[Tiêu đề chương do editor tự đặt]
___________________
"Gia Nhiên, tranh tham dự thi đấu cậu vẽ xong chưa?" Ngồi trong phòng vẽ tranh, Lâm Sam vừa pha màu vừa hỏi..
Tạ Gia Nhiên lắc đầu: "Chỉ có vài bản nháp, nhưng đều không cảm thấy thỏa mãn."
"Khó khăn như thế sao?" Lâm Sam kinh ngạc: "Khà khà, ngay cả cậu cũng cảm thấy vướng tay vướng chân thì những đối thủ khác làm sao bây giờ?"
"Tài vẽ của tôi không thể dùng làm tiêu chuẩn cho mọi người, có nhiều người vẽ tốt hơn tôi nhiều." Tạ Gia Nhiên nói: "Có thể chủ đề này đối với tôi là rất khó, nhưng đối với người khác lại là dễ như trở bàn tay."
"Chà, không phải là "thanh xuân" sao ?"
Lâm Sam tích cực nghĩ cách giúp cậu: "Cậu thử nhớ lại xem trong quá trình trưởng thành của cậu có kỉ niệm gì quý giá hay là một nhân vật nào đó, có thể đại diện cho toàn bộ thanh xuân của cậu, tổng hợp lại rồi vẽ ra thử xem."
"Đây là phương pháp trừu tượng hóa thực thể cơ bản, chắc là cậu hiểu rõ cái này hơn tôi chứ."
Tạ Gia Nhiên có chút không hiểu rõ: "Thời kỳ trưởng thành là chỉ thời trung học sao?"
"A.
.
.
Mặc dù đa phần là thế, nhưng mà cũng không phải là mặc định như vậy." Lâm Sam suy nghĩ một chút, hỏi cậu: "Thế này đi, cậu kể cho tôi nghe xem thời cấp ba cậu đã làm gì, tôi nghe rồi tham khảo giúp cậu một chút."
Tạ Gia Nhiên: "Lên lớp, đi thi, vẽ tranh."
Lâm Sam: "Ngoại trừ những cái đó thì sao?"
Tạ Gia Nhiên: "Ăn cơm, ngủ?"
"..."
Lâm Sam sách một tiếng: "Không phải mấy cái đó, là những kỉ niệm tương đối đặc biệt ấy."
Tạ Gia Nhiên nói: "Thi đại học?"
Lâm Sam: "?"
Tạ Gia Nhiên: "Còn cả kì thi liên tỉnh, lúc ấy có học sinh quên mang giấy chứng nhận dự thi, ở bên ngoài phòng thi khóc tới hai mươi phút."
Lâm Sam: "..."
Tạ Gia Nhiên nghiêm túc xin chỉ giáo: "Vậy là cậu cảm thấy tôi nên vẽ chuyện thi đại học sao ?"
"...!.
.
."
Trầm mặc một lúc lâu, Lâm Sam quyết định giữ nguyên nụ cười.
Trẻ con thì có lỗi gì đâu? Chỉ là thời kỳ trưởng thành của cậu ấy có chút thiếu sót thôi.
"Bảo bối, cái tôi nói không phải là những cái đó."
Lâm Sam điều chỉnh tâm tình, kiên nhẫn giảng giải: "Thời kỳ trưởng thành, ý trên mặt chữ, là khoảng thời gian mười tám đôi mươi cực kì nhạy cảm ý, sẽ tha thiết muốn làm một chuyện gì đó, hoặc là gặp được một người khiến cho bản thân cảm thấy cuộc sống trở nên vô cùng tươi đẹp, không khí cực kì ngọt ngào, ngay cả ánh mặt trời cũng vô cùng rạng rỡ."
"Rung động, là rung động đấy, hiểu không?"
Lâm Sam làm động tác mô tả tim đập: "Cậu thi liên tỉnh sẽ rung động à? Hiển nhiên là không rồi."
"Rung động..."
"Đúng! Cậu suy nghĩ một chút, mấy bản thảo cậu vẽ đó có bức nào là cậu mang theo tâm tình rung động mà vẽ ra không ?"
Tạ Gia Nhiên trầm mặc, lông mi chớp nhanh hai lần.
Lâm Sam vừa nhìn liền biết có hi vọng: "Có đúng không?"
Tạ Gia Nhiên do dự gật đầu: "Coi như thế đi, nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy vẫn thiếu chút gì đó."
Hơn nữa cậu cũng không nói cho Lâm Sam biết, bản thảo kia không phải là cậu định vẽ để dự thi, nói cho đúng ra thì đó chẳng qua chỉ là một bức tranh phong cảnh trên sân bóng thôi.
Về phần có rung động hay không...
Chính cậu cũng không thể xác định.
"Aizzz." Lâm Sam tâm tình phức tạp mà thở dài.
Nghĩ ngợi một chút, không cam lòng lấy điện thoại ra: "Nào nào, bây giờ để tôi giúp cậu cảm nhận một chút sự rung động là như thế nào, nhỡ đâu cậu lại có linh cảm từ đó."
Tạ Gia Nhiên cúi đầu nhìn cậu ta mở ra một bức ảnh: "Đây là ai?"
