Edit: Phonggg
Cho dù Kỷ ngự y đã được xem là đại phu số một, nhưng Nữ hoàng vẫn nói: "Không kết luận vội vàng, trước tiên để thái y sắp xếp hội chẩn đã. Việc này tạm thời không được truyền ra bên ngoài, đặc biệt không được cho Ngô vương biết. Nếu bên Tông gia có hỏi đến, thì giải thích cho rõ ràng."
Kỷ ngự y cúi đầu nhận lệnh, trả lời: "Thần xin vâng."
Nữ hoàng vẫn nghiêm mặt không vui, liên tục muốn nói rồi lại thôi, sau cùng quay đầu liếc mắt nhìn thoảng qua, chỉ dặn lại: "Tông tướng công vẫn bị bệnh không nên làm phiền hắn, đừng để Ngô vương tới thăm, dù sao nó cũng đang bệnh.”
"Dạ." Kỷ ngự y khom người tiễn Nữ hoàng rời đi, sau đấy lập tức trở lại trong phòng, nói với Lý Thuần Nhất đang ngồi bên sập: "Tướng công uống xong thuốc thì nên đi ngủ rồi ạ."
Lý Thuần Nhất hiểu đây là câu đuổi khách, mà nàng cũng đoán ra được đó là ý của Nữ hoàng. Nhưng nàng vừa đứng lên, Tông Đình lại theo bản năng cầm lấy tay hàng. Hắn rõ ràng tình huống hiện tại, lại vừa có chút mơ màng, trên trán hiện vẫn đang nóng sốt. Bởi vì không muốn để lộ vẻ khổ sở, mí mắt hắn lần nữa khép chặt. Lý Thuần Nhất muốn rút tay về, đầu ngón tay càng bị hắn nắm chặt hơn, nàng không để tâm tới Kỷ ngự y bên cạnh, cúi người nói khẽ bên tai hắn: “Tướng công nghỉ ngơi cho tốt, ta vẫn đang chờ ngày Tướng công khỏe lại.”
Cánh môi nàng nhẹ nhàng hôn lướt của vành tai hắn, sau đó gỡ tay hắn để đứng lên. Nàng đi tới cạnh Kỷ ngự y, vừa định mở miệng hỏi thăm, Kỷ ngự y đã cướp lời trước, ép giọng nói trầm xuống: "Sau khi bị thương, phát sốt nhiều lần là vô cùng nguy hiểm, Tướng công cần tĩnh dưỡng, Điện hạ ngài cũng vậy, khoảng thời gian này tốt nhất là không nên tiếp xúc với nhau."
"Ta biết rồi." Lý Thuần Nhất miễn cưỡng đáp ứng yêu cầu này, nàng quay đầu nhìn lại Tông Đình đang ngủ say rồi trầm mặc bước ra cửa. Tống Trân lập tức nghênh giá, vừa nhìn thấy bộ dáng này của nàng liền biết tình hình Tông Đình vô cùng không ổn, biết điều không hỏi gì nữa.
Gió thổi trên hành cung ngày càng lớn, buổi sáng hồng diệp nơi đây còn cố gắng kéo dài chút thời gian ít ỏi ở lại trên cành vậy mà lúc này tất cả đều đã tàn rơi xuống đất.
Cho đến buổi tối, mấy vị ngự y bên thái y viện đều chạy hết tới hành cung, Kỷ ngự y thậm chí mời cả Bồ ngự y tới. Bồ ngự y chính là thầy thuốc giỏi nhất trong nước, đồng thời cũng là sư phụ của Kỷ ngự y, lời nói rất có trọng lượng. Mặc dù bây giờ ông đã không còn quan tâm đến mấy chuyện trong thái y viện, nhưng phàm những chứng bệnh phức tạp khó chữa, mọi người đều nghĩ đến ông đầu tiên.
Trong phòng bệnh được thắp thêm vài ngọn đèn, mặt phía tây phòng nhỏ đèn đuốc cũng sáng trưng. Mấy vị ngự y đang ngồi hội chẩn lâm vào trầm mặc, Kỷ ngự y ở trong đó mở miệng nói: "Chư vị có ý kiến gì không?". Hồ ngự y lên tiếng: "Đúng lúc cột sống bị thương, sau này chỉ sợ để lại di chứng, nói lời không may mắn, trước mắt liệu có qua được cửa này hay không, rất nguy hiểm."
Ánh nến không ngừng nhảy nhót, một vị ngự y khác nói: "Dù cho qua được ải này thì ngày sau đi lại trong triều đình cũng có nhiều bất tiện, thật sự đáng tiếc. Việc này đã cho Tông Quốc công biết chưa?"
"Vẫn chưa, Quốc công chỉ biết tôn tử bị thương thôi." Một vị ngự y trẻ tuổi nói.
"Giả như Quốc công biết được sự việc đi đến nước này, vậy phải tính sao? Tông gia chỉ có..."
Rốt cuộc Bồ ngự y lên tiếng: "Các ngươi đều không có biện pháp giải quyết hả?"
Một đám hậu bối thi nhau lắc đầu, Bồ ngự y nói: "Vậy nghĩ một cái kết luận rồi báo cho bệ hạ đi." Lúc này nội thị tiến vào, chuẩn bị giấy bút cho ngự y viết bệnh án. Kỷ ngự y thân là người đứng đầu, đương nhiên không thể đổ trách nhiệm cho người khác, hắn viết xong chuyển cho Bồ ngự y xem, Bộ ngự y cầm lấy đọc, miệng nhấp ngụm trà, ý bảo đã được, rồi chuyển lại cho hắn ký tên lên.
Cuối cùng bệnh án giao đến tay nội thị, giữa đêm trình lên tay Nữ hoàng. Kết luận hội chuẩn không ổn, thậm chí cả Bồ ngự y cũng không tìm được biện pháp nào để giải quyết, Nữ hoàng lo lắng không nguôi lại không biết phải làm sao, chỉ đành dặn dò thái y viện bảo vệ tốt tính mạng Tông Đình, nếu như có tin tức hắn bị tàn phế thì kéo dài thêm được bao nhiêu cứ kéo dài.
Đêm khuya, hành lang cung đình bình lặng an tĩnh, từ từ kéo đến bình minh, mặt trời lại xuất hiện rực rỡ.
Suốt đêm Tông Đình sốt cao, Bồ ngự y trông giữ cả đêm cũng không thể làm cho hắn hạ sốt, màn đêm lui hằn, ngoài phòng không khí lại u ám âm trầm, tuyết đầu đông dường như sắp rơi. Lại qua thêm nửa canh giờ, thang thuốc nấu xong được bưng vào, trên áo bào Thứ phó mang theo vài mảnh tuyết trắng, đẩy cửa sổ ra liền thấy một trời tuyết rơi.
Trời đông giáng tuyết đầu mùa, đối dân chúng thật là điềm tốt nhưng với triều đình lại chẳng phải chuyện gì để vui vẻ. Thái nữ và Chính sự đường vì chính sách dự toán chi tiêu quốc khố mà thiếu chút nữa lao vào đánh nhau, Thị Lang bị kẹp ở giữa không biết phải làm sao, cuối cùng đành đội gió tuyết đến hành cung cáo trạng, lại vừa đúng lúc bệnh đau đầu của Nữ hoàng tái phát, đỉnh mũi đập vào toàn bụi.
Cuối cùng, theo lệnh của Nữ hoàng chính sách Chi tiêu quốc khố được giao cho Thượng Thư tỉnh chấp hành, Lý Thừa Phong chiếm được nhiều lợi thế, kết quả là Quan Lũng không những chẳng được hưởng nổi nửa phần lợi ích mà so với năm nay càng thêm phần căng thẳng.
Sau khi Độ chi truyền sắc lệnh đi, Kim Bộ Thương công việc ngày càng chất đống, Thượng Thư Tỉnh nha cũng không được sống nhàn hạ, cuối cùng Lại bộ kết thúc đợt thi cử tuyển chọn quan lại, đa số người đều đã được an bài ổn thỏa, mà người phạm luật trong trận đấu đánh cầu không hề được bổ nhiệm, tương lai cũng không được phép tham gia thi thố, dường như đã bị âm thầm xử phạt rồi.
Về phần Hạ Lan Khâm, lần đầu nhậm chức quan đã tiến vào bộ phận trung tâm quyền lực của Môn Hạ Tỉnh, có thể xem là người đầu tiên từ khi khai quốc tới nay đạt được thành tích này, khó tránh khỏi sau lưng bị người ta bình luận.
Giống như những bông tuyết thi nhau rơi xuống, ngoại trừ việc Hạ Khâm Lan bị người ta dị nghị, còn có vài lời đồn nổi lên tứ phía. Hiện giờ Tông Đình vẫn đang ở hành cung dưỡng thương, nhưng trong triều lại truyền tai nhau "Tông tướng công sau này sợ là thành người tàn tật mất rồi", lời này không biết bắt nguồn từ đâu, sau cùng ngày càng biến hóa, trở thành "Tông gia sắp tuyệt hậu đến nơi rồi."
Những đồn thổi này từ Hoàng thành qua từng phủ nha một đường hướng đông, vượt qua Bá Kiều, đi qua Vị Thủy, đến tới Ly Sơn, cuối cùng lại truyền lại hành cung. Theo lý mà nói, nếu bên ngoài là những lời đồn không căn cứ, vậy người trong hành cung hẳn phải biết chân tướng sự việc.
Thế nhưng bọn họ cũng chỉ biết có vài vị ngự y đang ngày đêm trông coi phòng bệnh, vô số dược liệu được đưa vào bên trong, nhưng Tông tướng công lại chưa bao giờ xuất đầu lộ diện. Cho nên việc Tông tướng công bệnh nặng không xuống được giường là sự thật.
Về việc có tàn phế hay không, trong lòng mọi người ít nhiều có câu trả lời. Dù sao trước kia có Vệ tướng quân vô cùng oai phong bị đạp trúng xương sườn vài ngày sau thì chết, Tông tướng công đến giờ vẫn còn ở đây đã là vô cùng may mắn, nếu có tàn tật cũng chẳng phải chuyện khó hiểu.
Gió tuyết vẫn cứ cuồn cuộn tiến tới, vào thời điểm hung hãn nhất, Ly Sơn một mảnh trắng xóa, lại được nghênh đón khách nhân dưới chân núi đến thăm.
Một ngày này Tông Quốc công liều cái mạng già leo lên Ly Sơn, mặt đầy lo lắng chống quải trượng tới thăm tôn tử độc nhất của mình. Nghe đồn, lão lệ tung hoành thiếu chút là thở không nổi, sau cùng giữ chặt lấy Bồ ngự y hỏi thăm tình hình, Bồ ngự y lại không chịu nói thêm điều gì, cuối cùng hai lão đầu kéo nhau đến trước mặt Nữ hoàng nháo loạn.
Nữ hoàng cũng đã nghe được ít nhiều truyền văn tin đồn, biết rõ không thể giấu diếm lại buộc phải giả câm giả điếc. Tuổi Tông Quốc công đã cao, buồn thương liên tiếp ép lên nếp nhăn muốn như phát run: "Đến tuổi này của cựu thần, những chuyện để tâm đến cũng không còn nhiều. Hôm nay cựu thần chỉ hỏi một câu, đến cùng có thể chữa khỏi hay không?"
Ông nói xong nhìn về phía Bồ ngự y, Bồ ngự cũng là lão hồ ly, giả ngu ngốc không nói câu nào, đem vấn đề khó nhằn này vứt hết cho Nữ hoàng.
Nữ hoàng mím môi nhắm mắt, nói: "Thái y viện đã dốc toàn lực chữa trị, có thể hay không sợ rằng phải xem tạo hóa."
Tuy không nói đến chữ "chết", nhưng trong mắt Tông Quốc công những câu này cơ bản cùng nghĩa với "chữa không nổi" rồi.
Tông Quốc công càng thêm bi thống, quải trượng đập "thùng thùng thùng" xuống đất, khiến mấy người nội thị bên cạnh giật nảy mình. Tình cảnh này thật khó khống chế, nhưng ngẫm lại cũng có thể lý giải, đã từng trải qua cảnh người đầu bạc tiễn kẻ tóc xanh, nay tôn tử duy nhất lại biến thành kẻ tàn phế vô dụng, đổi lại là ai cũng không chịu đựng nổi.
Nữ hoàng bỗng cho nội thi lui hết ra ngoài, Bồ ngự y thấy vậy cũng xin cáo lui, trong điện chỉ còn Nữ hoàng cùng với Tông Quốc công. Ngoài trời gió tuyết gào thét, mọi người ai cũng giá lạnh, Tông Quốc công lão lệ rơi xuống: "Chuyện Như Chu và Tú Tú năm đó, cựu thần không so đo cùng bệ hạ bất cứ điều gì, nhưng lần này cứ để thế rồi xong, cựu thần thật sự không thể bỏ qua được."
Lão nhắc tới chuyện Tông Như Chu và Hoàn Tú Tú là đâm tới chỗ yếu ớt nhất của Nữ hoàng. Bởi khi đó Phân gia dám hạ thủ như vậy can hệ lớn tới việc Nữ sắp đặt mưu kế cùng chống đỡ. Nếu chuyện này để Quan Lũng biết, Quan Lũng lại nổi loạn cũng không phải không có khả năng.
Nữ hoàng bị lật lại nợ cũ, tự nhiên không vui: "Trước mắt thái y viện đã dốc toàn lực, còn phải như thế nào nữa"
"Vì cứu Ngô Vương, một người đang lành lặn như thế lại thành bộ dạng như bây giờ. Ngô vương há không có gì để nói sao?" Tông quốc công tay cầm quải trượng chống mạnh xuống đất: "Nó bị thương thật quá an uổng!"
"Vì cứu Ngô vương mới thành ra như vậy, chẳng lẽ Quốc công muốn Ngô vương đền mạng cho hắn sao?"
"Đền mạng thì có tác dụng gì? Ngô vương có chết thì tôn nhi của thần vẫn không đứng lên được!" Lão gia hỏa liều chết gây gổ, hoàn toàn không còn quy củ quân thần.
"Vậy tóm lại là lão muốn như thế nào?"
"Để Ngô vương cho thần câu trả lời thỏa đáng!"
Bên này giương cung bạt kiếm, bên kia trong phòng bệnh chỉ có tiếng bước chân hết sức nhẹ nhàng. Thị nữ vắt khô khăn mặt, đưa cho Thuần Nhật đang ngồi bên giường, Lý Thuần Nhất hơi cúi người lau mặt cho Tông Đình, vừa cẩn thận vừa dịu dàng.
Hắn đã bớt sốt, nhưng cả người gầy đi rất nhiều, bởi đã quá lâu không được chăm chút, nhìn mặt thậm chí có chút chán nản. Lý Thuần Nhất muốn giúp hắn cạo mặt, vì thế lệnh cho thị nữ lấy nước, trước tiên rửa sạch mặt cho hắn.
Nàng chưa từng làm qua những việc này, vì không quen nên thậm chí đã tìm đến Đồng ma ma để học hỏi, lúc này đang theo đường cung khuôn mặt hắn mà chà nhẹ. Đến khi làm xong lại lấy khăn lau khô mặt, bất chợt một bàn tay nâng lên nắm lấy tay nàng, nhưng mắt vẫn nhắm chặt.
“Tỉnh rồi sao? Tỉnh khi nào thế?”
Hắn lộ ra vẻ giảo hoạt nhưng lại yếu ớt cười, dường như muốn nói nàng biết thật ra hắn đã dậy từ lâu, chỉ là cố ý giả bộ ngủ. Được nàng chăm sóc tỉ mỉ kiên nhẫn, tuy thân thể đau đớn vẫn ảnh hướng ý chí, nhưng trong lòng lại trào lên tình cảm ấm áp.
“Bên ngoài tuyết rơi rồi sao?” Âm thanh khàn khàn mệt mỏi này của hắn nàng chưa từng được nghe.
Chống chọi với bệnh tật cần cả thể lực và ý chí, phát sốt cùng đau đớn cứ lặp đi lặp lại cơ hồ tiêu hao hết mọi thứ của hắn, đem tinh thần hắn chà tới bóng nhẵn. Cửa sổ cách không xa, Lý Thuần Nhất ngẩng đầu nhìn thoáng qua: "Ngươi muốn ngắm ư?"
"Đúng vậy." Hắn cơ hồ chỉ mấp máy môi đáp lại
Lý Thuần Nhất đứng dậy, đẩy nhẹ cửa sổ ra một chút: "Lạnh quá không tốt, chỉ có thể mở ra một lúc thôi." Nàng lại trở về cạnh giường ngồi xuống, đáp thêm cho hắn một lần chăn.
"Không có gì tin mới sao?" Hắn nhìn chằm chằm nàng hỏi.
"Không có." Lý Thuần Nhất nhẹ nhàng đáp lại, tựa như thời gian này quả thật chuyện gì cũng không nghe thấy
Đám nội thị lần lượt lui xuống, có vài vụn tuyết nhỏ ùa vào, vị thuốc đông y trong phòng cũng bị hòa tan. Cùng với khí lạnh kia, ngoài cửa sổ còn vọng vào tiếng nói lướt qua: "Tông Quốc công đang cãi nhau với bệ hạ đấy, bởi vậy chúng ta đều bị đuổi ra ngoài, cũng không biết kết cục sẽ thế nào, dù sao Tông tướng công bị thương đến mức này..."
Lý Thuần Nhất bỗng nhiên cúi đầu bưng kín lỗ tai Tông Đình, nhưng khổ thay chỉ có thể sử dụng một bàn tay, làm sao che cả hai bên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...