trừ việc có liên quan đến tình cảm dành cho Tề Tranh ra, còn có một nguyên nhân quan trọng khác, là bởi vì bà nội.
Chuyến đi này của cô mất ít nhất cũng phải tới hai năm, mà bà nội thì đã lớn tuổi, trong thời gian hai năm xa cách ấy cái gì cũng có thể xảy ra.
Nhưng rồi từ đầu đến cuối Bùi Thanh Phi vẫn là cười rất tươi.
"Bà nội, bà nhớ là phải chờ con trở lại đấy nhé." Trước khi chia tay Bùi Thanh Phi ôm lấy bà nội thay cho lời từ biệt.
Trên đường đi hai vợ chồng họ Bùi có chút trầm mặc.
Bọn họ không biết là mình nên vui hay nên buồn nữa.
Con gái đã bình tâm trở lại cùng với tinh thần sẵn sàng xuất ngoại, đối với việc này đương nhiên là bọn họ có thể an tâm hơn một chút.
Chỉ có điều, hiểu con gái không ai bằng mẹ.
Mẹ Bùi biết rõ, một khi biểu hiện của Bùi Thanh Phi càng tỏ ra bình tĩnh, chứng tỏ trong lòng của nó lại càng kiên định hơn lúc nào hết.
"A lô ạ, là bà nội sao? Con là Tề Tranh a.
Cho con xin hỏi là Thanh Phi có ở trong nhà không ạ?"
"Tề Tranh a, con bé Thanh Phi đã đi từ hai ngày trước rồi."
Rút cuộc Tề Tranh cũng tìm được cơ hội gọi vào số điện thoại của bà nội Bùi ở Long Giang, chỉ tiếc vẫn là cùng Bùi Thanh Phi bỏ lỡ.
Cuối cùng thì mẹ Tề vẫn không mềm lòng, quyết không cho Tề Tranh được nói với tiểu đồng chí đôi lời trước khi lên đường.
Nhưng mà Tề Tranh là ai chứ, dù là kẻ đa mưu túc trí có nghĩ ra được ngàn điều thì tất yếu vẫn có điều bỏ sót, vậy nên cô vẫn có biện pháp của riêng mình, chỉ có điều kết quả lại không được như mong muốn mà thôi.
Sau này mẹ Tề mới biết được Tề Tranh đã làm ra cái việc mờ ám này, chỉ có điều việc làm ấy là vô dụng nên bà cũng không thèm truy cứu.
Sau khi tính toàn thời gian còn lại thì thấy cũng đã đến lúc rồi, một nhà ba người nhà họ Tề dọn dẹp, đóng gói hành lý rồi trở về Lăng Giang.
Về đến nơi Tề Hồng không đi đâu nữa, dù sao cậu cũng là sinh viên, không bao lâu nữa là đến ngày tựu trường.
Còn Tề Tranh lại theo cha mẹ trở lại Thanh Bắc, bắt đầu tiến hành làm thủ tục xuất ngoại đi du học.
Lại bắt đầu học kỳ mới, cũng là bắt đầu năm thứ tư.
Mọi người trong phòng ngủ 304 cũng đều có kế hoạch cùng sắp xếp của chính mình.
Điền Tiểu Điềm phải tiếp tục đi tìm phòng ở thích hợp với khả năng của mình, Tô Nhã thì muốn tìm thầy hướng dẫn để thương lượng về việc chọn đề tài cho luận văn tốt nghiệp.
Còn vị học bá Phạm Vi kia, cô ấy chỉ đơn thuần là trở về để làm bài tập mà thôi.
Mặc kệ là xuất phát từ nguyên nhân gì, vạn hạnh chính là tất cả bọn họ khi trở về trường học, so với những năm qua thời gian rảnh rỗi vào buổi sáng lại không ít.
Nhờ đó mà Tề Tranh mới có cơ hội cùng mấy cô bạn thân chung sống suốt ba năm qua nói lời tạm biệt.
"Con muốn được cùng các bạn thân của con ăn với nhau một bữa cơm." Tề Tranh thẳng thắn nói với hai vợ chồng nhà họ Tề.
Mẹ Tề cùng ba Tề cùng liếc mắt nhìn nhau một cái, kỳ thật yêu cầu này của Tề Tranh cũng không phải là quá phận.
Nhưng mà mưu mẹo của cô con gái này lại quá nhiều, bọn họ chỉ sợ nếu lần này thả nó đi, thì bao nhiêu công sức bỏ ra trước đó cũng trở thành công cốc.
Thấy cha mẹ tỏ ra do dự, Tề Tranh cũng không có thúc giục hai người bọn họ, cô kéo cái ghế ra giữa phòng nghỉ của khách sạn, ngồi cưỡi lên trên, sau khi đưa tay chống cằm rồi cô mới nói với cha mẹ: "Không cần phải vội.
Ba mẹ cứ từ từ suy nghĩ.
Phản đối con gái yêu đương còn chưa tính, lại còn muốn cho con gái trở thành người cô độc không có bạn bè, bằng hữu, vậy thì ba mẹ cũng nên cẩn thận tự mình tiếp nhận một chút sự tự trách trong lòng mình đi là vừa."
Ba Tề vì lời nói này của Tề Tranh mà tức giận đến nở nụ cười, chỉ là ngay sau đó ông lại thở dài một tiếng.
Nếu đây mà đổi thành con của nhà người ta, bị hạn chế tự do thành cái dạng này: không có điện thoại, không có máy tính, ngay đến việc muốn được cùng bạn bè ăn một bữa cơm cũng cần phải có sự đồng ý của người lớn thì đã sớm cùng các bậc đại nhân đại náo một cuộc ra trò, nổ tung lên đến tận trời rồi.
Vậy mà con gái nhà mình thì sao? Vẫn có thể cùng hai vợ chồng bọn họ cười cười hoặc nói đùa, cuối cùng vẫn còn biết tôn trọng khi chấp nhận ý kiến cùng giải pháp của bọn họ, chờ được bọn họ đồng ý.
Tề Thu biết rõ con gái nhà mình chưa từng có nghĩ buông bỏ tình cảm của nó.
Nhưng con bé vẫn phải làm như vậy, thuận theo như vậy, bất quá cũng chỉ vì con bé yêu mình và vợ của mình, yêu ba mẹ đã sinh ra và nuôi dưỡng nó nên người.
"Hãy để cho nó đi đi." Tề Thu nói với vợ.
Phản ứng của mẹ Tề cũng giống như ba Tề vậy, bà bất đắc dĩ nói với Tề Tranh: "Về sớm một chút."
"Được rồi." Tề Tranh cười hì hì.
Cô giơ tay nhấc cái mũ ở trên ngoắc áo chụp lên đỉnh đầu, rồi cứ vậy đi ra cửa.
Thời điểm trở lại phòng ngủ 304, vừa đẩy cửa vào Tề Tranh lâp tức nhìn thấy ba người kia đang ngồi tại chỗ, mặt đối mặt, tạo thành một vòng tròn ở ngay giữa phòng.
"Làm cái gì đó? Đây là cái nghi thức thần bí gì hay sao?" Tề Tranh nói đùa.
Ba người này không ngờ được là Tề Tranh lại trở về nhanh như vậy.
Các cô còn tưởng rằng buổi sáng vừa mới nói chuyện qua với nhau như vậy rồi, bọn họ đều xem như đó cũng là một lần cuối cùng gặp mặt giữa các cô với nhau trước khi Tề Tranh xuất ngoại.
"Bà...!Tại sao bà lại ở chỗ này?" Điền Tiểu Điềm kinh ngạc.
"Mời các cậu cùng ăn cơm với mình một bữa a." Tề Tranh nhún nhún vai.
Tô Nhã quay sang nhìn mấy người bạn còn lại, cô lập tức dâng tặng một nụ cười mê hồn thường thấy lại còn có chút giảo hoạt nữa: "Như vậy a.
Vậy thì bọn tớ đây cũng sẽ không cần khách khí rồi."
Hai người còn lại lập tức ngầm hiểu, ai nấy đều xoa tay.
"Các cậu đều là cẩu hay sao vậy a!!!" Tề Tranh cầm tờ hóa đơn thanh toán đắt đỏ trước mặt lên nhìn mà trái tim rỉ máu a!
Sau khi bữa cơm này kết thúc, ba cái gia hỏa trước mắt vậy mà lại ăn hết của cô những một ngàn tệ, không hề lãng phí dù chỉ là một chút xíu.
Nhìn tờ hóa đơn trong tay Tề Tranh thật sự chỉ muốn đem cái dạ dày của mấy người này móc ra mà nhìn một chút thử xem, rút cuộc là chúng được làm nên từ cái gì.
"Ai bảo cậu trong ba năm qua kiếm được học bổng nhiều như vậy đây.
Vậy mà cậu cũng chưa từng một lần mời bọn này một bữa cơm cho tử tế đó nha." Cô gái xinh đẹp Tô Nhã vừa nói vừa làm động tác lau miệng thật ưu nhã.
"Còn không phải hay sao, có bao nhiêu tiền thì đều cống hiến cho ngành hàng không của tổ quốc hết cả rồi." Phạm Vi bồi thêm mấy nhát dao.
"Huống chi sau bữa cơm này rồi, bữa sau lại không biết lúc nào mới có đây." Điền Tiểu Điềm lại làm bộ dáng bà mẹ già đưa tay lau đi dòng nước mắt.
Lâu nay cô và Tô Nhã đóng vai này đến phát nghiện, đến giờ phút này cũng đã diễn đến thành thục.
Cái người vốn ngày thường không mấy khi tham dự là Phạm Vi vậy mà bây giờ cũng gia nhập trận doanh.
Ba người cùng nhau ôm đầu giả vờ khóc lóc.
Nhìn cái cảnh tượng này, Tề Tranh có cảm giác như gân xanh trên cái trán của mình liên tiếp nhảy dựng lên.
Không thể nhịn được nữa cô vỗ mạnh tay lên bàn một cái: "Tui chỉ là xuất ngoại du học mà thôi, đâu phải là đi lên pháp trường! Vậy nên mấy người các bà cũng nên một vừa hai phải thôi a."
Điền Tiểu Điềm làm động tác nắm tay lại: "Rút về!"
Ba người rút cuộc trở lại trạng thái bình thường, vẻ mặt nghiêm trang, tư thế ngồi đoan chính.
Sau khi ồn ào trêu đùa xong, rút cuộc bọn họ đã có thể nói một chút chuyện quan trọng nhất.
"Có chuyện này tui phải nhờ đến mấy người các bà rồi.
Kỳ nghỉ này tui và Thanh Phi đều phải trở về quê nhà, không được liên lạc với bất kỳ ai.
Tui chỉ sợ là sau ngày tựu trường Giang Sở sẽ tới đây tìm tui, vì vậy các bà giúp tui kể lại cho cậu ấy một cách đơn giản là được rồi, không cần để cho cậu ấy phải lo lắng làm gì." Tề Tranh nói bằng cái giọng nhờ cậy.
Cũng là cái việc tiện tay mà thôi, không phải là quá khó khăn đi, ba người gật đầu đồng ý.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, rút cuộc cũng đã đến lúc mấy người của 304 phải nói lời nói tạm biệt với nhau rồi.
Thật hiếm khi thấy được Phạm Vi xúc động như vậy: "Tề Tranh, nói thật lòng là tui không ngờ được vậy mà bà sẽ lại ngoan ngoãn xuất ngoại như vậy."
Tô Nhã và Điền Tiểu Điềm cùng gật đầu.
Tề Tranh là ai a, rất ít người có thể bắt người này phải cúi đầu nha.
.
ngôn tình hoàn
Sau khi nghe xong, Tề Tranh lại nở nụ cười, vẫn là nụ cười rạng ngời hết sức quen thuộc kia, nó làm cho người ta mỗi khi nhìn đến cõi lòng liền tràn đầy hy vọng.
Cô giải thích: "Kỳ thật tui có thế nào thì cũng không sao cả, coi như ba mẹ tui đối với tui thất vọng cực độ đi chăng nữa thì bọn họ vẫn còn có một đứa con trai để mà có thể trông chờ.
Nhưng Thanh Phi lại không phải như vậy.
Cậu ấy là con gái một, còn mình lại được nhà họ Bùi nhìn từ nhỏ lớn lên, thậm chí lúc trước còn được nuôi dưỡng bên cạnh mẹ Bùi, là người đầu tiên mình gọi tiếng mẹ theo cậu ấy.
Vì vậy tui mới không thể vì tình cảm của tui mà khiến cho Thanh Phi cùng cha mẹ sinh ra vết rách.
Nếu chuyện như vậy mà xảy ra, lương tâm của tui sẽ bất an.
Cho nên bọn họ bắt bọn này làm cái gì, chỉ cần không quá phận, tui đều thuận theo."
Tô Nhã đẩy Điền Tiểu Điềm một cái rồi vừa cười vừa nói: "Nhìn thấy chưa? Biểu hiện của người ta đây là đối tình cảm của mình rất có lòng tin, thời gian hay khoảng cách đều không là cái gì hết."
Điền Tiểu Điềm gật gật đầu, cô nhìn Tề Tranh: "Tình huống của hai nhà các cậu quá khác biệt.
Theo tui nghĩ thì chưa chắc các ông bố bà mẹ đã thực sự hạ quyết tâm đem các bà tách ra.
Đây chẳng qua cũng là vì tương lai của các bà mà lo lắng mà thôi, sớm hay muộn rồi bọn họ cũng sẽ gật đầu."
Tề Tranh nở nụ cười, hở ra đúng tám cái răng, một câu tràn đầy tin tưởng: "Đúng thế! Tui cũng nghĩ như vậy đấy."
Được thiên vị thì không có sợ hãi, cho tới bây giờ đều luôn là như vậy.
Tề Tranh thật sự siêu có lòng tin.
Tề Hồng lập tức phải đi học rồi, chẳng qua cái từ "lập tức" này vẫn là chuyện của hai ngày sau.
Trong nhà không còn ai, Tề Hồng không khỏi cảm thấy cô đơn và lạnh lẽo, cũng may là còn có ký túc xá của trường đại học Y khoa làm chỗ cho cậu tìm tới.
Mặc dù Tề Tranh đã đi rồi, ngay sau khi từ Bạch Giang trở về Tề Tranh đã lập tức phải đi ngay tới thành phố B.
Thậm chí hai chị em còn chưa kịp làm cái từ biệt nhau cho tử tế, ngay cả câu gặp lại cũng không kịp nói.
Nhưng Tề Hồng đã được giao nhiệm vụ hết sức rõ ràng.
Tề Tranh yêu cầu Tề Hồng phải làm rõ mấy việc sau cho mình: Bùi Thanh Phi phải đi tới quốc gia nào? Học ở trường nào.
Nhiệm vụ này nói khó cũng không khó, nhưng nói đơn giản lại cũng không hề đơn giản.
Không thấy là trong kỳ nghỉ vừa qua chị của cậu đều thua ở trong tay của mẹ đó hay sao? Với chút mánh khóe có được của cậu ấy mà, đối phó với bà chị của mình còn không đủ nhìn, chớ nói chi là những người đã thành tinh như cha mẹ cậu đây.
Muốn biết được đáp án, thì phải xem xét lại biện pháp a.
Tề Hồng vừa ngâm nga bài hát nào đó vừa mở diễn đàn BBS của trường Thượng Thanh ra.
Vào những dịp bắt đầu khai giảng như thế này, lưu lượng trên diễn đàn BBS của trường Thượng Thanh ít đến thảm đạm.
Trừ đi mọi người bát quái một chút về sự xuất chúng của đàn em gái hay trai nào đó ra, những vấn đề còn lại ít đến thương cảm.
Nhưng rồi rất nhanh một cái hot topic đã phá vỡ sự bình lặng này của diễn đàn BBS.
[Cách núi cách biển, đường ai nấy đi]
Phải nói rằng năng lực của đám đàn em là fan cuồng của Tề Tranh và Bùi Thanh Phi chỉ có tăng lên chứ không hề giảm đi.
Thiếp mời chỉ mới đăng lên còn chưa đến nửa tiếng đồng hồ, vậy mà nhiệt độ đã biểu hiện thành màu đỏ thẫm.
Cái tin hai vị đàn chị bỗng nhiên xuất ngoại thật sự đã làm chấn kinh tất cả mọi người.
Đám quần chúng ăn dưa còn chưa rõ chân tướng đã lập tức kêu rên khắp vùng.
Tề Hồng nhìn đến mà hết sức vui vẻ.
Các thế hệ của trường Thượng Thanh nối tiếp nhau thay thế, những người đang tham gia hết sức nhiệt tình của ngày hôm nay đại đa số đều chưa từng một lần gặp mặt hai bà chị nhà mình.
Ấy vậy mà bọn họ vẫn có thể tích cực nhiệt tình tham dự thảo luận đến như vậy, đây thực sự là...!
Quá hiếm thấy rồi.
[Tin tức chắc chắn hay chưa?]
[Đây là tin do tui nhìn thấy ở trên diễn đàn sinh viên quốc gia nha]
[Đúng vậy a, người ta cũng đang thảo luận trên diễn đàn sinh viên quốc gia đấy.
Xem ra tin này là thật rồi.]
[Đừng như vậy a! Hu hu hu...!Thật vất vả lắm năm nay tui mới được Thanh Bắc tuyển chọn, kết quả lại nói cho tui biết là học tỷ xuất ngoại rồi? Tim tui tan nát mất.]
[Ngã kháo! Thanh Bắc này! Trên lầu hãy xem đi, ở đây chỉ toàn là học bá.]
[Có phải học bá sắp phải đi du học hay không vậy? Có ai đi Thanh Bắc hỏi thăm giúp tui một chút đàn chị Tề Tranh đi tới quốc gia nào, học trường gì.
Lần này tui tới Thanh Bắc để nhìn thấy chị ấy nhưng xem ra không được nữa rồi! Tui muốn được xuất ngoại để đi gặp chị ấy!]
Chỉ mới xoát qua hai cái diễn đàn mà Tề Hồng đã cảm thấy vô cùng buồn chán.
Nhưng những thiếp mời có liên quan tới Tề Tranh và Bùi Thanh Phi cậu đều cố mà nhìn cho thật kỹ.
Những phỏng đoán về hướng đi của Tề Tranh và Bùi Thanh Phi hầu hết đều là nói càn, nhìn qua đã thấy là không có giá trị tham khảo rồi, thủ đô abcd gì đều có, chỉ còn thiếu bảng 26 chữ cái nữa mà thôi.
Tề Hồng vẫn kiên trì sóng to rửa cát, sau khi cẩn thận sàng lọc, tuyển chọn tìm lấy tin tức có ích, rốt cục cậu cũng đã tìm được đáp án ngay tại diễn đàn BBS của trường Thượng Thanh.
[Đàn chị Thanh Phi sẽ phải đi tới đại học Thụy Văn của A quốc, thuộc một trong trường đào tạo báo chí nổi danh nhất của quốc tế.
Đây là cái nôi đào tạo ra nhiều nhà báo nổi danh.
Do tiên sinh Trương Thế Tể tự mình viết thư giới thiệu.]
Nhìn cái tin này thì thấy nó có nội dung hợp tình hợp lý, vậy nên có thể đánh giá độ tin cậy của nó đã đạt tới 50%, còn 50% độ tin cậy còn lại là đến từ tài khoản đã cung cấp cái thông tin này.
"Thượng đế chi nhãn".
Khi Tề Hồng nhìn tới cái tên này thì không nhịn được mà hé miệng cười.
Chủ nhân của cái id này thường xuất hiện trên diễn đàn đăng bài viết cũng chỉ có hai cái id, một cái là Thượng đế chi nhãn, còn cái còn lại là...!
Quách Đồng!
Tề Hồng và Quách Đồng cũng là bạn lâu năm.
Tuy rằng cùng cấp không cùng ban, nhưng cũng vì từng người đều không muốn người kia biết được mục đích của mình nên đã từng đôi lần gài bẫy lẫn nhau, vậy nên phương thức liên lạc vẫn phải có.
Tề Hồng lập tức gọi điện thoại qua: "Cái tin chị Thanh Phi được đi Thụy Văn ấy mà, liệu có đáng tin hay không vậy?"
Ở phía bên kia điện thoại, sau khi nghe ra đây là giọng của Tề Hồng, Quách Đồng thoáng có chút ghét bỏ: "Tôi còn tưởng rằng sẽ được đàn chị Tề Tranh nhìn thấy trước, ai ngờ cậu mới là người được lợi chứ.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...