"Nam thần số hai của tôi." Lâm Sam rung đùi đắc ý chia sẻ với cậu: "Thế nào, đẹp trai đúng không?"
Tạ Gia Nhiên nhìn một lát rồi hỏi cậu ta: "Tôi có thể nói thật không?"
Lâm Sam không tin có người có thể đưa ra lời phê bình không xuôi tai với một khuôn mặt hoàn mỹ như thế: "Đương nhiên là được, mời nói."
Tạ Gia Nhiên "không phụ" kì vọng của cậu tạ, nói thẳng vào trọng tâm: "Mặt quá lớn, đôi mắt quá nhỏ."
Lâm Sam: "?"
Tạ Gia Nhiên: "Lông mi quá ngắn, miệng quá lớn."
Lâm Sam: "? ?"
Tạ Gia Nhiên đánh giá một vòng: "Gò má thái bình, đường nét không đủ thâm thúy."
Lâm Sam: "? ? ?"
"Không đúng, dừng, dừng." Cậu ta cuống lên: "Cậu nói cho cẩn thận, mắt thế này mà còn nhỏ á? Lông mi này còn chưa đủ dài sao? Gò má này còn chưa đủ soái à?"
Tạ Gia Nhiên thành thực gật đầu, đúng là không đủ, nhìn xong trong lòng chẳng thấy có tí gợn sóng nào.
Lâm Sam: "Cậu lấy tượng tạc ra để so sánh à?"
Tạ Gia Nhiên thấy cổ họng của Lâm Sam cũng sắp vọt ra ngoài rồi nên hiểu ý mà không nói thêm gì nữa.
Nhưng mà liếc lại lần nữa nhìn người gọi là nam thần số hai, đúng thật là không thể nào lọt vào mắt cậu được.
Cậu cũng không lấy tiêu chuẩn của tượng tạc ra để so sánh, dù sao bất kể là so ở điểm nào thì Lương Túc Niên cũng đẹp hơn người này nhiều.
Tan học, Lâm Sam hiếm khi có một lần không mời Tạ Gia Nhiên cùng đi ăn tối: "Gia Nhiên, hôm nay là sinh nhật của bạn trai tôi, tới đón tôi đi trải nghiệm thế giới hai người, sẽ không đi cùng cậu được."
"Được."
Tạ Gia Nhiên cũng có chuyện, gật đầu nói: "Giúp tôi chúc cậu ấy sinh nhật vui vẻ."
"Không thành vấn đề."
Hai người thu dọn đồ xong cùng xuống lầu, Lâm Sam câu được câu không chê bai bạn trai mình với cậu: "Gần đây cũng không biết anh ấy có chuyện gì, bỗng nhiên trở nên kì lạ, luôn trưng ra cái bản mặt lạnh tanh, với tôi hay với người bên cạnh tôi cũng vậy, không biết lại hờn dỗi cái gì nữa."
"Các cậu cãi nhau sao?" Tạ Gia Nhiên hỏi.
"Không mà." Lâm Sam nói: "Chuyện kì lạ nhất cũng là cái này, không chỉ không cãi nhau, anh ấy còn dính tôi hơn cả trước đây, lên lớp gửi tin nhắn tan học gọi điện thoại, chỉ cần không có tiết thì nhất định phải ở cùng một chỗ với tôi, hỏi anh ấy làm sao anh ấy cũng không nói."
"Ừm.
Đúng là rất kì quái."
"Đúng không? Hay là anh ấy đến thời kì tiền mãn kinh rồi? Không đúng, bây giờ mới có hai mươi mấy tuổi, phát tác cũng phát tác quá sớm rồi..."
Lâm Sam khổ não thì thầm, nhìn thấy người đang đứng ở bậc thềm đằng xa chờ mình, cậu ta liền tươi như hoa nở xuân về: "A, bạn trai tôi ở đằng kia rồi, tôi đi trước nha, Gia Nhiên, ngày mai gặp!"
"Ngày mai gặp."
Tạ Gia Nhiên nhìn theo Lâm Sam nhảy nhót chạy đến bên cạnh bạn trai, cươi tươi rạng rỡ nói nói gì đó, vừa chỉ chỉ Tạ Gia Nhiên.
Người kia nhìn về phía bên này, lễ phép gật đầu xem như là chào hỏi.
Tạ Gia Nhiên gập đầu đáp trả, đoán là Lâm Sam đang giới thiệu cậu với bạn trai của cậu ta.
Đôi tình nhân nhỏ tay trong tay đi xa, Tạ Gia Nhiên nhìn đồng hồ, tới nhà ăn gần nhất ăn cơm tối, trước bảy giờ đã đến trung tâm hoạt động của sinh viên.
Cậu dừng lại ngoài cửa một chút, người ở bên trong đều đang bận rộn chuyện của bản thân, không ai chú ý tới cậu.
Nhưng cậu liếc mắt một cái liền thấy được Lương Túc Niên đang đứng ở bên cạnh khán đài.
Bởi vì phải lên sân khấu diễn thuyết, hắn không ăn mặc tùy ý như mọi khi, áo sơ mi trắng vừa vặn càng làm khuôn mặt sáng lên, khí chất sạch sẽ.
Tóc mái vuốt qua một bên, lộ ra hơn nửa cái trán, đeo một cặp kính màu bạc, bản thảo cuộn thành ống cầm trong tay, một thân nhàn tản mang phong độ của người trí thức hút mắt đến cực điểm.
Bên cạnh có một nữ sinh vóc người cân xứng đang nói gì đó với hắn, hắn hơi nghiêng đầu nghiêm túc lắng nghe, chắc là do không quen đeo kính, vài phút lại lấy tay đẩy kính một chút.
Tạ Gia Nhiên nhìn hắn một lát liền đưa ánh mắt nhìn về bốn phía.
Không ít khán giả đã ngồi vào chỗ cũng đều đang nhìn Lương Túc Niên.
Trong đó nữ sinh chiếm đa số, hai mắt sáng rực, có còn người lấy điện thoại di động ra lén chụp hai tấm, sau đó cúi đầu cười hì hì nhỏ giọng thảo luận với bạn thân ngồi bên cạnh.
Tạ Gia Nhiên cảm thấy có chút không thoải mái khó giải thích được.
Thu hồi ánh mắt, đang định đi vào, Lương Túc Niên lại như cảm giác được mà quay đầu lại.
Vừa nhìn thấy cậu, liền nở nụ cười.
Hắn cúi đầu nói gì đó với nữ sinh bên cạnh, sau đó quay người nhanh chân đi tới chỗ cậu.
"Sao đến rồi cũng không gọi tôi, đứng ngốc ở đây làm cái gì?"
"Cậu đang bận."
"Không bận." Lương Túc Niên đỡ gọng kính, đôi mắt loan đẹp đẽ ẩn sau thấu kính cong lên: "Dù có bận thật cũng phải sắp xếp cho bạn khán giả nhỏ xong xuôi đã chứ, đúng không?"
Lương Túc Niên dẫn cậu đi vào, tìm một góc khá là yên tĩnh ít người, sắp xếp xong xuôi hắn không đi vội mà ngồi xuống bên cạnh cậu.
"Ăm tối chưa?" Lương Túc Niên hỏi.
Tạ Gia Nhiên gật đầu: "Hôm nay tan học sớm, ăn xong mới tới đây."
Lương Túc Niên có chút tiếc nuối: "Đang định lát nữa xong sẽ được dẫn cậu đi ăn đồ ngon."
Hắn liền nâng kính mắt, sự chú ý của Tạ Gia Nhiên cũng chuyển sang kính mắt của hắn: "Cậu cận nặng lắm sao? Bình thường không thấy cậu đeo kính."
Lương Túc Niên mỉm cười: "Có cận hay không thì bàn sau, cậu nói xem có đẹp trai hay không đã?"
Đứng nhìn từ xa là vui tai vui mắt, nhìn ở khoảng cách gần đúng là sắc đẹp bùng nổ .
Tạ Gia Nhiên mất hồn, may là cũng không quá rõ ràng, không bị người gây ra phát hiện.
"Đẹp trai." Cậu đưa ra lời đánh giá chân thành.
Nụ cười của Lương Túc Niên lập tức mở rộng.
Tự mình lấy kính mắt xuống đeo cho cậu: "Nhìn xem, có thấy choáng không?"
Tạ Gia Nhiên mở mắt ra, mờ mịt chớp hai lần: "Không choáng, hình như không có gì thay đổi."
"Không độ." Lương Túc Niên cười híp mắt nói: "Là giáo viên phụ đạo của bọn tôi nói lát nữa muốn chụp ảnh đăng lên mạng để chiêu sinh, đeo kính vào nhìn sẽ trí thức hơn một chút."
Ồ, muốn đăng lên mạng để chiêu sinh sao.
Tạ Gia Nhiên thầm nghĩ cũng đúng, ảnh của Lương Túc Niên so với mấy cái điều kiện ưu đãi tuyển sinh gì đó hữu dụng hơn nhiều.
Lương Túc Niên nhìn cậu đánh giá một lát, sờ cằm sách một tiếng: "Bạn học Tiểu Tạ, cậu có biết cậu đeo kính rất dễ nhìn không?"
"...!Không biết."
Tạ Gia Nhiên tháo kính xuống trả cho Lương Túc Niên: "Nhưng mà tôi biết cậu đeo rất dễ nhìn."
Cậu luôn mang bộ dạng vừa nghiêm túc vừa chăm chú, lúc khen người cũng không mang theo ý cười đùa, giống như trong lòng nghĩ như thế nào liền nói ra miệng như vậy, chân thành khiến người khác cảm động.
Lương Túc Niên đeo lại kính lên, bỗng nhiên cảm thấy cái thứ đè nặng lên sống mũi này cũng không quá đáng ghét nữa.
Trên sân khấu có người gọi hắn, Lương Túc Niên đứng lên: "Tôi phải đi trước, cậu ngồi ở đây chờ tôi, xong việc tôi liền đến tìm cậu."
Tạ Gia Nhiên gật đầu: "Được."
Lương Túc Niên đi về phía trước ra hai bước, nghĩ đến cái gì lại quay đầu lại đây, lấy từ trong túi quần hai quả dâu tây bọc đường cho cậu, thuận tay xoa nhẹ đầu cậu, nghiêm trang căn dặn: "Bạn nhỏ nghe lời, ở đây có nhiều người, nhớ phải ngoan ngoãn ngồi yên, đừng có chạy lung tung."
"..."
Tạ Gia Nhiên không nói gì nghiêng đầu né tránh tay của hắn, năm ngón tay nắm lại, hai quả dâu tây chật ních trong lòng bàn tay.
Lương Túc Niên vui vẻ không thôi.
Hắn vừa đi ra, không còn ai che chắn, xung quanh liền có không ít người vô tình hoặc cố ý quay đầu lại nhìn Tạ Gia Nhiên .
Chỉ là Tạ Gia Nhiên cũng không chú ý đến bọn họ, tầm mắt của cậu vẫn luôn đi theo Lương Túc Niên.
Nhìn hắn đứng bên cạnh yên tĩnh xem bản thảo đợi lên sân khấu, khi nghe thấy MC báo tên, hắn liền thong dong đi lên sân khấu, ngay cả động tác điều chỉnh microphone đơn giản cũng rất khó khiến người ta dời mắt.
Rất kỳ lạ, rõ ràng là toàn bộ giảng đường đều là ánh đèn sáng tỏ, Tạ Gia Nhiên lại cảm thấy tất cả ánh sáng đều tập trung vào người đang đứng ở trên sân khấu kia.
Thật giống như trời sinh ra hắn là để đứng ở nơi được muôn người chú ý như vậy, ngữ điệu trầm thấp bình tĩnh, cả người lại lộ ra sự tùy tính lộ liễu đến mức không thể xem nhẹ.
Lúc phần thứ nhất kết thúc, sau một tràng pháo tay, Tạ Gia Nhiên nghe thấy nữ sinh ngồi hàng trước nói nhỏ:
"Cậu ấy thật sự rất ưu tú, thành tích tốt, tính cách tốt, người lại đẹp, cái từ hoãn mỹ dùng cho cậu ấy không quá chút nào."
"Đúng vậy, không biết tại sao tôi bỗng nhiên lại hơi muốn khóc."
"Thật ra từ lúc lên đại học đến bây giờ tớ chưa nói với cậu ấy được câu nào nhưng mà tớ vẫn cảm thấy rất vui, giống như cuộc sống đại học được thắp sáng lên vậy."
"Ha ha ha, chuyện gì vậy chị em tốt, còn idol của cậu thì sao."
"Nào có, hai cái khác nhau, làm fan của giáo thảo không cần bỏ tiền, có thể nhìn thấy người thật ở khoảng cách gần, còn không cần lo lắng bị sập phòng."
"Cậu nói rất có đạo lý, nhưng mà đúng thật là khó có ai lại không thích cậu ấy."
...
Tạ Gia Nhiên bắt được chữ "thích" kia, không biết làm sao, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một trận hoảng hốt.
Người đứng trên sân khấu giống như lơ đãng mà ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt gặp nhau trong khoảnh khắc, Lương Túc Niên nhẽ nhếch môi dưới, nháy mắt với cậu.
Ánh đèn rạng rỡ tản ra trong mắt hắn, lúc này Tạ Gia Nhiên chỉ cảm thấy chính mình giống như một chú cá voi du hành đơn độc nơi biển sâu, trong chớp mắt nổi lên mặt nước, rốt cuộc nhìn thấy biển sao mênh mông.
"Cậu ấy mới nhìn về phía này sao? !"
"Hình như là vậy?"
"Cậu ấy cười với chúng ta, chẳng lẽ là nghe thấy chúng ta nói chuyện rồi sao?"
"Ha ha ha cũng không phải tai Thuận Phong, cậu nghĩ gì thế, chắc chỉ là trùng hợp thôi?"
"Vậy tớ cũng thỏa mãn, tớ không cần biết, vừa rồi cậu ấy nhìn tớ, là nở nụ cười hướng về phía tớ!"
Tạ Gia Nhiên nghe hai cô gái nói chuyện, đáy lòng bỗng nhiên sinh ra một loại kích động chưa bao giờ có.
Cậu muốn che hết mắt của các cô lại.
Hoặc là tuyên bố với tất cả mọi người, hắn đang nhìn cậu, là nháy mắt với cậu, cũng là cười với cậu...
Cái ý nghĩ này đột ngột xuất hiện trong đầu, Tạ Gia Nhiên ngẩn ngơ.
Chỉ là còn chưa kịp suy nghĩ cái gì, tin nhắn của Lâm Sam đã chen vào.
Sam Sam của cậu: 【 Gia Nhiên! Ha ha ha ha ha ha, có một chuyện cực kì buồn cười muốn chia sẻ với cậu ngay lập tức! 】
Sam Sam của cậu: 【 Trải qua một phen không ngừng nỗ lực, vừa rồi rốt cục tôi cũng hỏi ra được bạn trai tôi gần đây rốt cuộc là bị làm sao, ha ha ha ha ha ha! 】
Sam Sam của cậu: 【 Còn nhớ lần trước tôi nói với cậu, tôi và bạn trai ra ngoài chơi, kết quả là trời mưa to, phải ở lại khách sạn tròn một ngày đêm không? 】
Sam Sam của cậu: 【 Ngày đầu tiên trời không mưa, lúc chúng tôi đi dạo cổ trấn, ngồi uống trà thì có một anh trai nhìn tôi rất lâu, cuối cùng chạy tới muốn xin wechat, đương nhiên là tôi từ chối ngay lập tức.】
Sam Sam của cậu: 【 Bởi vì lúc đó bạn trai tôi cũng ở đó, anh ấy thấy tôi từ chối rồi nên tôi cũng không để ở trong lòng, không nghĩ tới vậy mà anh ấy lại để bụng như thế, tự ghen tuông rồi cáu kỉnh lâu như vậy, ha ha ha ha ha! 】
Sam Sam của cậu: 【 Anh ấy nói tôi là của một mình anh ấy, có đẹp hơn nữa cũng chỉ có thể để anh ấy ngắm, người khác nhìn chằm chằm tôi thì anh ấy sẽ khó chịu, không vui, muốn trói tôi lại giấu đi.
Cười chết tôi, vừa thấy ngốc vừa cảm động là sao chứ! 】
Sam Sam của cậu: 【 Làm sao bây giờ, đã là chồng chồng cả rồi, bỗng nhiên du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu của anh ấy lại mạnh như vậy, tôi lại có cảm giác như thời kì yêu đương cuồng nhiệt rồi nha.】
Yêu đương...
Thời kì yêu đương cuồng nhiệt.
.
.
?
Tạ Gia Nhiên bối rối thật rồi.
Nhưng cậu sờ lên vị trí trái tim, thình thịch, nhịp đập rất nhanh, giống như đang ăn mừng rốt cuộc cậu cũng phát hiện ra bí mật ẩn giấu từ lâu, vui vẻ suиɠ sướиɠ.
Sam Sam của cậu: 【 Ngay mai lên lớp, lát nữa ăn tối xong tôi sẽ về trường học, có muốn cùng ra cổng Tây ăn khuya chúc mừng một chút không, tình yêu ngọt ngào của bạn học Tiểu Lâm được nâng lên một tầng cao mới rồi~ 】
X.
: 【 Không được rồi, tôi còn có chút việc.
】
Sam Sam của cậu: 【 A? Chuyện gì? Chuyện bản phác thảo sao? 】
X.
: 【 Không phải bản thảo, là chuyện khác, xin lỗi, đành nợ cậu một bữa chúc mừng khác.
】
Lương Túc Niên diễn thuyết chưa xong, Tạ Gia Nhiên cất điện thoại đứng lên, yên lặng đi từ cửa sau ra khỏi hội trường.
Có chuyện lửa xém lông mày, cậu cần lập tức nghĩ ra biện pháp kiểm chứng một chút.
-
Lúc trở về kí túc xá, vừa hay nhận được tin nhắn của Lương Túc Niên vừa diễn thuyết xong:
Túc Dĩ Vãng Niên: 【 Ôi ôi ôi O^O? Bạn khán giả của tôi, sao lại chạy mất rồi? 】
X.
: 【 Xin lỗi, tôi bận chút việc, phải về kí túc xá trước.
】
Túc Dĩ Vãng Niên: 【 Sửa bản thảo sao? 】
X.
: 【 Ừ.
】
Túc Dĩ Vãng Niên: 【 Sao lại không khéo như vậy chứ, xem ra thật sự không thể dẫn cậu ra ngoài ngon được rồi.
】
X.
: 【 Không sao đâu, lần sau thì đi.
】
Túc Dĩ Vãng Niên: 【 Được thôi, vậy tôi không quấy rầy cậu nữa, có muốn ăn thì nhắn cho tôi, lát nữa tôi mang về cho cậu.
】
X.
: 【 Được.
】
Lý Đường và Thẩm Học Hào đã ôm máy tính sang phòng bên cạnh chơi game, bây giờ trong phòng chỉ còn có mình cậu.
Cậu mở máy tính, lên mạng vào diễn đàn, gõ chữ vào khung tìm kiếm.
【 Cảm giác thích một người là gì? 】
Các đáp án xuất hiện muôn hình vạn trạng:
【 Thích một người, như nghe thấy tiếng hoa nở rộ.
】
【 Trắc nghiệm xem bạn có thích người ấy hay không, click chuột liền có đáp án! 】
【 Cảm giác thích một người là gì? Đứt từng khúc ruột, cần thận trọng! ! 】
...!Vậy đến cùng nó là cái gì?
Tạ Gia Nhiên cau mày, kéo lên gõ nội dung khác vào khung tìm kiếm:
【 Biểu hiện cụ thể của việc thích một người là gì? 】
Lần này đáp án nhảy ra lại cùng một dạng như vậy.
Cũng may là trên đầu trang đã có một topic thảo luận vấn đề này, nhấp vào, vài bình luận hàng đầu đều nhận được rất nhiều like.
【 Thích một người, chính là mỗi phút mỗi giây đều không muốn gặp lại người ấy.
】
[Tui nghĩ ý là không tách ra thì sẽ không phải gặp "lại" ạ]
【 Tôi cũng thế! Thích một người sẽ trở nên rất tham lam, không bằng lòng làm bạn bè bình thường của anh ấy, chỉ muốn là người duy nhất của anh ấy! 】
【 Thích một người còn có cái tên khác là du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu, bạn sẽ bắt đầu muốn độc chiếm anh ấy, muốn tuyên bố với toàn thế giới anh ấy là của bạn, muốn những thứ tốt đẹp nhất của anh ấy chỉ là của một mình bạn! 】
...
Tạ Gia Nhiên nghiêm túc nhìn từng câu từng chữ, hai tay dần dần rời khỏi bàn phím.
Cậu giống như vậy, toàn bộ những biểu hiện kia.
Vậy thật sự là thích rồi sao?
Cậu vẫn không thể chắc chắn.
Thích một người là chuyện lớn, là con trai lại thích một người con trai khác lại càng là chuyện lớn.
Cậu thật sự thích nam sinh sao?
Nhưng trước khi cậu gặp được Lương Túc Niên, rõ ràng là chưa từng có bất kỳ dấu hiệu gì.
Tạ Gia Nhiên không bài xích tình yêu đồng giới, nhưng cậu cảm thấy đây là lần đầu tiên của bản thân, phải đối đãi nghiêm túc, phải biết rõ sự tình, không nghĩ sẽ cứ thế lập lờ cho qua tự lừa bản thân.
Cậu tạo một cái nick ảo, dưới cái bình luận được nhiều like nhất nghiêm túc hỏi một câu:
【 Chào bạn, trước đây tôi chưa từng thích người khác, nhưng bây giờ tôi cảm thấy hình như tôi đã thích cậu ấy, những biểu hiện ở trên tôi đều có hết, nhưng tôi vẫn không thể xác định một trăm phần trăm, vậy cho tôi hỏi tôi phải làm thế nào để xác định đây rốt cuộc có phải là thích hay không? 】
Cậu cho rằng ít nhất phải đợi đến ngày mai mới nhận được câu trả lời, không nghĩ mới lướt đọc một chút, bình luận trả lời đã đến rồi:
【 Thật đúng lúc, vừa đăng nhập liền nhìn thấy bình luận của cậu, ha ha ha ha, sao lại coi tôi như chuyên gia tình cảm vậy, tôi cũng chỉ là đứa nhóc đã yêu đương bảy, tám lần thôi nha! 】
【 Tờ giấy trắng à? Vậy cậu có nghi ngờ cũng là chuyện rất bình thường, lần đầu tiên tôi yêu đương cũng vậy, cậu hỏi tôi xem như là hỏi đúng người.
】
【 Mấy lời văn vở tôi cũng không muốn nói nhiều, chia sẻ cho cậu một biện pháp xác định được ngay lập tức.
】
【 Cậu không xác định được cậu có thích cậu ta không, vậy thì thử ôm cậu ấy xem, tiếp xúc thân mật với cậu ấy, nếu như không bài xích, không cảm thấy khó chịu, nội tâm không phải là không gợn sóng chút nào mà là xuất hiện tình trạng tim đập nhanh hơn, adrenaline tăng vọt, vậy thì đó chính là yêu rồi, không sai được! 】
.
.
Tạ Gia Nhiên nhìn câu trả lời của đối phương xong liền rơi vào trầm tư.
Ôm, nhưng mà cậu đã ôm Lương Túc Niên rất nhiều lần rồi.
Tiếp xúc thân mật cũng vậy, nửa thân trên của Lương Túc Niên cũng sắp bị cậu sờ hết rồi, đây còn chưa tính đến tiếp xúc tứ chi ——
Chờ chút, không đúng.
Bọn họ đúng là đã ôm nhau rất nhiều lần, tiếp xúc thân mật cũng rất nhiều, nhưng hầu như mỗi lần đều là khi chứng khát da thịt của cậu tái phát.
Bị bệnh trạng làm cho không khống chế được mà ỷ lại vào hắn, khát khao được hắn thân cận ôm ấp.
Vậy nếu như cậu không bị bệnh trạng dẫn dắt thì sao?
-
Lúc về, Lương Túc Niên đi ngang qua phòng 304 bên cạnh, thấy cửa không khóa, lại nghe thấy bên trong ồn ào, liền tiện đường quẹo vào chơi một chút.
Lúc đi ra, sau lưng có thêm hai thanh niên nghiện mạng đang ôm máy tính, kích động đến mức mặt đỏ tới mang tai.
"Trận lúc nãy, nếu không phải vì bên chúng ta có mấy tên ăn tốn cơm tốn gạo, chỉ có thể gục rồi lại gục, nuôi mấy con cáo phe kia béo tròn, tôi đã sớm gϊếŧ hết bọn nó!"
"Ai mà không chứ? Nếu không phải bọn họ để tôi một chọi ba, thì đội mình đã phá đảo rồi!"
"Tức chết đi mất! Cả một buổi tối làm không công!"
"Nhất định là do phong thủy phòng kí túc xá của bọn họ không tốt! Lần sau còn lâu tôi mới đi!"
"Cậu nói rất có đạo lý, không thể sai được."
"Các cậu đang làm gì vậy?" Lương Túc Niên tò mò hỏi: "Hai tên gà quăng nồi cho người khác để tự an ủi nhau à?"
Lý Đường bạnh quai hàm: "Cậu đừng vạch trần! Chúng tôi vẫn còn là huynh đệ!"
Thẩm Học Hào ưỡn ngực: "Không sai."
Hai người này khiến Lương Túc Niên bật cười, quay người thấy Tạ Gia Nhiên đang ngồi tại chỗ ngửa đầu nhìn hắn.
Nháy mắt với cậu, hắn đưa cái móc chìa khóa nhỏ vẫn lắc lư trên đầu ngón tay ra: "Đây, cho cậu cái này."
Tạ Gia Nhiên nhận lấy rồi nhìn, là một móc khóa hình cậu hoạ sĩ nhỏ, đội mũ rơm màu vàng, mặc quần yếm ngồi trên bãi cỏ, trong tay cầm vài cây cọ vẽ dính màu, trên quần áo cũng dính đầy màu vẽ.
Rất đáng yêu, Tạ Gia Nhiên cầm trong lòng bàn tay nghiêm túc nhìn, yêu thích không nỡ buông tay.
"À, hóa ra họa sĩ nhỏ là để tặng cho họa sĩ lớn."
Lý Đường toét miệng suýt xoa hai tiếng: "Chẳng trách lúc vừa rồi ở phòng ký túc xá bên cạnh, tiểu Trương xin để tặng cho bạn gái, Lương ca cũng không chịu đưa."
Thẩm Học Hào cười híp mắt tham gia trò vui: "Đúng vậy, tôi còn nghĩ Lương ca vẫn luôn hào phóng, chưa bao giờ quan tâm đến mấy loại đồ chơi nhỏ này, sao hôm nay lại bỗng nhiên lại che chở kĩ như vậy."
"Giáo viên ngữ văn dạy cậu như thế nào mà cậu dùng từ "che chở" như vậy hả? Cẩn thận thầy ấy nghe thấy được sẽ mua vé máy bay chạy suốt đêm tới Thanh đại chỉnh cậu một trận đấy."
Lương Túc Niên về chỗ ngồi đặt đồ đạc xuống: "Có ai muốn dùng phòng vệ sinh không? Không có thì tôi đi tắm."
"Không muốn, tôi nghĩ phải chơi một ván nữa để rửa nhục! Lão Thẩm, có chơi tiếp không?"
"Chơi!"
Hai người cấp tốc trở lại chỗ ngồi, cắm điện bật máy tính xong liền tiếp tục chúi đầu vào thế giới ảo.
Lương Túc Niên như lão cha già thở dài một tiếng, bội phục hai thanh niên nghiện game online sát đất.
Tạ Gia Nhiên nhìn Lương Túc Niên cầm quần áo lên đi vào phòng vệ sinh, sau khi thân ảnh của hắn biến mất ngoài ban công thì thu hồi, lại quan sát mô hình họa sĩ nhỏ, có điều suy tư.
Thanh niên nghiện mạng chơi game không thể yên tĩnh được, tâm trạng rất không ổn định, bất kể là gϊếŧ người hay là bị gϊếŧ đều không nhịn được mà phải kêu gào một trận.
Vừa nãy là ở phòng bên cạnh, bây giờ là ở chính phòng của mình.
Lương Túc Niên ở ngoài ban công cách một cái cánh cửa cũng bị bọn họ làm cho choáng váng đầu óc, rất hối hận tại sao vừa rồi lại muốn lượn qua phòng bên cạnh, rước hai cái của nợ này về.
Hắn tắm xong, vừa mặc quần áo vừa nghĩ xem nên dùng cách gì để bịt miệng hai tên kia lại, không nghĩ tới vừa mới kéo cửa ra bước ra đã bị người bên ngoài chặn lại.
Hơi nước bốc lên mang đi hơi nóng, lúc gió đêm thổi tới vô cùng mát mẻ thoải mái.
Lương Túc Niên không khỏi nheo mắt, cúi đầu nhìn Tạ Gia Nhiên: "Sao vậy?"
Tạ Gia Nhiên hỏi thẳng: "Có thể ôm một chút không?"
Hả?
Đuôi lông mày của Lương Túc Niên khẽ nhếch lên: "Không thoải mái à?"
Tạ Gia Nhiên không trả lời hắn mà trực tiếp tiến lên một bước, xe nhẹ chạy đường quen nhét mình vào trong lồng ngực của hắn.
Lương Túc Niên có chút không ứng phó kịp, mãi đến tận khi bản thân lùi về sau dựa vào vách tường trong góc, mới giơ cánh tay lên ôm lấy vai Tạ Gia Nhiên ôm lại cậu.
"Như vậy khá hơn chút nào không?" Hắn hỏi.
Tạ Gia Nhiên vẫn không trả lời.
Cậu dựa lên bảo vai của Lương Túc Niên, tay ôm chặt eo hắn, tỉ mỉ cảm thụ tâm tình của mình bây giờ.
Không khí ẩm ướt mang theo hương thơm rất nhạt, cái ôm rộng rãi ấm áp, có thể làm cho cậu vô cùng an tâm cũng rất thả lỏng.
Nhưng vẫn thiếu chút gì đó.
"Không đúng, không hẳn là chỉ có như vậy..."
Cậu nhỏ giọng thì thầm, Lương Túc Niên không nghe rõ gì cả, đang định hỏi cậu "Cái gì", liền bị Tạ Gia Nhiên cầm một tay.
Mang cánh tay đang đặt trên hông cậu dời ra, lại dùng ngón út lần đến vạt áo sơ mi của bản thân.
Vào lúc Lương Túc Niên đang nghĩ xem cậu muốn làm gì, bàn tay trái bị nắm chặt theo sự dẫn dắt mà lên, thuận lợi đi qua lớp vải vóc, cho đến khi lòng bàn tay không có trở ngại trực tiếp tiếp xúc với làn da ấm áp nhẵn nhụi trên cái eo nhỏ.
Nhiệt độ nóng bỏng đến cùng lúc, không biết rốt cuộc là nhiệt độ trong lòng bàn tay hắn, hay là nhiệt độ trên người cậu.
Hai người đều có chút ngây ngẩn.
Tạ Gia Nhiên không có điểm trụ, ở trong lòng bàn tay của Lương Túc Niên có chút như nhũn ra.
"Có thể ôm chặt hơn một chút không?" Cậu nhỏ giọng yêu cầu, được voi đòi tiên, lại làm cho không người nào có thể từ chối.
Có đến hai giây sau khi cậu dứt lời, cái tay đang dán sát trên eo cậu mới thuận theo đường cong eo của cậu, vòng qua bên kia rồi lại nắm chặt, toàn bộ cánh tay đều dán sát lên da dẻ cậu.
Bên trong phòng vẫn còn đang ồn ào.
Lê Đường vì thao tác sai mà để lọt một tên lính, thảm thiết kêu Thẩm Học Hào thịt một con heo để bù đắp lại cho cậu ta.
Chỉ cách một cánh cửa, bọn họ ôm chặt lấy nhau trong góc ban công.
Lúc này chỉ cần Thẩm Học Hào tâm huyết dâng trào vén một chút rèm cửa sổ lên, hai người bọn họ sẽ không còn đường lui.
Nhưng mà những việc vặt này Tạ Gia Nhiên đều không để ý tới, bởi vì rốt cục cậu cũng xác nhận được một chuyện quan trọng nhất.
Không có chứng khát da thịt quấy phá, không có bất kỳ nhân tố khách quan nào quấy nhiễu, cậu vẫn cảm thấy Lương Túc Niên ôm khiến cậu vô cùng thoải mái.
Giống như hắn là một phần thân thể của cậu, đi cùng với hắn sẽ cảm thấy cực kỳ an lòng và thả lỏng.
Cậu hi vọng được hắn ôm, càng thích bị hắn giữ lấy mà tựa như nhốt lại, tốt nhất là mãi về sau này, trong lồng ngực của hắn đều chỉ chứa đủ một mình cậu.
"lửa và rơm" thường thường chỉ cần một mồi lửa.
Lửa chạy hết dây kíp nổ, sẽ là khói hoa lộng lẫy xán lạn, đủ để rọi sáng tất cả những mơ hồ trước kia.
Cậu không biết tâm tình của mình bây giờ có phải là vừa bối rối vừa rạo rực không nhưng cậu biết bây giờ cậu sẽ toàn tâm toàn ý làm một chuyện, hoặc là muốn gặp một người.
Chờ gặp được rồi sẽ không vừa lòng với việc chỉ được thấy nữa.
Sẽ vì được cùng người đó ở chung một chỗ mà cảm thấy cuốc sống vô cùng tốt đẹp, không khí vô cùng ngọt ngào, gió đêm thổi cũng rất dịu dàng, ngay cả ánh mặt trời cũng thật rực rỡ xán lạn.
Hóa ra, cậu thật sự thích hắn.
"Phần diễn thuyết của cậu rất đặc sắc."
Cậu giống như đã tìm được kíp nổ, vừa giống như thủy triều được mặt trăng điều khiển, vui buồn từ đây chỉ thuộc vào một người, dù bị ràng buộc cũng cảm thấy vô cùng vui mừng suиɠ sướиɠ.
"Mô hình cậu tặng tôi cũng rất thích."
Cũng giống như những người gặp được rung động khác, cậu vào năm 20 tuổi rốt cục cũng cảm nhận được chuyện đặt một người để ở trong lòng có tư vị gì, kỳ diệu đến mức không thể nói ra, nếu như có thể, cậu muốn cất nó vào trong két bảo hiểm vững chãi nhất thế giới, trân quý cả đời.
"Lương Túc Niên, cám ơn cậu."
Lương Túc Niên, tôi thích cậu.
Tạ Gia Nhiên thích cậu.
Tiếng ầm ĩ trong nháy mắt đi xa, bên tai Lương Túc Niên chỉ còn dư lại giọng nói thanh lãnh lại dịu dàng mềm mại của Tạ Gia Nhiên.
Hắn nghiêng đầu đi, để chóp mũi cọ lên những sợi tóc mềm mại.
Không biết tại sao, luôn cảm thấy hô hấp có chút nóng rực.
________________
Editor: Chúc các cậu một năm mới thật ấm áp, bình an và hạnh phúc nha.
Love you all and happy lunar new year!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...