Cậu Ở Trong Tim Tớ Nhưng Tớ Không Thừa Nhận

"Ba ơi!"
"Gì vậy con gái?"
"Con thiếu điểm rồi ba ơi!"
"Thì chuyển sang trường khác"
Ba tôi tỏ ra vô cùng thản nhiên nhâm nhi cốc trà nóng mặc kệ đứa con gái tội nghiệp đang ra sức năn nỉ.
"Mẹ sẽ buồn khi biết ba đối xử như vậy với con đó"
"Sao con lại nhắc đến mẹ?"
Ba tôi hết sức bất ngờ khi tôi nói vậy vì trước khi mất mẹ tôi muốn ba tôi hứa sẽ làm theo những mong muốn của tôi.
"Để ba gọi điện cho bác Vinh xem thử."
Ông lặng lẽ suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng. Tôi biết chắc ông sẽ có cách mà,ba tôi gọi cho hiệu trưởng trường Nguyễn Chí Thanh nói chuyện một lúc rồi quay sang bảo tôi phải hứa sẽ học hành thật chăm chỉ để ba khỏi mất mặt.
Nghe xong tin mừng tôi vội vàng chạy lên phòng gọi điện báo tin cho Trí. Cậu ấy sẽ vui lắm à xem. Tôi và cậu ấy chơi thân từ khi lên 4 tuổi, chúng tôi chơi rất thân và rất ít khi xảy ra cãi vã hay giận hờn.^_^
..............................................................................................................

NGÀY ĐẦU TIÊN ĐI HỌC
Mặc quần áo tươm tất tôi đưng trước gương soi lại môt lượt, mọi thứ đã sẵn sàng tôi quay sang nhìn đồng hồ thì mới giật mình khi chỉ còn có 10 phút nữa là vào lớp.híc híc....mới ngày đầu mà đi học muộn thì còn ra thể thống gì nữa hả trời.
Tôi cắm đầu cằm cổ chạy thật nhanh đến trường bằng "vận tốc ánh sáng". Cố lên sắp đến nơi rồi...cổng trường đã ở phía trước nhưng đang từ từ khép lại. Chờ đã...còn tôi nữa mà tôi lấy hết sức bình sinh gào thật to với hy vọng ai đó nghe được và chờ tôi nhưng cánh cổng đã đóng kín.
Hu hu...làm sao đây? Tôi đang thất thểu định quay về nhà thì có một cánh tay níu tôi lại.
"Oái...Cái gì vậy???"
"Muốn vào trường thì theo tôi"
"Nhưng muộn giờ trường khóa cổng rồi"
"Yên tâm...tôi biết lối đi khác"
Vì không còn cách nào nên tôi đành đi theo tên lạ mặt đó. Tên lạ mặt có dáng cao cao và tóc mái dài qua chân mày nhìn cũng đẹp trai. Không phải vì thế mà tôi đi theo đâu nhé, tôi chỉ muốn vào trường thôi.
"Chui đi!"
"Chui á???"
Hắn chỉ tay vào cái lỗ hổng ở tường nhìn như lỗ chó rồi bảo tôi chui vào. Đừng hòng nhé tôi thà bị mất buổi học chứ còn lâu mới chịu nhục nhã thế này.
"Nhanh lên!Bảo vệ ra thì khổ!"
"Hứ...cậu đi mà chui...tôi thà chết chứ không làm CÚN đâu"
"Ừ...Nghe nói học sinh đi học muộn sẽ bị trừ điểm thi đua thì phải"
"Cái gì?Mới buổi học đầu tiên thôi mà!"
"Thành tích được tính ngay từ hôm nay!"
Hừ....thôi đành chấp nhận thôi,cắn răng chịu đựng chui qua vậy. Với thân hình thon gọn chỉ trong một loáng tôi đã đột nhập vào trường thành công.
"Ê! Đợi đã...tôi...tôi mắc kẹt rồi"
Khà khà cái tên khùng kia bị mắc kẹt giữa bức tường, tiến lên không được mà lùi lại cũng chẳng xong trông thật tội nghiệp.
"Mắc kẹt rồi hả?"

"Nhìn không thấy hả?"
"Zui nhỉ!!! hơ hơ..."
"Còn ơr đó mà cười à? Kéo tôi ra mau!"
"He he...ở đó mà chờ chết đi...ta đi đây...good bye my love!!!"
"Này...NÀY..."
Tôi quay lưng đi thẳng vào trường để lại một con cún tội nghiệp đang kêu í ới thảm thiết. Đáng đời...từ trước đến giờ tôi không bao giờ giúp đỡ ai cả. Nghĩ mà vui quá đi...hihi...
Đây rồi 10A2 hiện ra trước mặt tôi,tôi vội vàng vuốt lại tóc và bước nhẹ nhàng vào lớp.
"Em chào cô!Em xin lỗi vì đã đến trễ ạ!"
"Em là Đào Đan Đan phải không?"
"Dạ đúng ạ!"
"À...à em vào lớp đi! Em đến bàn trống đằng kia nhé!"
"Dạ!"
Tôi bước đến cái bàn trống duy nhất và thở phào nhẹ nhõm ngồi xuống. Xung quanh đều có vẻ đang dò xét tôi và thì thầm bàn tán.
"Sao kỳ thế nhỉ? Đi muộn gần 30 phút mà không sao kìa!!?"
"Nghe đâu có quen biết hiệu trưởng trường mình mà"

"Đúng là 'con ông cháu cha' có khác cô mình cũng phải nể"
Đúng là bọn nhiều chuyện rảnh rỗi không có việc gì làm! Đợi đó ta sẽ xử lý từng đứa một.
"Cô ơi!các bạn này mất trật tự quá em không tập trung được"
Tôi giả bộ nai vàng ngơ ngác tố cáo tội ác tày trời của những kẻ vừa nói xấu tôi. Lập tức cô giáo nghiêm trị bọn nó liền. Đúng là cô giáo anh minh!
"Thưa cô cho em vào lớp"
Cái giọng này nghe quen quen! Tôi nhìn về phía âm thanh vừa phát ra thi phát hiện cái bản mặt của tên lạ mặt lúc nãy. Đúng lúc tôi đang nhìn thì hắn phát hiện ra tôi và nhìn tôi với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống tôi.
"Đàm Minh Vương! Em vào trễ 40 phút nên sẽ bị phạt ở lại quét lớp"
"Dạ em đã biết lỗi rồi ạ! Cô cho em ngồi gần bạn nữ kia được không ạ?"
Hắn chỉ thẳng tay về phía tôi với vẻ nài nỉ nên cô chấp thuận ngay. Chết rồi đúng là 'oan gia ngõ hẹp' mà. Thôi rồi cuộc đời tôi coi nhu chấm dứt từ đây.
.................... .....................


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui