Cậu Ở Trong Tim Tớ Nhưng Tớ Không Thừa Nhận

Tớ ghét cậu
Tớ thề sẽ không nhìn mặt cậu nữa...
TUẦN LỄ ẨM THỰC
Chúng tôi được chia ra các khu vực cắm trại và trang trí theo ý thích. Cả ngày hôm tôi không nói chuyện với Trí câu nào thậm chí không thèm nhìn mặt luôn.
"Nè..."
"Không cần!"
Trí cầm sợi dây đưa cho tôi trong lúc đang buộc những cái cọc để dựng trại, tôi phớt lờ.
"Cậu sao vậy? Ốm hả?"
"Không liên quan gì đến cậu!"
Tôi bực bội chạy ra chỗ của Vương bỏ mặc Trí lại một mình. Mà cậu ấy có cô đơn đâu tôi vừa rời khỏi thì Linh đã đến bên cạnh cậu ấy rồi mà. Tôi giơ chân lên đạp cả cái trại vừa dựng xong đổ cái rầm.
"Trời ơi... Cậu làm trò gì vậy!"
Vương cặm cụi mãi mới cột xong sợi dây mà lúc ngước mặt lên chỉ còn lại một đống lộn xộn đổ nát.

"Tớ thử xem nó chắc chưa thôi mà."
"Thế cậu biết rồi đúng không!"
"Ừ biết rồi, vẫn chưa vững cho lắm!"
Vương bật cười thành tiếng may mà cậu ta không nổi điên lên vì cú đạp ngoạn mục của tôi.
........................
Phù... Cuối cùng thì cũng xong phần dựng trại, giờ chỉ còn ngồi chờ lệnh thông báo công việc tiếp theo thôi.
Nhìn tất cả các trại của nhóm khác tôi rút ra một kết luận : Trại nhóm tôi tệ nhất!
Cũng chẳng ngạc nhiên vì trong số chúng tôi không có ai có kinh nghiệm cắm trại cả vả lại cắm trại cần sự đoàn kết mà nhóm chúng tôi mỗi người một việc lại còn xen lẫn giận dỗi nữa chứ.
"Nhóm mình xấu nhất nên không được điểm, tất cả phải cố gắng ở mục thi tiếp theo!"
"Ừm!"
Cả nhóm ỉu xìu như mèo cụp đuôi.
"Các nhóm tham gia hội thi chuẩn bị cho phần ẩm thực!"
Tiếng loa ống ống phát lên làm cả bọn giật bắn mình.
"Chúng ta sẽ nấu món gì?"
"Tớ không biết!"
Chưa chuận bị gì cả chỉ trông cậy tài năng của mỗi người thôi. Nhóm trưởng như tôi phải đứng lên giải quyết vụ này mới được.
"Mỗi người nấu một món sau đó làm thực đơn sau!"
"Tớ đâu có biết nấu ăn với lại tớ sợ dơ mất cái áo đẹp này lắm!"
Kiệt đỏng đảy đứng dậy phân bua không biết tôi dùng từ đỏng đảnh có đúng không nữa!
"Mùi gì vậy!"
Chúng tôi phát hiện ra một mùi thơm ngào ngạt. Vương từ trong trại bê ra một chảo đồ ăn không biết là món nữa?

"Xem món RỒNG BAY TRONG CHẢO của tớ đây!"
"Wow! Nghe hấp dẫn quá mở ra xem đi!"
Chúng tôi hồi hộp mở nắp chảo ra xem.
"Hơ................."
"Ngạc nhiên chưa?"
"Ngạc nhiên thật!"
Trời ơi cái món rồng bay trong chảo gì đó của Vương hóa ra chỉ là rau muống xào.
"Thế còn mùi thơm kia đâu?"
"Kia kìa chị hai!"
Tôi vả cả nhóm nhìn theo tay Vương chỉ thấy có một nhóm đang quay một con heo. Mùi thơm phát ra từ chỗ kia cơ mà. Nhìn hết tất cả thì bọn họ nấu những món rất công phu còn nhìn lại nhóm tôi thì chỉ có một chảo rau muống xào nếm thử thì mặn chát lại còn cháy khét nữa.
"A! Chè, chẳng phải là Trúc Linh nấu chè rất ngon sao?"
Vương gào lên như nhặt được vàng mà không, kim cương mới đúng!
"Ừ để tớ thử!"
Biết là Linh nấu chè ngon nhưng chuyện hôm đó làm tôi thấy ghét cô ta quá! Đúng là giả nai mà, nhìn vẻ bề ngoài thì hiền dịu mà bên trong thâm hiểm. Thật đáng ghét!
15 phút sau

"Bọn tớ đã mang hết các nguyên liệu đến rồi công việc tiếp theo là của cậu đó!"
"Ừ cảm ơn nha!"
Linh cười tít mắt, lại nụ cười đó! Sao lúc trước tôi thấy dễ thương mà sao giờ muốn chọi dép vào mặt thế!
"Có cần tớ giúp không!"
"Ừ... cảm ơn nhé!"
Họ lại thân mật nữa rồi, tôi ghét Linh ghét cả Trí luôn. Tôi bước ra khỏi trại để đỡ nhìn thấy cảnh tượng trướng tai gai mắt.
Khò khò...
Không biết tôi ngủ gật từ lúc nào nữa lúc tỉnh dậy thì có một chiếc áo đắp trên người. Là áo của Trí. Cậu quan tâm tới tớ làm chi? Mà hình như tôi cũng hơi quá đáng thì phải thôi phải làm lành rồi hỏi rõ ngọn nghành.
"Mặt cậu bẩn hết rồi nè!"
Vừa mới định làm hòa mà tôi lại nhìn thấy Linh lau mặt cho Trí nữa rồi. Đã thế thì giận luôn mà cậu ấy lại không biết tôi giận mới tức chứ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui