Sơn sau khi nghe điện thoại bàn bạc về công việc liền đi lại chỗ hai người, thấy dáng vẻ này của Khánh Ngân, liền an ủi cô: "Vất vả cho cô rồi, vừa phải đi tiếp nhận lời khai, lại vừa phải đến bệnh viện nữa."
Khánh Ngân ngay lập tức xua tay: "Không sao đâu, bạn anh bị thương cũng một phần là do tôi.
Giờ tôi và bạn tôi mà không có ở đây, thì cũng không thỏa đáng lắm."
"Tính bạn tôi cẩn thận nên đi chụp chiếu chút, vết thương cũng được khâu lại rồi, chắc không có gì nghiêm trọng đâu.
Vả lại, bạn cô cũng đâu có cố ý."
Nói đúng ra là làm quá vấn đề lên mới đúng.
Năm xưa bị tai nạn bên Mỹ, Hoàng Anh nằm viện có mấy ngày mà đã trốn viện, sức khỏe của mình thì chẳng quan tâm gì cả.
Có thể nói anh là một người công việc thì có thể kỹ lưỡng, nhưng sức khỏe của bản thân lại cực kỳ qua loa, chủ quan.
Tự dưng hôm nay lại nổi hứng đi chụp chiếu cho kỹ càng.
Cá rằng là đang chuẩn bị gây khó dễ cho cô gái kia rồi.
Cũng đen cho thằng bạn anh, bị một cô gái đánh cho ít nhất hai lần.
Lúc này đây Hoàng Anh từ phía đối diện đi tới.
Tóc mái mọi khi được để xuống giờ đã vuốt gọn để lộ vầng trán với băng gạc trắng chói mắt.
Anh liếc mắt nhìn qua bên này, ánh mắt đầy sát khí nhìn về phía Minh Anh.
Lúc này một y tá từ trong phòng gần đó đi ra thông báo: "Bệnh nhân Nguyễn Hoàng Anh, mời vào phòng bốn."
Minh Anh nghe xong lập tức ngồi thẳng người nhìn sang phía có tiếng nói, thấy Hoàng Anh đứng đó liền đứng thẳng người, lắp bắp nói: "Giám...!Giám đốc."
Hoàng Anh liếc xéo cô, không nói một câu nào, xong đi vào phòng khám số bốn, dáng vẻ lạnh lùng vô cùng.
Khóe miệng Sơn giật giật, lâu rồi mới gặp lại trạng thái này của cậu bạn đúng là hiếm có khó tìm.
Có bản lĩnh chọc cho thằng bạn anh như này, cũng không phải người tầm thường đâu.
Sơn cảm thán trong lòng, nhìn qua hai cô gái xong liền đi theo Hoàng Anh vào phòng.
Minh Anh bị bơ cũng không thấy bất ngờ lắm, nhanh chân chạy lại về phía phòng khám số bốn, tai dán chặt vào cánh cửa.
Khánh Ngân nhìn vậy khóe miệng giật giật, khó hiểu nhìn cô: "Mày làm gì thế?"
"Hỏi thừa, đương nhiên là nghe lén rồi!"
Khánh Ngân: "..."
Phía bên trong, bác sĩ cầm lấy tấm phim chụp chiếu, nói với Hoàng Anh: "May chỉ là vết thương ngoài da, không bị gãy xương liên quan.
Nhưng cậu cũng cần phải hết sức chú ý, tuyệt đối tránh nước để không bị nhiễm trùng.
Mỗi ngày cần phải thay băng cẩn thận.
Hai tuần sau thì quay lại để rút chỉ."
"Kết quả chụp chiếu não bộ thì sao.
Vẫn còn ổn chứ bác sĩ." Sơn ở bên cạnh hỏi.
Bác sĩ đưa kết quả thăm khám cho Hoàng Anh, mỉm cười đáp: "Chỉ là bị chấn động nhẹ thôi, không có gì là đáng ngại cả.
Có vết thương trên trán là đáng nói hơn thôi.
May mà va chạm không quá mạnh nên hàm không bị lệch.
Toàn bộ kết quả chụp chiếu đều có kết quả bình thường cả."
"Trán tôi có thể để lại sẹo không?" Hoàng Anh im lặng từ nãy giờ lúc này mới mở miệng hỏi một vấn đề hết sức thiết yếu.
Cũng phải thôi, giữa trán như này, một vết sẹo lù lù ở giữa trán, cái gương mặt hoàn mĩ này của anh cũng sẽ phải ảnh hưởng nhiều chứ!
Bác sĩ: "Sau khi vết thương lành lại, cậu tích cực bôi thuốc là sẽ không để lại sẹo đâu.
Nên cứ yên tâm."
Hoàng Anh: "Cảm ơn bác sĩ!"
Hoàng Anh đi ra tới cửa, anh bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó mà đứng bất động.
Sơn đi đằng sau thấy bất ngờ, đang định thúc giục thì Hoàng Anh bất thình lình mở cửa.
Cửa bất ngờ bị mở ra mà toàn bộ sức nặng của Minh Anh đều dồn về cửa khiến cô theo quán tính ngã nhào.
Hoàng Anh đã có chuẩn bị trước mà nhanh chân tránh sang một bên.
Sơn ở đằng sau cũng bị bất ngờ lùi lại vài bước.
Hoàng Anh: "..."
Sơn: "..."
Bác sĩ: "..."
Khánh Ngân bên ngoài nhắm mắt không nỡ nhìn: "..."
Sự việc diễn ra quá nhanh.
Minh Anh bị ngã nhào ra đất, đầu óc sau đó nhanh chóng vội nhảy số, lập tức đứng dậy, nhìn mọi người trong phòng cười gượng: "Tôi đang định mở cửa vào thì anh mở từ bên trong làm tôi bị hụt chân...!haha."
Đối với cái lý do mà nói ra đến cả trẻ con cũng không tin của Minh Anh thì Hoàng Anh cũng chẳng thèm xét, thẳng bước đi ra ngoài.
Bị bơ lần hai nhưng Minh Anh vẫn rất lạc quan, cố cười nói xin lỗi với bác sĩ rồi vội chạy ra ngoài.
Những lúc như thế này, hãy nở một nụ cười tự tin, sẽ không có vấn đề gì hết.
Bạn không cảm thấy xấu hổ, người ta sẽ phải thấy xấu hổ thay bạn.
Hoàng Anh lạnh lùng đi ra ngoài, Khánh Ngân đứng ngoài cũng vội đứng lên, đang muốn nói gì đó thì thấy Minh Anh vội chạy phía sau, mở miệng: "Giám đốc, tôi với anh có thể nói chuyện một chút không? Tôi muốn xin lỗi về chuyện vừa nãy!"
Hoàng Anh dừng bước chân, quay cười nhìn chằm chằm phía cô, khẽ bật cười nhạt: "Xin lỗi? Cô muốn xin lỗi như nào, lại nói rằng đây chỉ là hiểu lầm sao?"
Minh Anh siết chặt lấy tay, lắp bắp nói: "Thật...!Thật sự đây là hiểu lầm, tôi không..."
Hoàng Anh khẽ day trán, lông mày nhíu lại, cắt ngang lời cô: "Hiểu lầm, hiểu lầm? Cô nghĩ lại xem từ lúc tôi đầu tôi và cô gặp nhau đã bao nhiêu lần hiểu lầm rồi.
Hôm ở khách sạn hai tháng trước là hiểu lầm, chuyện hôm phỏng vẫn là hiểu lầm, chuyện ở trung tâm thương mại cũng là hiểu lầm, rồi đến chuyện hôm nay cũng là hiểu lầm.
Rốt cuộc trong mắt cô tôi là cái gì? Là một bao cát mà cô thích đánh thì đánh, đấm thì đấm, đá thì đá.
Đánh cho thỏa lòng cô khi cô chưa hề suy xét kỹ càng, xong mọi chuyện rồi lại lôi hiểu lầm ra để biện minh à?"
Lần một có thể cho qua, lần thứ hai có thể cho qua, lần thứ ba cũng đã là quá thể.
Mà coi xem anh đã phải chịu trận dưới tay cô bao nhiêu lần rồi.
Anh không muốn tính toán nhiều với phụ nữ, nhưng càng nhún nhường dường như cô lại càng được đà lấn tới.
Minh Anh biết toàn bộ là do lỗi của mình, do sự hấp tấp, vội vàng của bản thân mới dẫn tới cơ sự này.
Anh ta tức giận, cũng đúng thôi...
"Tôi...!Tôi không biết nói sao cả.
Tôi chỉ muốn nói thật xin lỗi anh, thật xin lỗi!"
Ngoài từ xin lỗi ra, cô thật sự không biết mình nên nói gì nữa.
"Xin lỗi sao?" Hoàng Anh cười càng lớn hơn, nhìn chằm chằm Minh Anh, bắn tới một ánh mắt sắc lẹm: "Cô chuẩn bị đi, tôi sẽ gọi cho luật sư.
Toàn bộ sự việc của ngày hôm nay, tôi sẽ lên đơn kiện cô, giải quyết cho rõ ràng!" nói xong anh liền quay người đi luôn.
Cả ba người ở phía sau đều ngơ ngác đứng hình, có Sơn là phản ứng lại đầu tiên mà vội vàng chạy theo Hoàng Anh.
Sau đó là Minh Anh ngơ ngác gọi người: "Giám đốc, giám đốc, anh nghe tôi nói đã."
Minh Anh vội chạy theo, nhưng không kịp, anh đã đi vào thanh máy xuống tầng rồi.
Quá là nhanh gọn lẹ...
Minh Anh nhìn cửa thang máy đóng chặt, chân không đứng vững ngồi sụp xuống đất, hai tay ôm đầu: "Xong mình rồi, thật xong mình rồi."
Khánh Ngân chạy theo Minh Anh ra thang máy, thấy cô như vậy trong lòng có chút khó hiểu, lại vỗ vai an ủi bạn thân, tò mò nói: "Sếp mày có bảo là toàn bộ chuyện hôm nay, vậy là ngoài chuyện vừa nãy lại có chuyện gì à?"
Minh Anh thật muốn khóc đến nơi, gương mặt hết sức đau khổ: "Tao muốn phát điên mất thôi!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...