Tính tò mò nhất thời bùng nổ mãnh liệt, Minh Anh lén lút ngó đầu lại lần nữa, muốn xác định xem xem là ai đang nói chuyện.
Cô đi đến, lén đứng đằng sau bức tường, ngước mắt nhìn xem phía trước là ai.
Không nhìn thì thôi, càng nhìn càng không thể ngờ đến.
Vừa nãy là bọn họ quay lưng về phía cô nên cô không thấy mặt, nhưng lúc này cả hai đồng thời cùng nghiêng người đúng góc cô đứng, nên liền nhìn rõ mặt hai người họ.
Kia không phải là phụ trách dự án lần này của công ty Giang Thành giám đốc Giang hay sao, còn người kia là một nhân viên của bên giám sát xây dựng.
Trong đầu Minh Anh nảy số, cảm nhận có điều gì đó khuất tất ở đây.
Cho nên cô liền lấy điện thoại ra, bật chức năng quay video, cả người núp sau bức tường, tay lén để camera điện thoại hướng về phía hai người kia, quay trọn hai người.
Giám đốc Giang mở miệng nói với người trước mắt: “Nên xử lý chuyện này cho tốt, không được để trách nhiệm hướng về phía chúng ta, phải hướng mũi dùi về phía A&A.”
Người kia gật đầu, đáp: “Như Phan tổng đã nói rồi đấy, làm theo cách anh ta nói thì chúng ta sẽ được yên ổn thôi.”
Phan tổng? Phan tổng ở đây chẳng nhẽ đang nói đến Phan Thị?
Minh Anh không che giấu nổi sự bất ngờ, ngơ ngác nhìn tình cảnh này.
Lại là anh ta sao?
“Nhưng cậu không sợ bên A&A sẽ phát hiện ra vấn đề sao.” Giám đốc Giang bỗng cảm thấy lo lắng.
Người đàn ông kia nghe vậy liền cười lớn, xua tay: “Phát hiện sao được, sai lệch như này phải những người có chuyên môn cao mới phát hiện, A&A đâu có những nhân tài để phát hiện ra chuyện này chứ? Trước đó cũng có người đến giám sát, nhưng có vấn đề gì đâu?”
Giám đốc Giang gật đầu: “Cậu nói cũng hợp lý.”
“Nếu trách thì trách A&A đắc tội với Phan Thị mà thôi.”
Minh Anh nghe đến đây cũng đồng ý kiến của người kia.
Hoàng Anh cho Phan Thị ăn một vố đau như vậy, mất hết cả mặt mũi, làm gì có chuyện dễ dàng buông tha?
“Phải đảm bảo trong chuyện này chỉ có tôi, anh và Phan tổng biết thôi.”
Nghe vậy trong đầu Minh Anh khẽ cám thán: Trong chuyện này có thêm tôi biết rồi nè.
“Yên tâm, tôi không hé răng nửa lời đâu.”
“Chờ thời cơ chín muồi, chúng ta sẽ thực hiện kế hoạch đó.”
Kế hoạch đó? Là kế hoạch gì chứ? Là kế hoạch hạ bệ A&A chăng.
Minh Anh suy nghĩ trong lòng như vậy nhưng mà vẫn chưa dám khẳng định.
Người đàn ông đứng trước mặt Giang tổng nhìn ông ta, cười cười: “Chỉ không ngờ một công ty nổi tiếng là nhà thầu uy tín chất lượng, vậy mà cũng có thể cùng tôi làm hành động rút ruột công trình này thôi.”
Giám đốc Giang liếc nhìn người đối diện, bình thản đáp: “Có lợi ích thì tôi sẽ thực hiện, mà những điều kiện mà Phan Thị đưa ra không phải là rất đáng giá sao.
Chỉ có người ngu mà không chấp nhận thôi.”
“Anh nói đúng.”
Tại thời điểm này bỗng Minh Anh nhớ lại lời Hoàng Anh từng nói với với cô mấy ngày trước.
Đôi khi con người cũng vì lợi ích các nhân mà bất chấp tất cả.
Đúng vậy, vì lợi ích mà quên đi luân thường đạo lý.
Minh Anh không ngờ ẩn tình của sự việc lần này là như vậy, cảm thấy quay như vậy cũng được rồi, ngừng quay video cô lùi ra sau muốn chuồn đi trong êm đẹp nhưng chân lại vô tình dẫm phải mảnh gỗ, phát ra âm thanh thanh thúy.
“Cốp…”
Minh Anh: “…”
Minh Anh trợn tròn mắt, không ngờ mình đã lỡ gây ra âm thành này.
Hai người kia nghe thấy tiếng động liền hoảng hồn, lập tức quay sang nơi phát ra tiếng động, đồng thời nói: “Ai?”
Minh Anh trong đầu chỉ có một suy nghĩ, lập tức chạy đi, nhưng chạy được vài bước thì hai người kia đi ra, thấy cô hiền hỏi: “Cô là ai?”
Minh Anh dừng chân, ánh mắt cảnh giác nhìn ra sau, thấy hai người kia đứng cách cô một đoạn, ánh mắt có phần hoảng hốt nhìn cô, cô gượng gạo đáp: “À tôi muốn vào xem công trình đang xây dở này một chút, không ngờ ở đây lại có người.”
Vừa nãy còn chưa kịp cất điện thoại, lúc này Minh Anh vừa nói vừa đem điện thoại để vào túi xách.
Mà hình ảnh này vừa lúc rơi vào mắt của hai người đàn ông kia, ánh mắt của giám đốc Giang biến đổi, đi lại phía cô: “Cô đã nghe được cái gì?”
Minh Anh cảnh giác cũng lùi ra sau, cười giả ngu: “Nghe được gì là nghe được gì, tôi chỉ là vô tình đi qua thôi, có nghe được gì đâu.”
Người đàn ông không tin lời cô nói, cả hai đồng thời từng bước tiến tới chỗ cô.
Minh Anh cảm thấy tình hình không ổn, nắm chặt lấy túi xách, sau đó quay người… lập tức chạy đi.
Hai người đang ồn cũng có phần không ngờ cô sẽ làm như vậy, thấy cô chạy đi cũng lập tức chạy theo.
“Đứng lại!”
Minh Anh cố dùng dùng tốc độ nhanh nhất để chạy đi, cô cảm thấy hôm nay bản thân lựa chọn một đôi giày thể thao thay vùi một đôi giày cao gót là hoàn toàn hợp lý.
Cô vừa chạy vừa ngoái đầu nhìn hai người đàn ông đang chạy phía sau, tốc độ của họ cũng nhanh không kém, nếu cứ tiếp tục e rằng cô bị tóm được khả năng rất cao.
Vậy nên lúc chạy qua một chỗ toàn ống thép tròn, Minh Anh lập tức đạp đổ cho chúng lăn ra sau..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...