Cậu Ở Trong Tim Tớ Nhưng Tớ Không Thừa Nhận

Tên lạ mặt bước đến và ra vẻ tươi cười bắt chuyên với tôi.
"Ê!Nhìn bạn quen quá!"
"Hơ...chắc bạn nhầm rồi tôi mới gặp bạn lần đầu thôi!"
"Sao nhầm được...bạn tốt với tôi thế làm sao tôi quên được"
"..."
Tên thù nhớ lâu thù dai! Ta không sợ mi đâu!Ta sẽ từ từ tìm cách hạ gục mi...hehe
........................
TRÊN ĐƯỜNG VÊ NHÀ
"Ê!"
Tôi đang bước vội ra khỏi trường thì một bàn tay kéo lại làm tôi sém chút nữa là cắm đầu xuống đất. Quay lại thì mới biết đó là tên bị tôi chơi xỏ. Lúc nãy nghe cô gọi tên hắn là Đàm Minh Vương...híc Đại Ma Vương thì đúng hơn!
"Gì thế?"
"Tôi biết một bí mật vui vui à nha!"
"Ừ thì kệ cậu! Nói với tôi làm chi?"
"Bí mật của cô đấy!"
Hắn ghé vào tai tôi thì thầm làm tôi rợn cả da gà.Tên này đáng sợ thật...nhưng bí mật gì mới được chứ?
"Tôi chả có bí mật gì hết!!!"

"Ha Ha...vụ thiếu điểm đó...haizzzz cái này mà lộ ra thì người cha đáng kính của cô không biết sẽ ra sao?"
"Cậu...nói...cái...gì?"
Nghe xong lời đe dọa đó tôi run lên bần bật đến mức nói không ra tiếng. Lần đầu tiên tôi cảm thấy sợ sệt như thế này!
"Muốn tôi im lặng thì nên biết điều chút heng!"
"..."
"Không cần phải xúc động thế đâu...hãy chuẩn bị khăn gói biến khỏi đây đi haha...goodbye my love!"
Đến bây giờ thì tình cảnh của tôi không khác gì Đại Ma Vương lúc sáng nay. Tôi đứng chôn chân lại cảm giác như đeo cả nghìn tảng đá ở chân.
"Sao thế?"
Híc híc...là Trí cậu ấy đứng trước mặt tôi làm động tác hươ hươ tay. Tôi không thể nói được câu nào.
"Ốm hả?"
Thấy tôi không nói gì cậu ấy đưa tay sờ trán tôi,ánh mắt cậu ấy có vẻ lo lắng lắm. Hu hu cậu không hiểu đâu?
"Lên lưng tớ cõng về nào!"
Tôi dùng chút sức lực cuối cùng leo lên lưng Trí. Ở bên cậu tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
"Híc...chỉ có cậu tốt với tớ thôi...chỉ có cậu coi tớ là bạn...hu...hu"
Vì lòng tủi thân dâng lên nước mắt tôi cứ tuôn ra ròng ròng. Tôi chỉ biết gục đầu vào vai Trí khóc nức nở.
"Tớ...tớ biết chắc chắn có gì đó làm cậu buồn đúng không?"
"Có người bắt nạt tớ...híc híc..."
"Cậu chưa bao giờ bị thế nên cảm thấy buồn lắm đúng không?
"Ừm...híc"
"Không sao đâu! Mọi chuyện đều có cách giải quyết mà"
Trí đưa tôi về nhà rồi về luôn vì cậu ấy nói còn nhiều bài tập phải làm. Ba tôi thì chưa về,căn nhà trống trải lạ thường.Tôi đi thẳng lên phòng nằm ngủ một giấc cho đỡ mệt.
Reng...reng...reng! Là tiếng chuông điện thoại reo. Số lạ hoắc... tôi mở máy lên nghe...
"Alo! cho hỏi ai vậy?"
"He he... thử đoán xem!"
Là giọng cười của thằng cha trời đánh Đại Ma Vương,cái giọng cười xóc óc chỉ muốn chọi dép vào mặt.
"À...cậu là Vương hả?
"Hơ hơ...đúng rồi,rảnh không?Ra công viên gặp tôi xíu đi"

