Cậu Ở Trong Tim Tớ Nhưng Tớ Không Thừa Nhận

"Có chuyện gì vậy? Nói cho tớ biết đi!"
Vương lo lắng hỏi.
"Về thôi!"
Không cần biết cậu ấy có nghe thấy không tối cứ cắm đầu cắm cổ mà chạy.
Rầm.................
"Á!!!"
Con nhỏ tội nghiệp bị tôi đâm phải nằm lăn dưới đất chắc tôi chạy nhanh quá không để ý
đâm vào nhỏ ta.
"Mắt mũi để đi đâu vậy? Xin lỗi tôi đi"
Tôi trợn mắt lên với nhỏ ta khiến nhỏ ta lắp bắp không nói được lời nào.
"Trời! Đâm vào người ta mà kêu người ta xin lỗi??"
Đám học sinh đứng ngoài bảo vệ con nhỏ đó khiến tôi thêm bực mình. Đúng là lũ học sinh nhiều chuyện!
"Đan sai rồi! Đan nên xin lỗi Ngân đi!"
"Đúng đấy! Là Đan chạy nhanh quá nên đâm vào Ngân mà!"
Bọn họ nhao nhao bênh vực con nhỏ tên Ngân đó nữa. Con nhỏ đó cứ ngồi im dưới đất ăn vạ, tôi biết chắn chắn là nó chỉ giả vờ thế thôi.
"Đời tôi mà phải xin lỗi sao?"
Tôi dằn giọng với họ rồi quay lưng bước đi để lại những lời chỉ trích cay đắng. Tôi mặc kệ!
Ra khỏi cổng trường tôi cứ thế lao thẳng ra đường mặc dù trời đang mưa rất to. Tôi lững thững trong mưa thấm thía từng hạt mưa trút xuống.
Tách... Tách... Tách...
Tôi cảm giác như mưa đã ngớt mặc dù trước mặt mưa vẫn tuôn rơi xối xả. Hình như có ai đó bước đằng lưng tôi thì phải?
"Này! Sao lại đi theo tớ?"
Thì ra nãy giờ Vương đi theo tôi lặng lẽ cầm dù che mưa cho tôi. Nhìn cậu ta ướt hết thật tội nghiệp nhưng sao tôi lại còn cáu với cậu ấy nữa chứ.
"Không thấy hả?"
Vương lạnh đến mức răng đập vào nhau nhưng vẫn cố nhe răng nói.
"Lạnh không?"
"Không!"
Lạnh đến mức run cầm cập rồi mà vẫn còn chảnh! Bó tay!
Và cứ thế tôi vẫn đi tiếp bỏ lại cậu ta đứng ở đằng sau.

"Này! Đến bao giờ cậu mới biết quan tâm đến người khác hả?"
"Quan tâm sao? Tại sao tôi phải như thế chứ? Tôi không quan tâm bất cứ ai và cũng chẳng cần ai quan tâm đến tôi cả!"
Bực mình quá! Cậu ta còn bày đặt dạy đời tôi nữa chứ!
Tôi chạy một mạch bỏ xa Vương ở đằng sau...
.....
"Em ơi ăn chuối không?"
Một gã cầm một nải chuối to đứng ngoài đường trong trời mưa tầm tã chặn đường tôi.
"Dẹp đi! Tôi có phải là khỉ đâu mà ăn chuối?"
Tôi gạt phăng hắn ra nhưng bị hắn kéo lại.
"Mày có biết tao là ai không?"
"Ông nghĩ ông là ai? Biến đi!"
Tên này khá bất ngờ sau đó hắn cau mặt lại tức điên lên. Ngay lập tức có một đám đàn em của hắn chạy ra túm cổ tôi lại.
"Oái làm gì thế bỏ tôi ra!"
Toi đời chim én nhỏ rồi! Đụng phải đại ca rồi làm sao đây? Huhuhu..................
"Bỏ cô ấy ra!"
May quá cả Vương và Trí đều chạy đến cứu tôi!
"Bọn mày đến đúng lúc lắm! Bắt bọn nó lại!"
Tên đại ca hất hàm lên rồi ra hiệu cho đàn em lao vào đánh Vương và Trí! Híc híc... Lại đánh nhau nữa rồi! Sao đời tôi khổ thế này hết rắc rối này lại đến rắc rối khác!
Bụp... Bụp...
Binh... Binh... Binh...
Sau một hồi tra tấn chúng tôi bị trói chân tay tống gọn vào bao tải rồi bị tống lên một chiếc xe tải. Trời ơi bắt cóc! Cứu với............
Bởi vì trời đang mưa nên chẳng có ai nghe thấy tiếng kêu cứu của chúng tôi. Sao lại xảy ra chuyện này cơ chứ?
..................
Đi khoảng 30 phút thì chiếc xe dừng lại làm chúng tôi va đầu vào nhau. Họ đưa chúng tôi vào một ngôi nhà hoang ở một khu đất trống không biết là ở chỗ nào nữa. Chỗ này ở khá xa thành phố thậm chí không có một bóng người hay một ngôi nhà nào.
"Thả tôi ra! Các người định bắt cóc tống tiền đấy hả?"
Vương gào ầm ĩ ngay khi bị lôi xuống xe, còn Trí thì vẫn giữ thái độ bình tĩnh.
"Các người muốn gì ở chúng tôi?"

"Muốn biết sao? Cứ từ từ..."
Cái gì chứ thì ra đây là một vụ bắt cóc có tổ chức đây mà. Huhu nhà tôi thì có cái gì mà tống tiền chứ...?
"Nhốt bọn nó vào đây!"
Tên đại ca ra lệnh cho lũ đàn em rồi rút điện thoại ra bấm gọi cho ai đó.
"Mọi chuyện xong rồi em gái ạ!"
Em gái? Em gái đó là ai vậy? Tôi chẳng hiểu gì hết! Không phải là ngẫu nhiên mà đây là bọn họ có chủ ý bắt cóc tôi từ trước.
"Ở đây là ở đâu?"
"Tớ cũng không biết nữa. Không biết bọn họ muốn gì nữa?"
"Huhu... đưa tớ về nhà đi! Tớ... sợ lắm!"
Thấy tôi có vẻ hoảng loạn Trí và Vương đều chồm đến ôm tôi. Híc mặc dù được bảo vệ bởi hai tên con trai to cao thế này nhưng tôi vẫn không khỏi lo lắng.
Bọn họ nhốt chúng tôi ở trong một căn phòng ẩm ướt đến tận tối.
"Ăn đi!"
Một tên đàn em trên mặt có một vết sẹo lớn ném một bịch đồ ăn vào cho chúng tôi.
"Bọn họ cũng tử tế thật đấy còn mua cơm hộp nóng hổi ình ăn nữa chứ!"
Vương ơi là Vương lỡ may họ hạ độc thì sao?
"Ăn đi chúng ta vẫn còn có giá trị nên họ sẽ không giết chúng ta đâu!"
Nói rồi Trí cầm lấy một hộp đưa cho tôi. Tôi phải ăn thì mới có sức để nghĩ cách giải quyết chứ.
"Xem ra chúng mày cũng biết điều đấy!"
Tên đại ca nhếch môi cười rồi quay lưng bước đi.
"Thả chúng tôi ra đi!"
Tôi đập cánh cửa rồi gào lên thật to nhưng chỉ nhận lại được một tràng cười gian ác.
"Canh bọn nó đừng để bọn nó trốn thoát!"
"Dạ!"
Ngay lập tức mấy tên đàn em ngồi phủ phục canh gác còn một số thì đi theo tên kia.
"Tớ sợ lắm!"
"Yên tâm đi có Đàm Minh Vương ở đây thì không có gì đáng sợ cả!"

Tuy biết là thế nhưng cậu cũng có khá hơn tớ tí nào đâu? Biết làm thế nào bây giờ! Từ nãy đến giờ Trí không nói gì mà chỉ nhìn xung quanh rồi suy nghĩ gì đó.Tôi thấy rất mệt mỏi vì sợ và cũng vì từ nãy giờ la hét khản cổ. Tôi thiếp đi lúc nào cũng chẳng biết...
.........
"Dậy...dậy...đi"
Tôi mơ màng mở mắt ra do bị Trí lay dậy.
"Gì...v...?"
"Suỵt...!"
Trí ra hiệu cho tôi im lặng rồi quay sang Vương cậu ta đang lúi húi buộc cái gì đó.
"Xong rồi...!"
Vương thì thào nói rồi giơ sợi dây được buộc từ mớ giẻ rách có trong phòng. Tôi nhìn ra ngoài thấy mấy tên kia đã ngủ say như chết.
"Cậu có kế hoạch gì thế Trí!"
Vương kiểm tra lại sợi dây lần nữa rồi nhìn Trí với ánh mắt nghi ngờ.
Trí cầm sợi dây buộc vào cái giá treo đồ trên tường rồi ném lên lỗ hổng trên trần nhà. Cậu ấy kéo kéo sợi dây để thử độ chắc của sợi dây.
Soạt............ cái giá rơi xuống đáp vào đầu của Vương.
"Á..."
Mặc dù rất đau nhưng Vương không dám kêu to.
"Sorry!"
Trí lại cầm cái giá lên rồi ném lại. Lần này thì ổn rồi, cái giá treo đồ bị cái gì đó mắc lại nên sợi dây được kéo căng khá chắc chắn. Tôi nghĩ là vậy.
"Cậu lên trước rồi đỡ Đan lên,sau đó leo xuống từ cái cây cây đằng kia."
Tôi và Vương nhìn theo tay Trí. Đúng là có một cái cây to mọc ngay sát căn phòng này và còn lan cả lên nóc nhà. Tôi thấy cả tán lá qua cái lỗ hổng kia.
"Vương lên trước đi!"
Với thân thủ siêu phàm chỉ trong một loáng cậu ấy đã leo lên tới trần nhà. Sau đó Trí đỡ tôi lên trên, phải mất một khoảng thời gian khá lâu tôi mới có thể lên được sau cả chục lần leo lên rồi lại tụt xuống.
"Trí lên đi nhanh lên!"
Trí túm lấy sợi dây rồi dùng hết sức leo lên một cách nhẹ nhàng.
...
"Cái giá sắp tuột rồi nhanh lên Trí ơi!"
Vương nhìn cái giá rồi lo lắng giục Trí leo nhanh.
Roạt.... cái giá không chịu nỏi sức nặng bị bung ra. Trí tuột tay rơi xuống. Trong cái khoảnh khắc đó Vương lao tới túm lấy tay Trí giữ cậu ấy lại. Hiện tại thì Trí đang trong hoàn cảnh bị treo lủng lẳng. Vương cố hết sức kéo Trí lên khỏi trần nhà.
Phù.... Một phần kế hoạch đã thành công.
Chúng tôi từ từ tụt xuống khỏi cái cây rồi cắm cổ chạy thật nhanh. Xung quanh đây toàn cỏ dại chúng tôi không thể xác định được phương hướng nữa chỉ biết chạy để thoát ra khỏi đây.
"Đứng lại!"
Một tên đang đứng bên ngoài đã bắt gặp chúng tôi. Hắn chỉ có một mình thôi cố lên hạ hắn đi.
Vương và Trí lao vào nện cho tên kia tới tấp. Hắn ta bị đánh bất ngờ nên ngã chúi xuống. Sau đó hắn đưa tay vào túi rút ra một vật gì đó. Trong thoáng chốc tôi thấy ánh lấp lánh từ đó thì ra đó là một con dao.

"Cẩn thận! Hắn ta có dao đó!"
Vương quay lưng lại nên không nhìn thấy nên bị hắn đâm trúng vào lưng. Vương gục xuống, Trí lao tới đỡ nhưng tên kia trong tay vẫn còn vũ khí hắn định lao vào tiếp tục đâm Trí.
Binh...!
Lâu lâu tôi cũng thấy tự hào về tài năng ném của mình. Cục gỗ bay thẳng tới đầu hắn khiến hắn gục xuống ngất xỉu.
"Còn chờ đợi điều gì nữa? chạy mau!"
Trong lúc cả hai người bọn họ tròn mắt ngây người tôi gào lên khiến họ bừng tỉnh.
Chạy chạy chạy.......
Chạy một đoạn ra tới đường lớn tôi và Trí quay lại thì chẳng thấy Vương đâu cả. Vừa nãy còn chạy cùng nhau mà!
"Vương ơi!"
Tôi và Trí quay lại tìm Vương. Cậu ta mất máu quá nhiều nên ngồi ở một gốc cây.
"Tớ... tưởng...các cậu... quên tớ rồi!"
Lại còn đùa nữa chứ! Trí xốc cậu ấy lên lưng rồi chạy đi thật nhanh. Tôi thấy máu trên lưng của Vương chảy ròng ròng trời ơi nhiều máu quá thế này làm sao sống nổi đây?
Vương dường như đã bất tỉnh mặt cậu ấy tái nhợt đi,hai tay thõng xuống không cử động nữa.
"Vương ơi cố lên!"
Tôi vừa chạy đằng sau Trí và Vương vừa mệt vừa lo, đôi chân như muốn rời ra nhưng không thể dừng lại.
Ở đây rất xa bệnh viện không thể chạy bộ đến đó được. Chợt nghe thấy còi xe ô tô, một tia hy vọng nhỏ nhoi!
"Làm ơn cho cháu đi với!"
Bỏ ngoài tai tiếng gọi của tôi chiếc xe vô tình lướt qua không một chút bận tâm. Huhu tại sao họ ích kỉ như thế?
Từ nãy tới giờ có ba chiếc xe đi qua nhưng không ai cho đi nhờ cả. Tôi nhìn Vương cậu ấy đang trong tình thế vô cùng nguy hiểm.
Một chiếc xe đi tới.
Kíttttttttttttt!
Chiếc xe bất ngờ bị tôi đứng giữa đường chặn lại nên thắng gấp chỉ còn cách nửa mét nữa là đè tôi bẹp lép.
"Híc híc! Làm ơn cứu bạn cháu! Cho bọn cháu tới bệnh viện!"
"Nhưng trên này không còn chỗ trống nữa ở đằng sau thùng xe được không?"
May quá gặp được một ông bác tốt bụng cho đi nhờ rồi nhưng đằng sau này đang chở... heo!
Vì không có sự lựa chọn gì khác nên chúng tôi đành làm hành khách cùng với lũ heo.
Vương ơi đừng có bị sao đó! Tớ xin cậu đó!
.........................
(Vì lý do quá bận nên tớ chỉ có thể đăng chap tiếp theo vào chủ nhật thôi cảm ơn các bạn đã theo dõi và đọc truyện của tớ!
By: surikunsal )


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận