Hà Tri Hiểu có thêm một bạn tan học cùng về mới, Tôn Hiểu Mẫn.
Trương Mỹ Mỹ: “Thế nên bây giờ hai bọn mày chuyển sang yêu ngầm à?”
Tôn Hiểu Mẫn: “Ừ, bố anh ấy vốn định bắt anh ấy chuyển trường, Mạnh Kha đồng ý học hành tử tế không yêu sớm nữa.”
Trương Mỹ Mỹ: “Hả? Mạnh Kha học cũng được mà? Yêu đương cũng đâu ảnh hưởng gì tới học tập, muốn học thật khắc chịu học thôi.”
Hà Tri Hiểu: “Công nhận!”
Tôn Hiểu Mẫn: “Phiền chết được, nhưng mà nhà anh ấy cũng chỉ làm chặt được một thời gian thôi, bố mẹ anh ấy bận rộn lắm.”
“Yêu có vui không? Sao mày lại thích Mạnh Kha thế?” Tri Hiểu hỏi.
Tôn Hiểu Mẫn đáp: “Đợi đến lúc gặp được người mình thích mày sẽ biết, tao không nói rõ được, thích là thích thôi.”
Tri Hiểu lắc đầu: “Tao chỉ thích chơi thôi, tao hi vọng tao sẽ có bạn chơi cùng cả đời, không cãi vã không unfriend nhau, thật ra tao cảm thấy lớp mình rất tốt, lên lớp mười một phải chia lớp thì lại mất vui rồi.”
“Bọn mày chọn xã hội hay tự nhiên? Theo khối mười một năm nay chia lớp thì chắc lớp mình sẽ là lớp xã hội đấy, chọn xã hội hẳn đều sẽ ở lại lớp mình.”
“Xã hội.” Tri Hiểu và Mỹ Mỹ đồng thanh.
Tôn Hiểu Mẫn nói: “Tao cũng vậy, nhưng mà tao còn thi năng khiếu nữa, vào viện mĩ thuật.”
Hà Tri Hiểu hơi tò mò: “Học mĩ thuật có khó không? Thi năng khiếu ít áp lực hơn thi văn hóa thì phải.”
“Còn phải xem mày thi cái gì, nếu muốn thi trường Mĩ thuật Trung ương thì điểm văn hóa cũng phải trên năm trăm! Nhưng cũng nhiều lựa chọn đại học bình thường lắm, trong tỉnh điểm càng thấp hơn, đàn chị lớp mĩ thuật bọn tao thi được không đến bốn trăm mà cũng vào được một trường hạng hai đấy.”
“Hiện giờ bắt đầu học còn kịp không?” Tri Hiểu hỏi.
“Kịp! Phòng vẽ bọn tao nhiều đứa không có cơ sở lắm, bắt đầu học từ lớp mười một cũng có.”
…
Tri Hiểu về nhà thương lượng với bố mẹ chuyện học mĩ thuật, mẹ Hà rất vui: “Được đấy, bắt đầu biết suy xét thi đại học rồi, ngày mai để mẹ tìm một giáo viên hỏi thử đã, con đi ngủ đi.”
“OK.”
Tác phong của mẹ Hà như sấm rền gió cuốn, ngay trong tối đó đã nhớ ra họ hàng của một đồng nghiệp có con gái mở phòng vẽ dạy học sinh thi nghệ thuật, sáng hôm sau lập tức tìm đồng nghiệp hỏi số liên lạc, hẹn thứ sáu sau khi tan học sẽ mang Tri Hiểu qua.
Hà Tri Hiểu là ví dụ điển hình của nhiệt tình ba phút, đến thứ sáu đã hối hận thối ruột, bị kéo đến phòng vẽ tìm giáo viên, hiển nhiên mẹ Hà đã chuẩn bị rất đầy đủ.
“Tôi đã nói với cô tình hình cháu nhà tôi rồi đấy, không có năng khiếu, nhà tôi cũng không định theo con đường nghệ thuật này, chỉ là để thi vào đại học thôi.
Nó cũng không có nền tảng gì, đầu óc cũng không thông minh lắm, cô giáo xem thử xem nó có hợp học mĩ thuật không, thi có đạt chuẩn được không?”
Hà Tri Hiểu thật sự cạn lời: “Mẹ, mẹ đừng có thẳng thắn vậy chứ.”
Cô giáo cũng cười: “Cô ơi, để cháu giới thiệu với cô thế này, không sợ không có nền tảng, có rất nhiều em cũng lên cấp ba rồi mới học, lớp chúng cháu đào tạo chuyên để thi nghệ thuật, giáo viên đều mời thầy cô trong đại học mĩ thuật dạy cả, hằng năm họ đều tham dự chấm bài.”
“Vậy thì tốt qua, tôi lại chỉ sợ con tôi không học được.”
“Mẹ!”
Cô giáo cười, nghiêng người nói nhỏ: “Cô ạ, cháu kể riêng với cô chuyện này chứ, năm ngoái lớp cháu có một một bạn nam, cháu cũng không tiện nói là bạn ấy ngờ nghệch, lúc thi, đạo cụ đề thi là quả táo, ai mà chẳng biết quả táo trông như thế nào, nhưng bạn ấy căng thẳng quá lại vẽ thành quả lê, thế mà năm đó cũng thi được vào một trường hạng ba đấy ạ.”
“Thế à? Vậy cũng là do căng thẳng quá thôi, chắc vẽ lê cũng phải đẹp lắm thì mới đỗ chứ.”
Hà Tri Hiểu: “Khen con nhà người khác thì mẹ siêng thế!”
“Ra chỗ khác, đừng có xen mồm vào!”
“Đương nhiên là phải dụng công rồi, bắt đầu muộn nhất định phải cố gắng hơn người khác, dành nhiều thời gian hơn.
Bây giờ học ngay, hè luyện cả kì nghỉ, khai giảng năm sau ắt theo được, lớp mười một lại cố thêm một năm nữa là không thành vấn đề.”
Mẹ Hà gật đầu: “Cô giáo nói chí phải, đúng là phải chịu khó.” Đoạn, bà nghiêng đầu nhìn con gái, hỏi: “Con có chịu khó được không?”
Hà Tri Hiểu lắc đầu như trống bỏi: “Không ạ.”
“Học!”
Mẹ Hà vỗ đùi, thế là giới mĩ thuật Trung Quốc chào đón bạn Hà Tri Hiểu! Đăng kí xong mua họa cụ ở chỗ giáo viên, ngay hôm sau Hà Tri Hiểu đã phải đi học vẽ!
Học được một thời gian, Tri Hiểu tràn trề tự tin, nghiễm nhiên cũng ra dáng một sinh viên hệ mĩ thuật tương lai.
Thường ngày lúc rảnh rỗi, giáo viên phòng vẽ sẽ kể cho mọi người nghe học sinh nào đó năm nào đó học ba tháng thi đỗ trường trọng điểm, hiện giờ có ai đang học thạc sĩ ở viện mĩ thuật, ai ngốc thế nào mà cuối cùng vẫn qua, Hà Tri Hiểu càng nghe càng cảm thấy ai học mĩ thuật cũng vào được đại học.
Nó kiên định muốn đi cho ra một tương lai tốt đẹp từ con đường này! Sự kiên định này đã khiến bố mẹ nó cảm động, dốc sức ủng hộ nó học nghệ thuật, chờ đến lúc chia lớp sẽ trực tiếp xin nghỉ tự học buổi tối đến phòng vẽ học thêm!
Còn chuyện gì sung sướng hơn chuyện này chứ? Không cần tự học buổi tối! Mỗi ngày tan học ra ngoài ăn vặt sướng miệng rồi tới phòng vẽ quẹt bừa một trận, hết giờ lại cùng bạn ở phòng vẽ xuống dưới tầng ăn lẩu xiên que nướng lẩu cay mì nguội áp chảo bánh bột lốc xoáy! Học viên nghệ thuật chịu đựng đến khuya mới về, vào nhà cái là lăn quay ra ngủ ngon lành, cuộc sống tươi đẹp nằm ngay giữa lòng lớp mười một!
Nửa tháng sau, Hà Tri Hiểu đã có thể tay không vẽ hình tròn thật tròn mà không cần compa, vẽ hình vuông thật vuông và đường thẳng thật thẳng mà không cần thước kẻ! Đồng thời, nhiệt tình học vẽ của nó cũng dâng cao chưa từng có!
Chuyện này chỉ khổ Chu Hàn, dạo gần đây hễ Chu Hàn làm bài nào cần vẽ thêm đường phụ rồi tọa độ các thứ là bạn cùng bàn sẽ cướp việc biểu diễn ngay.
“Cậu nhặt lên cho tớ…” Chu Hàn đen mặt chỉ vào ê ke và bút bị Hà Tri Hiểu giằng mất ném đi, nói.
“Cậu nói tớ vẽ thẳng hay thước vẽ thẳng hơn trước đã?”
“… Cậu.”
“Thế để tớ vẽ thêm cho cậu một hình tròn đi!”
“Tớ không cần.”
“Bài khác của cậu cần, tớ vẽ nháp cho cậu ra giấy nha, cậu làm bài trên tờ nháp này luôn, giữ vở sạch sẽ chút.”
Chu Hàn đưa cho nó một tờ nháp mới tinh: “Cầm sang bên kia vẽ đi, vẽ kín.”
“Ò, được rồi.”
Coi như tìm được mánh khóe mới để không làm bài tập, suốt buổi tự học tối, Chu Hàn nhìn Hà Tri Hiểu tay không vẽ cả một tờ bài thi mà chẳng viết được chữ nào.
“Cậu có biết thi năng khiếu vẫn tính điểm văn hóa không?”
“Biết, ba bốn trăm điểm là được!”
“Nhưng bây giờ cậu thi chỉ toàn chép bài…” Chu Hàn nhắc nhở.
Hà Tri Hiểu xụ mặt, ủ rũ cúi đầu hỏi: “Cậu đang đả kích lòng tự tin của tớ đấy à? Ý cậu là tớ thi không đỗ chứ gì?”
Chu Hàn vội giải thích: “Không không không, tớ nói đùa thôi, cậu vẽ rất đẹp chắc chắn sẽ đỗ.”
“Thế à! Thế tớ vẽ cho cậu một bức chân dung nhé!”
“… Tùy cậu, vẽ xong đừng đưa tớ nhìn là được.”
“Thế sao được, cậu đem về cất đi sau này có khi bán được giá phết đấy! Tác phẩm luyện tập của bậc thầy mĩ thuật hiện đại Hà Tri Hiểu!”
“Chờ mong chờ mong.”
Học mĩ thuật rồi, thái độ của nhà họ Hà với thành tích thay đổi hẳn, đứng ở góc độ thí sinh thi năng khiếu mà nói thì điểm văn hóa của Hà Tri Hiểu không hề thấp, ít nhất cũng ăn chắc vào được trường hạng hai trong tỉnh.
Bầu không khí trong nhà tức khắc chẳng thua gì ăn Tết, mẹ Hà như đã trông thấy giấy báo trúng tuyển của Hà Tri Hiểu bay phấp phới trước mắt.
Thứ tư, lớp mười xảy ra một sự việc náo động toàn khối, cô giáo Hà dạy tiếng Anh bị Mạnh Kha lớp A5 ức hiếp.
Nghe nói Mạnh Kha đầu têu gây rối đập bàn không cho bà Hà giảng bài, bà Hà đuổi cậu ta cút ra ngoài cậu ta không cút, thấy bảo Mạnh Kha còn đầu têu dùng phấn ném vào đầu cô giáo Hà.
Chuyện này ầm ĩ rất lớn, lớp A3 A4 bên cạnh cũng nghe được tiếng gầm rống phẫn nộ của cô giáo Hà, lãnh đạo trường cũng tới, kết quả xử lí là một bản kiểm điểm.
“Nhà Mạnh Kha giàu mà, có để vào mắt đâu.”
“Còn không phải tại bà Hà mắng bạn gái Mạnh Kha là vô liêm sỉ à, thế nên Mạnh Kha mới cho bà ta một trận.”
…
Hà Tri Hiểu sung sướng hóng hớt ngày ngày, buổi tự học tối thứ năm, lão Lưu nghiêm túc cảnh cáo lớp không ai được phép nhắc đến chuyện này hay bắt chước làm chuyện tương tự.
Cô giáo Hà vẫn phải đi dạy lớp A8, kết quả xử lí này cho thấy rõ ràng nhà trường không để ý đến danh dự của giáo viên.
Thứ sáu tan học, Hà Tri Hiểu phải chạy cho kịp giờ học vẽ nên lao ra khỏi lớp đầu tiên, ngoài cửa có một cô ăn vận đẹp đẽ gọi nó lại: “Cháu gì ơi, có thể giúp cô gọi Tôn Hiểu Mẫn ra ngoài không?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...