Triệu Doanh Doanh còn chưa biết đã phát sinh cái gì, sau khi cùng Triệu Như Huyên nói chuyện, nàng liền tìm vị trí mà ngồi xuống, trong lòng oán hận Triệu Uyển Nghiên, liền nghe có thanh âm người cười.
Nàng nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy mọi người đều che miệng hướng chỗ Triệu Như Huyên đang mặt xám tro từ vườn hoa đứng dậy mà cười vang.
Sau khi Triệu Như Huyên cùng Triệu Doanh Doanh nói chuyện, thấy Triệu Doanh Doanh đem tội đặt lên đầu của Triệu Uyển Nghiên thì trong lòng liền mừng thầm.
Ngày đó nàng ta trộm dộng tay động chân, làm cho Triệu Doanh Doanh té ngã một cái, nàng cùng Triệu Uyển Nghiên đều hiểu rõ tính cách của Triệu Doanh Doanh, quả thực nàng ta đã bị phụ thân răn dạy, cùng phụ thân náo loạn không ít.
Từ ngày đó nàng ta cùng Triệu Doanh Doanh chưa từng nảy lên xung đột, nghĩ đến đầu óc của Triệu Doanh Doanh chỉ sự đã cho rằng là Triệu Uyển Nghiên làm.
Quả thực là vạy, mới vừa rồi Triệu Doanh Doanh liền cho rằng Triệu Uyển Nghiên đã làm, một khi đã như vậy, Triệu Như Huyên liền thuận nước đẩy thuyền, đem việc này đẩy đến trên đầu Triệu Uyển Nghiên.
Tốt nhất hai nàng ta liền chó cắn chó, được vậy nàng liền vui vẻ.
Gần đây Triệu Doanh Doanh lại được phụ thân sủng ái, nếu nàng ta vì việc này à cùng Triệu Uyển Nghiên nổi lên tranh đấu, phụ thân sẽ lần nữa chán ghét nàng ta.
Triệu Như Huyên nghĩ như thế, trong lòng liền vui sướng, cùng tỳ nữ bất tri bất giác đi đến phía trước vườn hoa, cảm thấy mỗi hoa đều phá lệ đẹp mắt.
Cảnh mưa vừa dứt, phía trên cánh hoa còn đọng lại một ít giọt nước, phá lệ chọc người thương tiếc.
Triệu Như Huyên chạm vào cánh hoa, lẩm bẩm nói: "Trăng tuy không quý bằng hồng hoa diễm lệ, nhưng cũng có tư vị khác, không phải sao?"
Vừa nói xong nàng liền cảm thấy đầu gối đau nhói, cả người liền không chịu khống chế mà ngã vào bên trong vườn hoa.
Chuyện xảy ra đột ngột, tỳ nữ bên người nàng còn chưa phản ứng kịp cô nương nhà mình đã ngã vào vườn hoa.
Vườn hoa có sương sớm, còn có bùn đất ẩm ướt sau mưa, thậm chí gương mặt trắng nõn của nàng ta đều bị dính bùn.
Trong buổi giao tế hôm nay, mọi người tự nhiên đều trang điểm đoan trang mỹ lệ.
Chợt có người chật vật như thế, tự nhiên liền trở thành tiêu điểm.
Triệu Như Huyên nghe nghe thấy được tiếng cười của các nàng, trên mặt nóng lên, không ngừng lôi kéo tỳ nữ đứng dậy.
Vừa mới đứng lên, không biết thế nào lại trượt cả người vào vườn hoa, càng thêm chật vật.
Lưu phu nhân sai người chuẩn bị cây bài, nghe được việc này bèn vội vàng đến xem tình huống.
Lâm thị dù sao cũng là phu nhân đương gia, trên danh nghĩa Triệu Như Huyên cũng chính là hài tử của nàng, liền theo lại.
"Ai da, đây là làm sao vậy? Như thế nào đang êm đẹp liền ngã?" Lưu phu nhân vội vàng cho nha hoàn bên người đem nàng ta nâng dậy, "Không bị thương chứ?"
Lâm thị cũng nói: "Đứng vậy, Không bị thương chỗ nào chứ? Ngày mưa đường liền trơn, nên cẩn thận một chút."
Triệu Như Huyên nhìn những ánh mắt cười nhạo đó, chỉ cảm thấy mặt mũi của mình đều mất hết.
Thành Hồ Châu nói lớn không lớn, nói nhỏ lại không nhỏ, các nàng đều quen biết nhau, hôm nay nàng ta lại ném mất mặt mũi như vậy, không biết phải bị các nàng cười nhạo bao lâu.
Nàng ta mặt đỏ như sắp thấy máu, lại không nói nên lời, việc này tuy rằng phát sinh có chút kỳ quặc, nhưng lúc đó chỉ có mình nàng ta liền không có người khác.