"Đồ điên...tôi không rảnh!"
Tôi gào vào điện thoại từng chữ một. Mà lạ thật sao hắn moi được số của tôi nhỉ? Tên này cũng không phải dạng vừa.
"Không thì thôi! Tôi đang định thương lượng về bí mất của cô nhưng nếu cô không rảnh thì thôi vậy!"
"Khoan đã...tôi sẽ ra!"
"Thế nhé 15 phút sau tôi muốn cô phải có mặt tại đây!bye"
Tút tút tút...Cái gí chứ hắn nghĩ tôi là phải siêu nhân chắc? Tôi tức muốn ọc máu! Thôi việc cấp bách bây giờ là phải ra đó xem tên này giở trò gì?
Tôi dùng hết sức chạy ra đến công viên chỗ thằng cha đó đang ngồi vênh mặt. Phù cuối cùng thì cũng đến nơi!
"Trễ mất 1 phút 25 giây rồi! Cuộc đàm phán kết thúc!Bye bye!"
"Ơ..."
"Thôi nhé để khi khác tôi có hứng rồi bàn sau!"
Nói rồi hắn nhảy lên xe máy phóng một mạch mất hút để tôi đứng ngửi khói. Đúng là ức chế mà...hắn bắt tôi chạy hộc xì ngầu đến đây rồi nói không có hứng ư? Tôi trở thành một con rối để hắn xoay như chong chóng ư? Bỗng chốc nước mắt lại trào ra mặc dù tôi đã cố ngước mặt lên cho nước mắt chảy ngược vào trong nhưng không thể kìm nén.
"Lại khóc à?"
"Cậu đây rồi...hu hu..."
Tôi ôm chầm lấy cổ cậu bạn thân khóc thút thít. Những lúc tôi buồn nhất thì cậu lại đến bên tôi ân cần hỏi han...híc híc
"Tớ lại cõng cậu về nhé!"
Không biết đây là lần thứ bao nhiêu cậu ấy cõng tôi nữa. Hồi còn nhỏ tuy tôi là người chuyên bắt nạt người khác nhưng tôi lại là người hay khóc nhất. Tôi luôn tỏ ra mạnh mẽ trước mặt bọn họ nhưng khi nghe ai đó nói gì không hay về tôi thì tôi lại khóc. Những lúc như vậy chỉ có Trí là người duy nhất biết và lại cõng tôi về. Tôi nhớ có lần cậu ấy cõng tôi bị đám bạn nhìn thấy,tôi nghe rõ bọn họ nói về tôi và Trí.
"Con này lại bắt thằng Trí làm ngựa chơi đây mà!"
"Ừm...chắc nó cũng ghét con Đan lắn nhưng không nói thôi"
"Sao nó không bo-xì con Đan đi nhỉ?

Trí cũng nghe thấy nhưng im lặng không nói gì và cứ thế cõng tôi bước đi.
"Cậu có ghét tớ không?"
"Không!"
"Tại sao? Ai cũng ghét tớ mà?"
"Cậu là bạn tớ...cho nên tớ sẽ không ghét cậu đâu!"
Trí nói to nhưng có vẻ hơi ngại ngùng thì phải? Chuyện hồi nhỏ mà nhắc lại thấy sến quá trời!
"Đang nghĩ gì thế?Sao không khóc nữa?"
"Cậu muốn nhìn tớ khóc lắm hả"
"Cũng không hẳn nhưng lúc cậu khóc tớ thấy cậu...dễ thương lắm!"
Trời sao lại có tên nào mà hấp thế này lại thích nhìn người ta khóc vậy?
"Thật ra thì lúc khóc cậu không kiêu căng hống hách..."
"Thật hả...thế tớ phải làm sao?
"Thay đổi đi!"
............... ..............


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui