Editor: Thư
Trời đất cũng thật bất nhân, đúng là chẳng thể trông cậy vào. Nơi cần nước mưa thì một giọt cũng không chịu rơi, chỗ không cần mưa thì mưa lại rào rào mạnh mẽ tuôn xuống.
Nước lũ ngập tràn Thanh Châu, việc xây dựng lại công sự khó có thể tiếp tục, trong miếu thờ đầy ắp cả người, một bé gái núp ở trong ngực mẹ, trên mặt trên cổ đã phát ban từ lâu, hô hấp càng ngày càng nặng nề, ngay cả cái trán cũng nóng hổi. Nên người mẹ trốn ở góc phòng không dám có chút hành động nào, bé gái nhắm hai mắt, giọng nói khàn khàn nói muốn nước uống, mẹ cô bé liền bớt lo mà đứng dậy, đi tìm nước cho con gái.
Lúc này chợt có người bên cạnh hai mẹ con la hoảng lên: "Có người bị bệnh sởi rồi!" Nghe thấy thế, trên mặt người mẹ vừa sợ hãi vừa hoảng hốt, người chung quanh thét lên tránh ra, chỉ có quan binh che mặt che mũi xông tới, muốn đuổi họ đi ra ngoài.
Cô bé con mơ màng vô lực, nghe được mọi người náo loạn thì sợ hãi kêu, muốn mở mắt nhưng lại không thể, chỉ há mồm phát ra tiếng rên rỉ khổ sở. Mẹ bé ôm chặt bé, nước mắt tuôn khỏi hốc mắt, tức giận kháng nghị. Nhưng sự đối kháng này thực sự là có hạn, chung quanh vang lên những câu "Nhanh chóng đuổi bọn họ đi" ngày càng nhiều, quan binh liền không nói hai lời đuổi hai mẹ con đi ra ngoài.
Mưa vô biên vô hạn dưới đất, từng đợt từng đợt to rơi trên mặt đất, bọt nước vẩy ra khắp chốn.
Mẹ con hai người tới đâu cũng bị đuổi ra khỏi nơi trú ẩn. Mấy ngày nay, một lão giả thường thấy cảnh này, chập tối, ngồi ở cửa ngơ ngác nhìn, trong miệng lẩm bẩm: "Kiếp dân ti tiện mà......"
Lúc này trong phủ đệ Thanh Châu, đám nha sai đem hùng hoàng phèn sống bôi lên mũi dùi bọc bố, giắt giữa đình hun cháy, đề phòng dịch bệnh, ngay cả trong nước giếng cũng bỏ các vị thuốc như chu sa, xương bồ.
Nữ y cẩn thận xử lí vết cắn trên tay Lý Thuần Nhất xong lặng lẽ lui ra ngoài. Tiếng mưa rơi nhỏ hơn một chút, sắc trời trở nên tối tăm, chung quanh khu nhà ở của Lý Thuần Nhất an tĩnh đến mức chỉ có thể nghe được tiếng mưa.
Buổi sáng Tạ Tiêu phụng mệnh ra cửa làm việc phải chạy về trước khi trời tối, nghe được Lý Thuần Nhất bị bệnh, vội vàng muốn đi thăm, lại bị nô bộc cản lại. Nô bộc này đứng ở ngoài cửa không khách khí chút nào nói: "Nhan Thứ Sử có lệnh, không được tùy ý thăm Ngô Vương."
"Tránh ra!" Tạ Tiêu thấy sắp phải đánh, Nhan Bá Tân lại đi tới. Hắn nhạt nhẽo liếc mắt nhìn Tạ Tiêu, Tạ Tiêu lập tức chất vấn: "Vì sao không cho người ta đi vào thăm?"
Ngay cả một lời giải thích Nhan Bá Tân cũng lười nói, lúc này bên trong một thị nữ che miệng che mũi đi ra, nói với Nhan Bá Tân: "Điện hạ tỉnh rồi."
Nhan Bá Tân chỉ một người đi vào, sau đó cửa liền đóng, chặn Tạ Tiêu lại ngoài cửa.
Mùi thuốc thang xông vào mũi, Lý Thuần Nhất vừa dùng thuốc xong, hết sức yếu ớt, dù cho ý chí có cố gằng mạnh mẽ chống đỡ ra sao, nhưng ngay cả hơi sức để ngủ lại cũng không có. Nhan Bá Tân đi tới trước giường, ôn hoà nói: "Điện hạ sốt cao không lùi, có phải là ôn dịch hay không thì phải qua hai ngày nữa mới có định luận, thời gian này chỉ có thể uất ức Điện hạ nằm yên ở đây rồi."
Lý Thuần Nhất há mồm, nhưng cổ họng sắp muốn bãi công, ngay cả một âm tiết hoàn chỉnh cũng không phát ra rõ ràng được.
Nhan Bá Tân cúi người nghe, nghe nàng mơ hồ nói "Không phải ôn dịch" sau lại ngồi dậy nhìn vào mặt của nàng: "Thần biết lòng Điện hạ lo tình hình của nạn dân, nhưng chỉ cần Điện hạ còn ở Thanh Châu, thần sẽ vẫn phụ trách cho an nguy của điện hạ." Hắn nói xong thì nhìn về phía đôi mắt ảm đạm đã tiêu mất sự tức giận, đột nhiên trong lòng lại cảm thấy hoảng hốt. Thật ra thì hắn đã từng gặp nàng rồi, rất nhiều năm trước, khi hắn theo chân mẹ ruột đến Trường An thăm người thân, có dừng lại ở Quốc Tử Giám mấy ngày.
Khi đó nàng cũng chỉ là một Tiểu Hoàng nữ bị vứt bỏ, hôm nay có vẻ như từ tướng mạo cho đến khí chất của nàng đều thay đổi, nhưng đôi mắt này vẫn giống hệt đôi mắt của nhiều năm trước.
Đang lúc hắn lơ đãng hồi tưởng lại ngày cũ, Lý Thuần Nhất cố nâng mí mắt lên rồi lại thả xuống. Thần xui quỷ khiến, Nhan Bá Tân vươn tay dém góc chăn cho nàng, đầu ngón tay thiếu chút nữa là đụng phải mặt của nàng, nhưng chỉ trong nháy mắt, anh nhanh chóng thu tay lại, cũng mắt đi xoay người ra khỏi cửa.
Liên tiếp hai ngày trạng thái của Lý Thuần Nhất đều rất hỏng bét, bởi vì thiếu ngủ lại mệt mỏi, cộng thêm bị bệnh thương hàn quấy rối, cả người khô gầy một vòng. Tạ Tiêu còn đang bôn ba phụng mệnh bên ngoài, nên mỗi khi gần tối Nhan Bá Tân đều sẽ tự mình tới thăm. Chạng vạng hôm ấy, lúc mưa cuối cùng cũng đã ngừng, gió lớn từ biên giới Thanh Châu thổi qua, hình như muốn thổi bay hết những mệt mỏi ẩm ướt trên đất này vậy.
Nhan Bá Tân vào nhà thì bên trong nhà một chút động tĩnh cũng không có. Mắt hắn liếc thấy trên bàn có một cuộn giấy, liền bước mấy bước về phía trác án.
Trên giấy vết mực đã kho từ lâu, mặc dù được viết khi mang bệnh, nhưng chữ viết phía trên lại tinh tế. Hắn không tự chủ được mà mở cuộn giấy ra, mượn đèn trước mặt đọc lên những gì viết trong thư là tình hình tai ướng cùng đối sách, phía sau viết một vài tình huống ở phủ Đô Đốc Tề Châu, cuối cùng mới là tin riêng tư. Mà người nhận thơ lại chính là Trung Thư tướng công Tông Đình.
Nhan Bá Tân nhếch môi, nhớ tới mấy năm trước thiết tha cùng Tông Đình.
Hắn đang nhập thần, đột nhiên Lý Thuần Nhất từ phía sau rèm đi ra. Nhan Bá Tân nghe được tiếng bước chân khe khẽ, chợt ngẩng đầu lên, lại thấy nàng đang dừng lại cách đó mấy bước.
Hắn còn chưa tới kịp mở miệng, Lý Thuần Nhất đã mở miệng hỏi: "Xem xong rồi sao?"
Hắn nhìn lén thư là vô lễ trước, lúc này lại có mấy phần mất tự nhiên, nhưng vẫn cố ý che giấu: "Điện hạ không hổ là có kinh nghiệm trị tai tương, đa phần đối sách viết rất rất tốt, thần được ích lợi không nhỏ."
"Sau đó thì sao?" Nàng hỏi chính là về tình huống của phủ Đô Đốc Tề Châu.
Trong nháy mắt, mắt Nhan Bá Tân tối lại, mơ hồ đoán ra được vài phần ý đồ của nàng. Lúc này Lý Thuần Nhất khẽ lê thân thể bệnh tật đi tới trước án ngồi xuống, rót một chén trà còn ấm, nói: "Nhan Thứ Sử có danh thanh thiên, trong lòng có dân chúng, bổn vương đã biết. Không biết tấm lòng này, chỉ đủ chứa Thanh Châu, hay có thể chưa cả Tề Châu đây?"
Nàng nói xong liền đặt chén trà lên phía trước, nói: "Ngồi đi."
Giọng điệu không cao, nhưng lộ ra sự chủ động của một đặc sứ, hẳn là trong lúc vô tình lấy quyền chủ đạo trở về mà thôi.
Nhan Bá Tân ngồi xuống đối diện, cũng không nhận chén trà này.
Hơi sức yếu ớt dẫu có nóng nảy cũng không gây nên sóng gió gì. Nhan Bá Tân nói: "Thần không biết Điện hạ có ý gì."
"Rất đơn giản." Nàng gọn gàng dứt khoát, ngước mắt nhìn về phía hắn: "Ta và ngươi đều biết phủ Đô Đốc Tề Châu có vấn đề không hề nhỏ chút nào, liên quan đến sự tồn vong của dân chúng Tề Châu, nếu cứ tiếp tục mắt nhắm mắt mở, sợ rằng cuối cùng sẽ gây thành họa lớn." Nàng ngừng lại: "Nhan gia là tộc lớn ở Sơn Đông, những năm gần đây khí thế lại không lớn bằng khi trước nữa, nguyên do trong lòng ta và ngươi đều hiểu. Ta hi vọng trong chuyện phủ Đô Đốc Tề Châu lần này, Nhan Thứ Sử, Nhan gia cũng có thể có lập trường."
Lời đã nói đến mức này, vì sao nàng tới Thanh Châu, lúc trước vì lí do gì mà đối xử khiêm nhường với Nhan Bá Tân, hắn đã hiểu.
Nàng tứ cố vô thân đối kháng Nguyên Tín, dĩ nhiên là không được. Mặc dù thế lực bên trong ở Sơn Đông lẫn lộn, nhưng nàng vẫn có thể tranh thủ lực lượng, thí dụ như Nhan gia nhiều đời lấy lễ trị gia, con nhà thanh quý.
Giữa Nhan gia cùng Nguyên gia từng có mấy lần kết thân, nhưng những quan hệ dính dấp thế này thật ra thì rất có hạn. Ở địa bàn Sơn Đông này, hai thế gia này có vị thế ngang nhau, bởi vì một bên luôn vội vàng luồn cúi để leo lên thân thiết với người hoàng gia cho nên hiện tại mới có thể hô phong hoán vũ hết sức phách lối; một bên lại gia phong trước sau như một, kháng trụ gió táp mưa rào đánh tới, khiêm tốn thực tế đứng vững.
Mặc dù như thế, Nhan gia lại vẫn gặp cảnh cây to đón gió, có lúc vẫn bị bức lùi về sau. Nhan gia cần phải có sự lựa chọn, mà Lý Thuần Nhất trước mắt lúc này đây là một sự lựa chọn đáng tin cậy cho Nhan Bá Tân.
Nhan Bá Tân không tỏ vẻ gì, nhưng dù sao trong lòng cũng hơi xuôi xuôi, liền hỏi: "Điện hạ cần gì để chứng minh lập trường?"
"Mặc dù ban đầu Nhan Thứ Sử đầu quân cho phủ Đô Đốc Tề Châu, sổ sách binh thư phủ Tề Châu hẳn là nắm chắc, bẩm rõ chi tiết tình huống mà ngươi biết được lên trên, đây cũng coi là thể hiện lập trường."
Nàng nói trực tiếp như thế, Nhan Bá Tân lại nhẹ cong môi: "Sổ sách binh thư có thật có giả, làm sao nhìn thấy được những thứ mờ ám kia trên mặt nổi được? Điện hạ khó tránh khỏi quá lạc quan rồi. Huống chi, nếu thần mạo hiểm thượng tấu, cuối cùng đốt tới chân vẫn sẽ là bản thân thần đây."
Hắn nói xong đứng dậy muốn đi, Lý Thuần Nhất cũng không gấp không vội, nói: "Phủ Đô Đốc nói dối tình hình tai ương, dung túng kẻ giàu ngang ngược ác ý thôn tính đất đai, tự mình trang bị thêm danh mục thuế, tự lập chế độ binh phu riêng thì há dân chúng được yên sao? Thiên tai đã là làm người ta khó an tâm, chẳng lẽ còn nhất định phải để một mối họa phát triển mạnh thêm sao?"
Nhan Bá Tân trầm mặc một lúc, trái tim không hiểu sao lại dâng lên một chút nhiệt huyết, chợt cúi người nâng chén trà lên, uống sạch sẽ nước trà nguội, cuối cùng vẫn cự tuyệt đề nghị thượng tấu của Lý Thuần Nhất, gằn từng chữ một: "Điện hạ, phép khích tướng vô dụng đối với thần, thần sẽ không làm như vậy."
Phía ngoài gió càng mạnh lớn, Thanh Châu khó được mấy ngày âm u, không khí vẩn đục, khắp nơi lộ ra mùi dược thảo cùng bụi mù tức đốt cháy.
Lý Thuần Nhất lục tục nhận hồi báo của các Ngự Sử Giám Sát lên đường đến các châu, sửa lại sổ sách trong lòng nàng một chút, từ Thanh Châu đi về phía tây, cùng Tạ Tiêu đi vòng vèo trở về phủ Đô Đốc Tề Châu.
Người Nguyên Tín phái ra vẫn còn thu thập tin tức của Lý Thuần Nhất, nàng lại tự mình leo lên cửa. Sổ con báo tai ương của phủ Đô Đốc đang định đưa ra ngoài, lại bị Lý Thuần Nhất ngăn lại. Thấy vậy, dịch thừa đưa tin sửng sốt: "Điện hạ, cái này, không tốt lắm đâu ——"
Tạ Tiêu nháy mắt một cái, vệ binh của Lý Thuần Nhất lập tức trông giữ một vòng ở bên ngoài.
Lý Thuần Nhất vừa thu sổ con này vào bên trong, đưa ra đặc sứ phù tiết, đám quan lại bên trong lập tức hoa hoa lệ lệ quỳ xuống bái lạy. Cuối cùng Nguyên Tín mới khoan thai từ bên trong đi ra, nhìn vẻ mặt mệt mỏi của đặc sứ triều đình, không hành lễ cũng không chào hỏi, chỉ hơi hơi nhướng mi: "Tỷ phu cho là ngươi mất tích, cũng sai người báo tin hồi kinh rồi. Xem ngươi hình như cũng còn may, tỷ phu ngược lại là có thể yên tâm."
Lý Thuần Nhất một mực bình tĩnh, nhưng trong lòng hận riêng thù chung lại dâng lên tràn đầy.
Nghĩ đến sự kiện sân banh mình và Tông Đình chịu khổ kia đầu nàng liền hết sức căm tức, nhìn gương mặt này thế nào cũng cười không được.
Nguyên Tín liếc thấy sổ con trong tay nàng: "Lấy xuống cũng tốt, ngươi xem xong rồi ký tên lần nữa, chuyện càng dễ xử lý."
"Tấu chương thế nào gọi là sớ báo tai, Bổn vương nhất định ký tên." Nàng vẫn bình tĩnh như không nói tiếp, "Nhưng nếu như nói dối ——"
Một vị phụ tá của Nguyên Tín thiếu kiên nhẫn cướp lời nói: "Đều là hạch định từ các châu tấu lên, há có thể nào là nói dối?"
"Bổn vương còn chưa có nói xong, ngươi thật giống như bị đạp chân đau, là trong lòng có quỷ phải không?" Nàng mở tấu chương này ra xem, cúi đầu tìm được tên người viết, ngẩng đầu nhìn hắn: "Trương Trung Kỳ là ngươi sao?"
Không khí nhất thời giương cung bạt kiếm, cả đám đứng ở bên ngoài tường đến đám lính ở hành lang trong, không vào không lùi, hiện ra tình trạng giằng co.
Lý Thuần Nhất tiếp tục lui về phía sau nhìn: "Vì sao Bổn vương cảm thấy tấu chương này là báo không thật đây?"
Vẻ mặt Nguyên Tín nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi, nói chuyện cũng có vẻ đa mưu túc trí: "Tỷ phu biết ngươi làm chuyện nghiêm túc, đại khái thật là chung quanh có tuần tra xem xét, ngươi chủ quan cảm thấy tấu này báo lên trên chưa đúng lắm cũng không phải là sao. Báo tai không phải làm sổ sách, đương nhiên có chút tính toán bị rò rrit, những thứ này đều là cho phép."
Không khí lập tức lại cương lên, đang lúc này, bên ngoài chợt có lại lính chạy tới, bẩm: “Thứ Sử Thanh Châu Nhan Bá Tân cầu kiến Đô Đốc."
Nguyên Tín nheo lại mắt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...