Triệu Như Huyên cúi đầu, miễn cưỡng cười: "Không có việc gì, đã làm mẫu thân cùng phu nhân lo lắng."
Lưu phu nhân thấy quần áo trên người nàng vô cùng ướt, liền đề nghị: "Ngươi đi Đông Sương phòng đổi một kiện xiêm y đi?"
Triệu Như Huyên nghĩ đến ánh mắt vừa rồi của các nàng, có chút không quên được, đơn giản nói: "Không phiền phu nhân, ta cáo từ hồi phủ trước."
Lưu phu nhân tự nhiên cũng không ép buộc, Lâm thị liền sai người đưa nàng hồi phủ.
Triệu Doanh Doanh nhìn theo bóng dáng của Triệu Như Huyên rời đi, mới hoàn hồn, nghĩ đến lời cầu nguyện của nàng với Nguyệt thần: "Làm người kia té ngã thật thảm, tốt nhất là ở trước mặt nhiều người, để nàng ta mất hết mặt mũi."
Mới vừa rồi Triệu Như Huyên là...không phải giống như nàng cầu nguyện sao?
Chẳng lẽ Nguyệt thần đại nhân hiển linh? Nguyệt thần quả thực lợi hại!
Nàng gật gật đầu, lại nhớ đến, Nguyệt thần nếu giúp nàng trừng phạt Triệu Như Huyên, đó có phải hay không gián tiếp nói ngày đó ngáng chân nàng chính là Triệu Như Huyên?!
Bộ dạng nàng ta vừa rồi lại trông rất vô tội đi?
Thật biết diễn kịch!
Triệu Doanh Doanh nắm chặt nắm tay, âm thầm cắn chặt răng, thật quá đáng!
Cũng may có Nguyệt thần đại nhân.
Triệu Doanh Doanh tự giác ngẩng đầu nhìn lên không trung, nhưng lúc này là buổi trưa, lại có thêm chút âm trầm, không có mặt trời lại càng không có mặt trăng.
Nguyệt thần đại nhân thật đúng là chăm chỉ, ban ngày cũng nổ lực giúp nàng thực hiện tâm nguyện.
Nàng nên thật tốt báo đáp Nguyệt thần mới được.
Hoắc Bằng Cảnh đang ở trong chỗ tối, ngón trỏ và ngón giữa còn kẹp lá cây, mới vừa rồi cũng là một cái lá cây từ chỗ hắn bắn ra, như một trận gió mạnh vội vang bay đi, không có bắt luận kẻ nào phát hiện.
Hoắc Bằng Cảnh thở dài nhìn về thiếu nữ đang phát ngốc tại chỗ.
Đại khái nàng đang cảm khái "Nguyệt thần đại nhân" hiển linh đi.
Triệu Như Huyên chật vật đích xác đã trở thành tiêu điểm cho mọi người bát quái, những phu nhân có chút ý tứ, sẽ không cười nhạo một tiểu cô nương, nhung các cô nương đồng trang lại cười phá lên một phen.
"Các ngươi vừa rồi có nhìn thấy bộ dáng kia của nàng ta không? Không khỏi quá mức buồn cười rồi." Đang nói là Tiêu Thiền, là nữ nhi của thái thú thành Hồ Châu, cũng là muội muội ruột thịt của vị hôn phu của Triệu Doanh Doanh.
Thái thú chính là chức quan lớn nhất thành Hồ Châu, cho nên mặt mũi Tiêu Thiền cũng lớn nhất, loại tụ họp này luôn có không ít người mong chờ nàng.
Không biết là ai bồng nhiên nhắc đến: "Nàng không phải là Triệu gia đại cô nương sao? Ngày sao Triệu gia nhị cô nương gả đến Tiêu gia, kia không phải nàng cùng Tiêu tam cô nương có chút quan hệ."
Tiêu Thiền vừa nghe lời này sắc mặt liền thay đổi.
"Nàng ta có thể gả vào hay không còn chưa biết đâu." Tiêu Thiền lẩm bẩm, nói xong mới ý thức được lời này không ổn, liền đổi đề tài, "Không nói nữa, đến lượt ai ra bài."
Triệu Doanh Doanh ngồi ở canh bàn Tiêu Thiền, nàng ta liền hướng phía Triệu Doanh Doanh liếc mắt bĩu môi.
Nàng không thích Triệu Doanh Doanh.
Ngày đó ca ca nàng đối với nàng ta nhất kiến chung tình, giống như đã mất hồn, trở về liền bảo mẫu thân đi cầu hôn, Tiêu Thiền lúc ấy cảm thấy Triệu Doanh Doanh đã đoạt đi ca ca của nàng.
Lại sau vài lần tiếp xúc cùng Triệu Doanh Doanh, Tiêu Thiền lại càng thêm chán ghét.
Nàng cùng Triệu Doanh Doanh tính tình không hợp, nhưng ca ca lại luôn giúp Triệu Doanh Doanh, còn chưa gả vào nhà đã như thế, ngày sau gả đi liền như thế nào nữa?
Tính tình kia của Triệu Doanh Doanh so với muội muội nàng liền kém xa.
Triệu Doanh Doanh cùng Triệu Uyển Nghiên ngồi cùng nhau, tầm mắt của Tiêu Thiền không tự giác lại hướng đến trên người của Triệu Uyển Nghiên, rất nhanh liền thu hồi.
Ngồi chung bàn với Triệu Doanh Doanh là hai vị tiểu thư.
Không biết nói như thế nào liền nói đến Tiêu Hằng.
"Tiêu nhị công tử thật là tựa thiên tiên, thật hâm mộ nhị cô nương."
Triệu Doanh Doanh có chút đắc ý, nói: "Ai nha, các người sau này nhất định cũng sẽ gả cho một lang quân như ý."
Bên kia Triệu Uyển Nghiên đột nhiên liếc mắt nhìn Triệu Doanh Doanh, sau đó khẽ cười một tiếng.
Triệu Doanh Doanh không biết nàng ta đang cười cái gì, cũng lười quản, tâm tình nàng lúc này rất tốt, có lẽ là do Nguyệt thần đại nhân phù hộ, đanh cây bài liền đại sát tứ phương.
Triệu Doanh Doanh vui vẻ lấy tiền, đột nhiên nhớ đến, các nàng nói Tiêu Hằng tựa thiên tiên, kia không biết Nguyệt thần trông như thế nào?
Nàng tự nhân xinh đẹp, Nguyệt thần đại nhân tất nhiên so với nàng càng đẹp đi?
Triệu Doanh Doanh bỗng nhiên có chút tò mò.
Nếu là thấy được chân dung của Nguyệt thần đại nhân...
Nàng lại thở dài, Nguyệt thần chính là thần tiên, như thế nào có thể tùy tiện làm cho người thấy chân dung đâu?
Nàng cũng chỉ có thể ngẫm lại.
Mãi cho đến giờ Thân, tụ họp ở Vân Thủy Viên mới tan.
Triệu Doanh Doanh cũng mẹ con Lâm thị hồi phủ, trên đường xe ngựa đi qua Như Ý phường, Triệu Doanh Doanh đột nhiên kêu lên: "Đợi chút."
Triệu Doanh Doanh nói với Lâm thị: "Mẫu thân, tam muội, ta muốn đi Như Ý phường mua một chút phấn, các người về trước đi."
Loại việc nhỏ này, Lâm thị sẽ không làm nàng khó xử, chỉ là nói: "Doanh nha đầu, chúng ta về trước, ngươi lát nữa có thể tự mình trờ về sao?"
Triệu Doanh Doanh đã muốn xuống xe ngựa, chỉ nói: "Không sao, mẫu thân các người về trước đi, ta đi dạo một chút."
Nàng đã nói như vậy, Lâm thị gật đầu mang theo Triệu Uyển Nghiên trở về trước.
Xe ngựa đã đi xa, Lâm thị mới thở dại nói: "Mới vừa rồi ở phía xa nghe bọn họ nói đến Tiêu Hằng, nương phải hỏi ngươi, ngươi cũng Tiêu Hằng hiện giờ là tình huống gì? Tiêu Hằng đã cùng Doanh nha đầu định thân, sang năm liền có thể thành hôn.
Nếu là đến lúc đó hắn cưới Doanh nha đầu làm chính thê, mặc dù nguyện ý nạp ngươi vào cửa, vậy ngươi cũng chỉ làm thiếp.
Triệu gia chúng ta tuy không so được với Tiêu gia nhung tìm cho ngươi một mối hôn sự môn đăng hộ đối vẫn có thể."
Lâm thị tuy rằng không tán đồng cách làm của nữ nhi, nhưng ngẫm lại Tiêu Hằng cũng thật có tiền đồ, gia thế ưu tú, tài học nhiều mặt, tuổi còn trẻ lại là đại quan, về sau chắc chắn hưởng không ít vinh hoa phú quý.
Nếu nữ nhi thật có thể đem Tiêu Hằng nắm tới tay thì quả thực tốt.
Triệu Uyển Nghiên nói: "Nương gấp gì chứ? Tiêu Hằng cuối cùng vẫn là cưới ta."
Lâm thị nói: "Nhưng hắn chung quy vẫn là đề thân Doanh nha đầu, mặc dù ngày sau cưới ngươi nhưng chỉ sợ sẽ ảnh hưởng thanh danh ngươi."
Triệu Uyển Nghiên nói: "Ngày sau ta gả cho hắn liền sẽ đến kinh thành làm quan phu nhân, chuyện ở thành Hồ Châu có thể truyền đến kinh thành sao?"
Lâm thị cảm thấy nữ nhi nói cũng có đạo lý, chỉ là vẫn còn chút lo lắng: "Ngươi có thể đảm bảo Tiêu Hằng ngày sau sẽ cưới ngươi làm chính thê sao?"
Triệu Uyển Nghiên gật đầu: "Nương yên tâm, nữ nhi tự có chừng mực."
Nam nhân nhìn đầu tiên chắc chắc là túi da, nhưng nhìn lâu túi da bên ngoài cũng sẽ nhìn chán.
Triệu Uyển Nghiên cắn môi, trong mắt có vài tia tàn nhẫn , nàng nhất định sẽ đem Tiêu Hằng đoạt đến tay, đến lúc đó Triệu Doanh Doanh nhất định sẽ bị nhạo báng.
Triệu Doanh Doanh mang theo Hồng Miên đi đến Như Ý phường, tính toán muốn mua son môi tốt hơn hiến cho Nguyệt thần.
Nàng đã nghĩ kỹ rồi, ngoại trừ son môi, còn có trân châu phấn, hương lộ đều có thể mua một ít hiến cho Nguyệt thần.
Chờ mua phấn xong lại đi chọn một kiện váy xinh đẹp.
Nữ tử nào lại không yêu cái đẹp, liền xem như thần tiên hẳn cũng không ngoại lệ.
Triệu Doanh Doanh nghĩ như thế, trong lòng không khỏi tò mò về dung mạo của Nguyệt thần, Nguyệt thần rốt cuộc là mỹ nhân như thế nào?
Nàng đang nghĩ ngợi, ở Như Ý phường bị người đụng một cái.
Người nọ cúi đầu, không ngừng xin lỗi, Triệu Doanh Doanh xua tay nói không có việc gì.
Đi hai bước liền phát hiện không thấy túi tiền đâu.
Nàng lập tức phản ứng lại, người đụng nàng vừa nãy chỉ sợ chính là một tên trộm!
"Tiểu tặc, đứng lại!" Triệu Doanh Doanh tức giận lập tức liền đuổi theo hướng của kẻ kia vừa chạy.
Kẻ trộm nghe Triệu Doanh Doanh nói, chạy trốn càng mau, Triệu Doanh Doanh dù sao cũng là nữ tử yếu đuối, nói nào đuổi kịp, mắt thấy sắp không đuổi kịp hắn, bỗng nhiên chỉ thấy kẻ kia ngã bò trên mặt đất.
Triệu Doanh Doanh nhanh chóng đuổi tới, nhặt về túi tiền.
"Tiểu đạo tặc, ta muốn đem ngươi lên quan phủ!"
Nàng nhìn về phía kẻ trộm lại phát hiện chỉ là thiếu niên mười hai mười ba tuổi, quần áo rách nát, sắc mặt vàng như nến, tứ chi gầy yếu.
Thiếu niên cúi thấy đầu, lập tức quỳ xuống trước mặt Triệu Doanh Doanh dập đầu: "Thực xin lỗi tiểu thư, ta...đói bụng mấy ngày rồi, thật sự không chịu nổi, lúc này mới đi trộm..."
Triệu Doanh Doanh quay đầu đi: "Ngươi đói đến khó chịu cũng không nên làm việc trộm cắp."
Nàng dứt lời liền từ phía trong túi lấy ra ít tiền, đưa cho thiếu niên: "Ngươi cầm tiền này đi ăn cơm đi, ngày sau không được trộm cắp nữa."
Thiếu niên ngàn ân vạn tạ mà nhận tiền rồi rời đi.
Triệu Doanh Doanh nhìn bóng dáng hắn mà thở dài, mang theo Hồng Miên trở về.
Nàng vừa đuổi treo tên trộm một đoạn đường, thở hồng hộc, trên người liền có một tầng mồ hôi mỏng, lấy khăn xoa xoa.
Hoắc Bằng Cảnh thân ảnh biến mất bên trong đám người, đem một màn này thu hết vào đáy mắt, ánh mắt hơi hơi rung động.
Trong nháy mắt, cơn đau đầu khó nhịn lại cuồn cuộn trổi dậy.
Hoắc Bằng Cảnh đè đè thái dương, dự định trở về.
Xoay người liền cùng thiếu nữ thoáng qua.
Trận thanh hương kia lại lần nữa đánh úp, chui vào xoang mũi của hắn, trấn an cơn đau đầu.
Lúc này thanh hương càng lúc càng nồng, người đi đường xung quanh đều cũng ngửi được, không khỏi quay đầu lại nhìn.
Ma xui quỷ khiến mà Hoắc Bằng Cảnh lại đi theo phía sau thiếu nữ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...