Hiện tại đã là đầu tháng sáu, cách xa hẳn những mùa còn lại.
Lúc này kỳ thi Đại học đã kết thúc, đột nhiên Tề Tranh cảm thấy so với trước đây, sân trường Thượng Thanh đã trở nên vắng vẻ hơn không ít.
Ngoài việc chờ đợi thành tích cuộc thi quốc gia của mình cùng với việc lấp đầy thời gian rảnh rỗi bằng những thú vui ở bên ngoài, học sinh khối 12 cũng chỉ thiếu mỗi một lễ tốt nghiệp là đã có thể triệt để cùng trường Thượng Thanh nói câu chào từ biệt.
Điều này cũng có nghĩa là công việc của đám người Tề Tranh cũng đã đến lúc lu bù lên rồi, lễ kỷ niệm bảy mươi năm ngày thành lập trường đã đến giai đoạn vô cùng cấp bách.
"Chị, đây là Hồ Hân Lôi ở bên ban Tổ chức." Tề Hồng đem một cô bé nhìn qua thì thấy rất nhã nhặn lại có thêm chút ngại ngùng dẫn tới trước mặt Tề Tranh giới thiệu: "Hân Lôi, đây là..."
"Gọi là bộ trưởng." Tề Tranh dùng cả bàn tay vỗ lên đầu cậu em.
Tề Hồng trừng mắt giận dữ mà không dám phản bác: "Đây là của bộ trưởng của mình."
Tề Tranh gật đầu hài lòng.
Hồ Hân Lôi có chút nhỏ gầy, bộ đồng phục với cỡ nhỏ nhất của học sinh trường Thượng Thanh khi được cô bé mặc lên trên người trông vẫn có chút quá khổ.
Khuôn mặt của cô bé nhỏ nhắn hình trái xoan, nổi bật nhất trên khuôn mặt ấy là đôi mắt trông rất có thần.
Ánh mắt sáng rực của cô bé đặt hết lên trên người Tề Tranh, trong ánh mắt ấy lấp lánh như tỏa hào quang trông rất đặc biệt.
"Hân Lôi, chào em! Chị là Tề Tranh." Tề Tranh rất tự nhiên cùng hào phóng khi vươn tay ra trước.
Hồ Hân Lôi rất luống cuống, cô luống cuống đến mất một lúc còn không biết mình nên đưa tay trái hay là đưa tay phải ra để bắt tay.
Hôm nay phòng học multimedia có chút nóng cùng ồn ào, bởi có không ít người của Hội học sinh đang tụ tập ở đây.
Giang Sở đứng ở bên cạnh Bùi Thanh Phi, cậu hướng về phía Tề Tranh bĩu môi một cái: "Thấy chưa, lại có thêm một tiểu học muội bị mị lực của học tỷ Tề Tranh chinh phục nữa này."
Bùi Thanh Phi không thèm lên tiếng, cô đang chuẩn bị bản thảo bài phát biểu của mình và Tề Tranh.
Sau khi tự chuốc lấy nhục nhã, Giang Sở lại một lần nữa ngoan ngoãn ngồi xuống.
Lại nói tiếp, đây quả thực là một vấn đề rất thú vị.
Trên diễn đàn BBS của trường Thượng Thanh, có rất nhiều nam sinh vẫn hay nói giỡn rằng Tề Tranh chính là công địch của nam sinh Thượng Thanh.
Nhưng mà trong mắt của nữ sinh trong trường, cho tới bây giờ Tề Tranh vẫn luôn nhận được sự tôn sùng cùng ngưỡng mộ, nhất là từ sau khi lên lớp 11, bên cạnh Tề Tranh luôn không thiếu tiểu học muội lôi kéo làm quen.
Chuyện chỉ có như vậy, Giang Sở vẫn luôn cảm thấy việc Tề Tranh đối xử mọi người nhiệt tình hào phóng thì trên thực tế, nếu đem so với Bùi Thanh Phi thì Tề Tranh lại là cái người còn khó đến gần hơn.
Hầu hết những người muốn đến gần được Tề Tranh thì cần một điều kiện tiên quyết, chính là phải thân cận được với Bùi Thanh Phi trước.
Sau khi tự xem xét lại quá trình bản thân trở thành bằng hữu của Tề Tranh, dường như mình cũng phải đạt được điều kiện tiên quyết này.
Bởi vì Bùi Thanh Phi bị chính mình giội cho một thân nước, nhờ sự cố chấp của mình khi yêu cầu ba người cùng nhau làm bằng hữu mà cuối cùng mới được như hiện tại.
Lễ kỷ niệm bảy mươi năm ngày thành lập trường đã định ra được ngày tiến hành, đó là ngày hai mươi ba tháng sáu.
Thượng Thanh phi thường coi trọng các hoạt động cho lễ kỷ niệm bảy mươi năm ngày thành lập trường này, hơn nữa nhà trường còn coi đây là dịp để mời rất nhiều người nhân tài kiệt xuất của các ngành, các nghề vốn xuất thân từ trường Thượng Thanh.
Tuy rằng chương trình kỷ niệm ngày thành lập trường đã có các thầy cô cùng các nhân viên nhà trường khống chế nội dung chính, nhưng mà Hội học sinh vẫn loay hoay bất diệc nhạc hồ như trước.
Hầu như mỗi ngày ai nấy cũng đều là ban ngày chăm chú đọc sách, còn buổi tối lưu lại đuổi theo tiến độ chương trình hoạt động.
Tất cả mọi người đều cùng tụ tập tại phòng học multimedia để thương lượng phương án cùng quá trình hoạt động.
Nếu như Tề Tranh có được quyền tự chọn lựa, nhất định cô sẽ tự mình gia nhập vào trong đó, chỉ tiếc là trong hai ngày qua nhiệm vụ chủ yếu của cô lại đã được Bùi Thanh Phi sắp xếp trước cả rồi.
Viết bản thảo phát biểu.
Ôi!
Tề Tranh lại thêm một tiếng cảm thán.
"Sửa được rồi?" Bùi Thanh Phi ngẩng đầu hỏi.
Tề Tranh gật gật đầu, đem màn hình xoay về phía Bùi Thanh Phi để người ta nhìn thấy.
"...!Cậu đã sửa lại mấy cái lỗi chính tả rồi có đúng hay không?" Bùi Thanh Phi có cảm giác gân xanh trên trán mình đang run rẩy.
"Thanh Phi! Thanh Phi tốt nhất của tớ.
Cậu hãy nhìn đồng hồ mà xem, muộn lắm rồi đấy.
Tớ đói rồi a, tớ muốn về nhà ăn cơm." Tề Tranh ôm lấy Bùi Thanh Phi lắc phải rồi lắc trái nũng nịu.
"Học tỷ Tề Tranh, cậu nên làm tấm gương tốt cho các học đệ học muội của mình đi." Bùi Thanh Phi chỉ chỉ về một nơi cách đó không xa, thấy vậy một đám người vừa mới nhìn chằm chằm vào hai cô lập tức cúi đầu, đến nỗi chỉ còn nhìn thấy cái ót của bọn họ.
Bộ dạng ấy như muốn nói: ở đây nãy giờ vẫn luôn bận rộn, chưa từng ngó về phía này.
Tề Tranh ngụy biện bằng cái giọng chắc như đinh đóng cột: "Tấm gương hả? Làm tấm gương chính là: người là sắt, cơm là thép, nếu như không được ăn cơm, học tỷ cũng chịu không được a."
Hai câu nói như vậy mà thôi, vậy mà Bùi Thanh Phi lại không thể không phá công.
Cô không nén nổi mà hé nở nụ cười vui vẻ đồng thời đưa tay vỗ vỗ hai má Tề Tranh: "Rất nhanh thôi.
Đợi tớ thêm một lát nữa là chúng ta lập tức về nhà."
Bùi Thanh Phi lên tiếng nói lời tạm biệt cùng mọi người trong Hội học sinh.
"Cũng đã muộn rồi, mọi người hãy trở về đi thôi.
Để mọi người phải vất vả rồi."
Mấy người của khối 11 thật đúng với câu càng già càng lão luyện, nhanh như chớp đã không thấy bóng dáng bọn họ đâu nữa.
Nhưng đám người của khối 10 lại ngược lại, số người bỏ về không nhiều lắm.
Dù sao gần đây đều là những nhiệm vụ thuộc loại quan trọng nhất, vì vậy mà tất cả bọn họ đều muốn làm sao cho thật hoàn mĩ.
Tề Tranh ngồi chống cằm ở một bên nhìn Bùi Thanh Phi chăm chú làm việc.
Vào trung tuần tháng sáu thành phố Lăng Giang cực kỳ oi bức, phòng học multimedia lại còn ở dưới mặt đất nên không có cách nào mở cửa sổ thông gió được.
Đồng phục mùa hạ của trường Thượng Thanh trong gần hai năm qua đã tiến hành sửa đổi thiết kế.
Nhìn qua thì như là mẫu áo thủy thủ, nền trắng phối với màu xanh hải quân, ve áo có chút rộng.
Tề Tranh lướt ánh mắt dọc theo cần cổ trắng nõn của Bùi Thanh Phi rồi không tự chủ được mà hướng xuống phía dưới.
"Bốp!"
Giang Sở vung tay vỗ một cái thật mạnh vào sau lưng Tề Tranh.
Thiếu chút nữa thì Tề Tranh bị từ trên ghế rơi phịch xuống nền nhà.
"Bà còn chờ cái gì nữa hả? Tui đi trước đây.
Mấy người cũng nên về sớm một chút." Giang Sở nói.
Tề Tranh liên tục xua tay: "Mau cút, mau cút thật xa cho tui."
Việc hai người này luôn cãi nhau ầm ĩ như vậy, Bùi Thanh Phi sớm đã quen thuộc.
Vì không muốn để lỡ tiến độ nhằm thỏa mãn nguyện vọng về nhà ăn cơm sớm một chút của Tề Tranh, Bùi Thanh Phi cũng không ngẩng đầu mà chỉ là nói một câu gặp lại sau với Giang Sở.
Đại khái là bởi thời tiết nóng bức, cái trán của Bùi Thanh Phi thấm ra một tầng mồ hôi mỏng.
Bởi vì vừa bị Giang Sở bất thình lình đánh cho một chưởng, Tề Tranh đành đem trái tim vừa bị lửa hun nóng lên kia một lần nữa ấn xuống tận tầng băng.
Sau khi nhìn nhìn bốn phía, Tề Tranh cầm lên một tấm bìa các tông ở bên cạnh dùng nó như một cái quạt nhè nhẹ quạt cho Bùi Thanh Phi.
Bùi Thanh Phi cũng không hề nói một lời cảm ơn mà chỉ là nhìn nhau cười cười, xem như việc ai nấy làm, không lên quan đến nhau.
Kỳ thật Tề Hồng đã muốn bỏ đi, nhưng mà cậu lại không dám.
Vì vậy mà cậu cũng chỉ có thể kìm nén tâm tình ngoan ngoãn làm việc.
Toàn bộ hoạt động trong ngày lễ Kỷ niệm thành lập trường về cơ bản đã được sắp xếp xong, nhưng mà quy trình thì vẫn cần phải được sắp xếp ở trên mặt giấy: trước làm cái gì, sau làm cái gì, việc nào cũng cần phải có một phương án cụ thể.
Đây là công việc nhất thiết phải là tự tay bí thư xã trưởng làm.
Tề Hồng có cảm giác không gì mình cũng là một nam tử hán có danh tiếng, vậy mà phải làm mấy việc nhỏ vặt thế này thì thật là không đáng, cậu có chút cảm giác nhân tài không được trọng dụng.
Cho nên Tề Hồng quyết định tìm người làm thay: "Hân Lôi."
Vậy nhưng cả buổi vẫn không có người lên tiếng.
Tề Hồng sững sờ quay người lại tìm liền thấy không biết từ bao giờ, Hồ Hân Lôi đang nhìn chằm chằm về phía hai bà chị nhà mình.
"Ồ! Hai bà ấy vẫn luôn là cái dạng này đấy, chẳng có gì đẹp mắt đâu mà nhìn.
Có điều cậu có thể giúp tôi nhìn cái này một chút, như vậy thì có được hay không?" Tề Hồng nói.
"Bọn họ vẫn luôn là cái dạng này thật sao?" Hồ Hân Lôi hỏi.
"Đúng vậy a.
Từ nhỏ cùng nhau lớn lên, mỗi ngày đều nị nị oai oai." Trên mặt Tề Hồng đầy vẻ ghét bỏ.
"Học tỷ Tề Tranh cũng đâu phải là bạn trai của chị ấy, dựa vào cái gì mà phải chăm sóc chị ấy như vậy?" Hồ Hân Lôi rất không cam lòng.
"Hả?" Biểu lộ của Tề Hồng dường như đang nói với Hồ Hân Lôi rằng: có phải là đầu óc của cô có tật xấu hay không vậy hả? Tốt hơn hết vẫn nên là kính nhi viễn chi đi a.
Tề Hồng cầm lấy thứ gì đó trên tay rồi chạy đến bên cạnh những bạn học khác.
Lúc này Hồ Hân Lôi cũng cảm thấy nơi này rất nóng, vừa khô vừa nóng.
Cô bé nhìn thấy cách đó không xa Tề Tranh vừa quạt mát cho Bùi Thanh Phi lại vừa cười dịu dàng mà hỏi mấy thứ linh tinh.
Đại khái là cậu có muốn uống nước hay không chẳng hạn, lúc đó Bùi Thanh Phi gật gật đầu, Tề Tranh liền hừng hực chạy đến bên cạnh máy đun nước, cầm cốc giấy rót đầy một cốc nước trở về.
Bùi Thanh Phi đang lướt tay trên bàn phím, không dừng lại một giây, cô há miệng hơi quay về phía Tề Tranh, Tề Tranh liền cẩn thận từng li từng tí đem cốc nước ghé tới bên khóe miệng Bùi Thanh Phi.
Thật sự là đã đủ rồi! Thực sự là đã quá đủ rồi mà!
Bùi Thanh Phi đem Tề Tranh làm thành cái gì? Người giúp việc hay sao?
Mà Tề Tranh thì sao? Rõ ràng người này lại còn đầy vẻ vui cười hớn hở, một chút không vừa lòng cũng nhìn không ra.
Cứ như là hết thảy đều là do chính người này cam tâm tình nguyện vậy.
Bàn tay của Hồ Hân Lôi co quắp lại, ngay cả tờ giấy đang cầm trên tay cũng bị bóp nhàu.
Giải quyết xong!
Bùi Thanh Phi đánh xong một chữ cuối cùng, rút cuộc cũng được duỗi lưng một cái.
Cô không chỉ có viết xong bản thảo của bài phát biểu của chính mình mà ngay cả bản thảo của Tề Tranh cũng được sửa xong.
Tề Tranh vốn không thích nghiền ngẫm từng chữ một, nếu như để mặc theo ý người này thì chỉ hận không thể cứ như thế mà đứng ở trên lễ đài thuận miệng nói theo cảm hứng.
Đương nhiên, làm như vậy cũng phải là không được, chỉ là Bùi Thanh Phi lại nghĩ, chuẩn bị trước cho thật chu đáo thì vẫn tốt hơn.
"Đi thôi, chúng ta cùng về nhà nào." Bùi Thanh Phi cười cười.
Tề Tranh lại còn cười vui vẻ hơn: "Cũng chỉ chờ mỗi lời này của cậu thôi."
Hôm nay Tề Hồng quyết định đi theo hai bà chị để cùng nhau về nhà.
Bình thường thì Tề Hồng rất bài xích loại hành vi này, nhưng mà hiện tại trời đã tối đen, nếu để mặc cho hai bà chị xinh đẹp tự mình trở về, cái thằng em là cậu đây thật không đành lòng.
Bởi vì nhất thời nảy sinh lòng thiện tâm mà cậu đã phải tự mình chịu khổ.
Suốt dọc đường đi, Tề Hồng đi theo một bên mà cứ có cảm giác như mình là một kẻ vô hình vậy.
Chủ đề của Tề Tranh cùng Bùi Thanh Phi thì dù cậu có muốn chen vào cũng không lọt, mà đề tài do mình đưa ra lại không ai để ý tới.
Thật tức giận a!
Vào giờ nghỉ của buổi chiều hôm sau, Tề Tranh từ trên lầu đi xuống tìm người nào đó lại đúng lúc đụng phải cô giáo Lưu đảng ủy viên.
Cô giáo Lưu đang đứng ở trước cửa ra vào của ban mười lăm, cô gọi Bùi Thanh Phi từ trong phòng học đi ra cho mình gặp mặt.
"Ồ, Tề Tranh! Con tới thật là đúng lúc, cô còn muốn đi tìm con đây." Cô giáo Lưu vừa cười vừa nói: "Bản thảo bài phát biểu của các con cô đã xem qua, viết như vậy cơ bản là được rồi.
Chỉ có điều cô thấy còn có một vài chỗ cần phải sửa đổi một chút.
Các con hãy dựa vào cái này chuẩn bị lại đi nhé."
Nói xong cô giáo Lưu nhét tờ giấy trong tay mình vào trong tay hai cô gái.
Hả?
Ngày hôm qua hai người vội vàng trở về nhà, bản thảo vẫn còn ở trong máy vi tính của phòng học multimedia chứ đâu, vậy cớ sao hôm nay chỉ trong chớp mắt nó đã chạy đến trong tay cô giáo Lưu như vậy được đây?
Tề Tranh cảm thấy có chút kỳ quái.
Cô nghiêng người quay sang nhìn Bùi Thanh Phi thì thấy người này cũng giống như mình không hiểu chuyện gì đang xảy ra, không có đầu mối nào.
Cúi đầu nhìn đi nhìn lại bản thảo trong tay, Tề Tranh cực kỳ kinh ngạc.
Về căn bản nó hoàn toàn khác hẳn với bản thảo trước đó của Bùi Thanh Phi, quy củ lại cứng nhắc như một văn bản mẫu, chỉ là ngôn từ lại thập phần sáo rỗng mà thôi.
Nguyên bản kế hoạch của cô cùng Bùi Thanh Phi là hai người cùng đối thoại theo kiểu ngươi tới ta đi, nhằm tạo nên bầu không khí thoải mái mà sinh động.
Nhưng hôm nay cái bài phát biểu này lại là hai người tách ra, hơn nữa dù chỉ mới nhìn lướt qua cũng đã thấy bài phát biểu của mình, nếu so sánh với bài phát biểu của Bùi Thanh Phi, thì rõ ràng là dài hơn, nội dung phát biểu cũng phong phú hơn.
Không nhịn được nên Tề Tranh mở miệng hỏi: "Thưa cô, có phải cô đã chỉnh sửa lại rất nhiều hay không ạ?"
Đúng là sửa không ít, bất quá cô giáo Lưu lại sợ giọng khách át giọng chủ khiến cho hai cô học trò xuống đài không được, vì vậy cũng chỉ có thể nói quanh co: "Kể ra thì cũng không nhiều lắm, là một phần nào đó."
Tề Tranh còn muốn tiếp tục truy hỏi cho rõ ràng, nhưng lại bị Bùi Thanh Phi ngăn lại: "Chúng ta sẽ dựa theo phiên bản này mà chuẩn bị cho cẩn thận hơn.
Đã để cho cô giáo Lưu phải vất vả rồi ạ."
Cô giáo Lưu khách khí thêm đôi câu rồi nhanh chóng rời khỏi.
Đôi lông mày của Tề Tranh chỉ còn thiếu nước vặn thành bánh quai chèo: "Đây là chuyện gì vậy hả? Nếu như trường học đã có xu hướng tôn trọng sự tự do của học sinh thì cũng đừng có chiếm dụng thời gian riêng của chúng ta, mà nên để chúng ta chuẩn bị cho xong hay sao? Đâu phải chỉ là sửa lại một bộ phận! Đây hiển nhiên là làm lại từ đầu! Thật hoài phí công sức của chúng ta."
"Được rồi.
Tớ vừa mới nhìn qua thì thấy bài viết cũng không tệ lắm." Bùi Thanh Phi an ủi.
Kể ra thì cũng đúng là như vậy, đúng là không tệ lắm, đáng tiếc là chỉ đúng với bài phát biểu của Tề Tranh mà thôi.
Sau khi tỉnh táo lại, Tề Tranh bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện khác.
"Ngày hôm qua cậu đã gửi email cho cô giáo Lưu luôn hay sao?" Tề Tranh hỏi.
Bùi Thanh Phi nghĩ mãi mà vẫn nhớ không ra.
Vì ngày hôm qua sốt ruột về nhà, vậy nên cuối cùng là mình có gửi email đi hay không, chính cô cũng còn nhớ không ra..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...