Đầu vai đau đớn vì bị đánh úp bất ngờ, Lý Thuần Nhất co người lại, nhíu mày, thế nhưng hắn vẫn cứ cắn chặt không tha. Hơi thở của hắn trở nên dồn dập, giống như một con sói hung ác, hồn nhiền đến mức muốn cắn chết người ta.
Lý Thuần Nhất đành quay lại ôm hắn, ngừng công kích, thay vào đó là thỉnh cầu: “Nhả ra được không? Ta đau quá.”
Vừa dứt lời, đầu vai nàng càng bị đè nặng hơn, hắn giống như dùng hết sức lực cắn chặt vào rồi mới chịu thả lỏng hàm răng. Lý Thuần Nhất thở phào một hơi, đưa tay ra phía sau đầu hắn, cởi bỏ dây buộc tóc, lồng tay vào. Mái tóc đen dài của hắn được nàng vuốt ve, tựa như nàng đang xoa dịu cơn hung hãn của hắn, không nói một câu nào. Năm đó, nàng chỉ biết ương ngạnh cãi lại, giằng co dữ dội, nhưng bây giờ nàng đã hiểu được thế nào là kế hoãn binh.
Con người luôn dần dần tiến bộ, chỉ có Tông Đình vĩnh viễn dừng lại ở nhiều năm về trước.
Sợi dây buộc tóc yên lặng hạ xuống. Nàng nắm lấy tay hắn, nhân lúc toàn thân Tông Đình buông lỏng, nàng lập tức trói chặt hai tay hắn lại. Lúc hắn ngạc nhiên, ngước mắt lên nhìn, đôi chân đã bị sợi dây quấn chặt từng vòng nhỏ.
Hành động liền mạch, lưu loát, dứt khoát, không hề ngừng lại.
Phòng ngủ trống vắng đột nhiên vang lên một tiếng kêu bi thương, oan khuất “Oa--”. Lý Thuần Nhất vung tay áo, dựa theo tiếng kêu mà bước ra sau tấm bình phong, chỉ thấy con vật cưng của mình nằm trơ trọi trên bàn, lông chim dường như bị vặt sạch.
Con quạ đen vừa nhìn thấy nàng liền kêu “Oa” lớn hơn hẳn. Lý Thuần Nhất sầm mặt lại, hít một hơi, lửa giận nổi lên trong lòng. Nàng ôm con quạ ra ngoài, đặt nó lên giường, nổi giận đùng đùng, chất vấn cái người đang nằm trên giường, tay chân bị trói chặt kia: “Vừa hung dữ vừa tàn bạo như thế, Tướng công có lương tâm không hả?”
Ánh mắt âm u của Tông Đình liếc qua con quạ lông lá trơ trụi, trên mặt không thèm lộ ra vẻ hối cải, ngược lại còn nói như đúng rồi: “Nó quấy nhiễu giấc ngủ của thần, cùng lắm thần mới vặt lông nó thôi mà, chẳng lẽ lại thiệt thòi cho nó sao?"
Lý Thuần Nhất thấy hắn cáo trạng như vậy, lập tức bỏ đi chút lương thiện cuối cùng. Nàng bắt lấy chiếc khăn tay rồi trèo lên giường, nhét ngay vào miệng Tông Đình. Kế đó, nàng không thèm để ý hắn khi dễ mình là kẻ bệnh hoạn, bàn tay hạ xuống thân dưới của hắn, vạch quần hắn ra, đè hai chân để hắn không còn khả năng phản kháng, ngón tay túm lấy lông ngắn lông dài ở chỗ đó rồi vặt thật mạnh, chất vấn với vẻ không lưu tình, nói: “Có đau không hả?”
Gậy ông đập lưng ông.
Tông Đình đau tới mức nhíu mày nhưng lại không thể phát ra tiếng, chỉ biết nhịn trước màn báo thù không chút lưu tình này, chịu sự chất vấn đau đớn: “Đổi lại là ngươi, ngươi có cảm thấy oan ức không hả?”
Con quạ đen trụi lủi, yếu ớt đậu ở bên cạnh, “oa” lên một tiếng, rất biết phối hợp. Nảy ra một ý nghĩ mơ hồ, Tông Đình hít sâu vào, cứ không muốn sống mà lắc đầu, cố chấp, tỏ vẻ mình tuyệt đối không oan ức.
Lý Thuần Nhất vừa đè hắn xuống, chuẩn bị vặt lông thật mạnh, bên ngoài phòng chợt có tiếng bước chân của thị nữ truyền đến. Thị nữ kia đưa tay gõ cửa: “Điện hạ, tới lúc dùng cơm rồi.”
"Để ở bên ngoài đi.” Lý Thuần Nhất tạm thời áp chế cơn giận, ngồi lên giường, nhìn qua con quạ tội nghiệp rồi bỗng chốc quay đầu, nghiến răng nghiến lợi với Tông Đình, nói: "Đúng là --- đúng là cố tình gây sự, không biết nói lý lẽ! Lần tới mà còn làm vậy thì đừng có mà trách bổn vương không khách khí!”
Nàng nói xong liền đứng dậy, bước tới bên cửa, mang cơm canh vào phòng, đặt lên bàn trong cơn phẫn nộ, sau đó ăn sạch hết, cuối cùng chỉ để lại một ít canh gà ác.
Cơn giận bị chìm xuống bởi sự ngon miệng, cảm giác mất mát lại đột nhiên quay về.
Nàng ngồi trước bàn, đưa lưng về phía giường Tông Đình, trong lòng tràn ngập nỗi bi thương không sao nuốt nổi. Nỗi lo được mất của hắn đã ảnh hưởng đến nàng, khiến nàng dao động, thậm chí không muốn quay đầu nhìn lại quá khứ, cho dù đó chỉ là một lúc nhất thời. Sự sợ hãi mất nàng ngày càng tăng, bây giờ còn điên cuồng đến nông nỗi này, cho nên hắn muốn giữ chặt nàng trong tay để chứng tỏ nàng còn sống, dòng máu nóng chảy trong da thịt nàng đã an ủi tâm hồn trống rỗng, lạnh tựa băng tuyết nơi thâm sơn cùng cốc của hắn.
Lý Thuần Nhất ngồi bên bàn, cảm xúc cũng dần bình tĩnh lại. Nàng đưa tay thăm dò xem canh trong bình còn nóng không, sau đó đứng thẳng lưng lên, khuôn mặt vẫn giữ vẻ bình thản, ngồi vào giường, kéo chiếc khăn trong miệng rồi mở bình, đút cho hắn một muỗng canh nóng ấm.
Bầu không khí yên lặng như tờ, chỉ có hơi nóng từ canh bay lên.
Cơn thèm ăn đã phá giải hết toàn bộ cảm giác tan nát cõi lòng, đồng thời khiến mối quan hệ căng thẳng giữa hai người trở nên hòa hoãn hơn trước.
Đút hết một bình canh, nàng đứng dậy, xử lý vết thương cho con quạ, sau đó quay lại giường để cởi trói cho Tông Đình, nằm vào trong chăn từ phía sau rồi ôm lấy lưng hắn.
Đầu óc Tông Đình mờ mịt cả đi nhưng vẫn theo thói quen mà ôm nàng. Cơn mưa thu rơi xuống bên ngoài phòng, lặng lẽ tẩy rửa đất trời.
- -* - -* - -* - -* - -
Bảng niêm yết khoa cử được dán lên khá chậm, trước khi chính thức làm quan phải làm việc với những quy tắc, điều lệ thông thường để những nho sĩ mới dần dần dung nhập vào triều đình. Khoa cử không long trọng như thi đỗ Tiến sĩ, nhưng việc ban thưởng yến tiệc và đánh cầu dưới trăng ắt không thể thiếu.
Nhân dịp đầu đông, Nữ hoàng vẫn còn đang ở hành cung, do đó mà tiệc vui trên sân bãi được chuyển từ hồ Khúc Giang đến Ly Sơn.
Quang Lộc tự Thiếu khanh kiểm tra thực đơn không biết bao nhiêu lần, vội đến mức chân không chạm đất; Nhạc công của Thái Phủ tự cũng nắm vững thời gian để tập luyện cho khúc nhạc mới, tránh đàn sai vào lúc quan trọng; chỉ có những người mới đỗ đạt là có thời gian nhàn rỗi để chơi và phủ các quan lớn trong kinh thành, chẳng hề hoang mang chút nào.
Ngày hôm đó, tất cả đều gặp nhau tại đây, ví dụ như Tông Đình, Nguyên Tín, Nữ hoàng ở hành cung và Lý Thuần Nhất. Phòng yến tiệc to như vậy, người ngồi đầy khắp, chậu than lặng lẽ bốc hơi nóng, món ngon được đưa lên liên tục. Không khí trong phòng ấm áp hệt như mùa xuân, tràn đầy sự hòa nhã, yên bình.
Nhưng “ăn” lại không phải chủ đề chính, khi thực đơn của Quang Lộc tự đến món cuối cùng, mọi người đồng loạt ào ào, kiềm chế không được, thậm chí có người đứng dậy, hỏi: “Khi nào mới bắt đầu đánh cầu vậy?”
Ngoài sân đã thu xếp xong xuôi, chỉ còn chờ Nữ hoàng di giá, những người còn lại cũng cùng đi theo để góp vui.
Vừa đúng lúc trăng sáng về đêm, đèn được thắp lên toàn bộ, hai mươi con tuấn mã được đưa ra theo thứ tự, tiếng trống mãnh liệt vang lên, khiến đám thỏ hoang trong rừng sợ hãi mà chạy tán loạn. Đánh cầu dưới trăng tràn đầy sự kích thích xen lẫn nguy hiểm, bị gãy tay là chuyện hoàn toàn có thể xảy ra, nhưng Đại Chu coi trọng võ thuật, cứ đánh kịch liệt với nhau, khó mà có thể đảm bảo an toàn, mà đám văn sĩ cũng ưa thích hoạt động này. Hơi rượu mạnh dần bay đi, tiếng trống lại dồn dập từng tiếng một, mọi người càng ủng hộ càng thúc giục người khác phấn chấn.
Có hơn mười cử tử* đã kiềm nén không được, nóng lòng muốn thử, muốn chứng tỏ sức mạnh của mình trước mặt bậc đế vương, vậy mà người đứng đầu khoa cử như Hạ Lan Khâm lại giống một lão già thích yên tĩnh, thờ ơ việc đánh cầu này.
*Người thi đỗ khoa cử
Ánh mắt của Nữ hoàng dời về phía hắn, hỏi: “Hạ Lan khanh, vì sao lại không muốn thử một lần?” Hắn trả lời: “Gần đây, thần mắc bệnh nhẹ trọng người, có lòng nhưng lại không đủ sức, sợ là không thể ra trận.”
Tướng quân Nam Nha nghe tiếng liền nhìn qua, khinh thường nói: “Ngay cả đánh cầu còn không làm được, sao có thể gọi là ra sức phò trợ Đại Chu? Đỗ đầu mà lại sợ bị thương nên mới chối từ à?”
Hạ Lan Khâm không thèm để ý tới lời khích tướng, mặc kệ người ta nói thế nào, hắn cũng lười trả lời.
Đúng lúc này, có người đột nhiên chạy tới, bẩm báo: “Bệ hạ, còn thiếu một người nữa.”
Tướng quân Nam Nha lại nói: “Người đỗ đầu đã không muốn ra trận...” Hắn ta chợt nhìn qua Lý Thuần Nhất: “Ngô vương là chủ khảo, người có muốn đánh một trận cùng mấy cử tử này không?” Hắn ta vừa dứt lời, trong đám cử tử liền có người đứng lên đồng ý, hiển nhiên là vô cùng hoan nghênh nàng nhập trận đánh cầu.
Lại có tiếng người nói rằng: "Thần nghe nói Ngô vương đánh cầu rất giỏi, là nữ trung hào kiệt, không thua kém dũng sĩ. Liệu rằng đêm nay, chúng thần có thể tận mắt nhìn thấy dáng vẻ oai hùng của Điện hạ chăng?”
Nữ hoàng vừa liếc mắt qua đã thấy Lý Thuần Nhất thực sự đứng lên. Lý Thuần Nhất quả rõ tình thế này. Cho dù nàng có chối từ, Nữ hoàng cũng sẽ đẩy nàng ra trận, vả lại đêm nay nhiều người như vậy, cho dù có hòa cũng không phải điều bất ngờ, tránh chẳng thể tránh, đại khái chính là như thế.
Thế nhưng nàng vừa đứng dậy, Tông Đình cũng đồng thời đứng lên theo.
Tướng quân Nam Nha khẽ nhíu mày: “Tài cưỡi ngựa của Tướng công đứng thứ nhất thứ hai ở Đại Chu, không phải là ngài muốn ra trận làm chủ tài* đó chứ?”
*Chủ tài: Người đứng xét các trò chơi như đá bóng, đánh quần xem bên nào được bên nào thua.
"Điện hạ là chủ khảo mà còn ra sân đánh cầu, thần là người kiểm tra bài thi trong khoa cử, chẳng lẽ làm chủ tài còn kỳ lạ sao?” Nói xong, hắn không thèm để ý tới đối phương, lập tức đi dẫn ngựa.
Trận cầu này có ba trọng tài, hai người ở bên cạnh đo đếm, chủ tài ở giữa sân sẽ điều khiển các quy tắc cơ bản và giữ trật tự.
Mọi người ào ào cầm gậy đánh cầu, cưỡi ngựa vào trận. Đêm tới trở nên khẩn trương, tiếng trống dồn dập hòa cùng ánh đuốc, bầu không khí mỗi lúc một sôi trào.
Tiếng vó ngựa vang lên liên tục, hỗn độn mà dồn dập. Người cưỡi ngựa nắm chặt gậy đánh cầu trong tay, ruổi ngựa vòng quanh để tranh một quả cầu, đến thời khắc thích hợp sẽ đánh vào cầu môn đối phương. Những cây gậy vung lên rất vô tình, ngựa vì cầu mà chuyển hướng, lúc đông lúc tây, va chạm vào nhau, gậy cũng đánh liên tục vào, bất chấp đối phương là ai, cứ thẳng tay mà không chút lưu tình.
Khi quả cầu đến chỗ Lý Thuần Nhất, mọi ánh mắt đồng loạt hướng về phía nàng. Mặc dù ánh trăng mờ nhạt, ngọn đèn chiếu rọi chỉ có độ sáng vừa đủ, bọn họ và đám cử tử vẫn có thể nhìn ra dáng vẻ oai hùng của Ngô vương điện hạ.
Nàng quả thực tinh thông trò chơi này giống như lời đồn, cả người vô cùng linh hoạt. Trong lúc mọi người nín thở, nhìn chằm chằm vào đám người đang truy đuổi nàng, nàng lại dùng gậy trong tay mà cướp lấy quả cầu, không chút do dự, đánh một phát chuẩn xác vào cầu môn đối phương.
Tiếng trống vang lên, tin báo truyền về phía đám người. Nữ hoàng yên lặng quan sát, Hạ Lan Khâm cũng vậy, vẻ mặt không hề có sự hưng phấn như mọi người.
Vó ngựa lại trở nên dồn dập, người xem cũng khẩn trương hơn hẳn, chỉ có vài kẻ châu đầu vào nhau, xì xào bàn tán, nói rằng dáng vẻ của Ngô vương điện hạ có vài phần phong thái của Nữ hoàng bệ hạ năm đó.
Miền Giang Nam ôn hòa không hề nuôi nàng thành con người nhu nhược, ngược lại càng thêm mềm dẻo, đồng thời cũng giúp nàng tăng thêm khả năng sinh tồn.
Hai bên tranh đoạt, không hề thoái nhượng, do đó mà điểm số chẳng hề chênh lệch. Trong đêm đầu đông thế này, đám người cưỡi ngựa dùng hết kỹ năng lẫn sức mạnh, cả người ướt đẫm mồ hôi.
Bởi vì sốt ruột, cục diện có hơi hỗn loạn. Tông Đình làm chủ tài, vừa giục ngựa vừa cầm gậy để khống chế tình thế, nhưng ngay vào lúc hắn đuổi hai gã cưỡi ngựa đang tranh nhaut ra ngoài, bọn họ lại càng tranh đoạt đến mức ngươi sống ta chết.
Lý Thuần Nhất và hai gã ấy tranh nhau quả cầu. Quả cầu bị gậy đánh qua đánh lại mấy lần, bị ba người vây đến khốn khổ, cho dù làm cách nào cũng thoát được kết cục này.
Bỗng nhiên, Lý Thuần Nhất hơi cúi người xuống, nhưng quả cầu đã bị đánh từ mặt đất lên, nàng định đánh nó qua hướng đông thì bất thình lình, một cây gậy giáng thẳng về phía nàng. Mục tiêu của nó không phải là cầu mà là con ngựa nàng đang cưỡi.
Tiếng ngựa hí vang đột ngột vang lên giữa cục diện rối loạn. Tông Đình nghe tiếng liền lập tức quay đầu.
Lý Thuần Nhất đang đánh cầu, vốn dĩ đã không thể ngồi yên, bây giờ chân trước của con ngựa lại quỳ phịch xuống đất thật mạnh, cả người nàng nghiêng về phía trước, ngã mạnh ra ngoài.
Tiếng vó ngựa dồn dập, hỗn loạn truyền đến bên tai, nhưng vào lúc này chợt có người ôm chầm lấy nàng. Nàng nhịn đau, mở to mắt nhìn, đối diện với ánh mắt đen thăm thẳm của hắn. Bất thình lình, nàng cảm thấy dường như đất trời đang đè lên người mình vậy. Cùng lúc đó, tiếng vó ngựa vang lên, con ngựa phóng thẳng lên lưng của hắn, đạp qua rồi chạy tới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...