Mục Cường thấy anh Phong mình lại vào thêm một quả, người đội bạn và người đội mình đã tả tơi cũng không buồn cứu vãn nữa, tiếng reo hò trên khán đài như làn sóng kéo đến ngày một cao.
Chậc chậc chậc, trước mặt anh dâu, anh Phong xem ra cũng phong độ ra phết.
Mục Cường quay sang đang định khen anh Phong trước mặt anh dâu vài câu thì thấy cảnh anh dâu của cậu đang nước mắt dàn dụa nhìn anh Phong, lập tức sợ đến mức tim muốn ngừng đập.
"Trời má! Anh dâu, anh đừng khóc mà, có chỗ nào không thoải mái hay đứa nào khiến anh chướng mắt thì cứ nói, em xử nó cho anh luôn! Ngàn vạn xin anh đừng rơi lệ mà!"
Mục Cường tay chân lóng ngóng, cả buổi đến tờ khăn giấy lau nước mắt cũng không tìm thấy.
Khương Nguyễn cúi đầu xuống, tâm trạng cậu bộc phát có hơi mất kiểm soát, càng muốn kiểm soát, nước mắt lại càng không thể ngừng.
Nước mắt vẫn rơi, cậu lại không nói lời nào.
Mục Cường đến mồ chôn của mình ở đâu cũng đã chọn xong rồi.
"Anh dâu đừng khóc nữa, anh Phong mà thấy thì em bị chặt thành tám khúc là cái chắc. Em với anh Phong nương tựa nhau đồng cam cộng khổ biết bao năm như vậy, anh Phong luôn xem em như là máu mủ ruột rà, không ngờ rằng hôm nay anh Phong lại phải kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh."
"Tiểu Cường này chết không nhắm mắt mà!"
Mục Cường đấm thụp thụp vào ngực mình hai cái thiếu điều muốn hộc máu mồm.
Khương Nguyễn bị lời thoại kinh điển này chọc cười không ra nước mắt, mũi sụt sịt, tâm trạng cũng tốt hơn nhiều.
"Cám ơn cậu, Tiểu Cường. Anh không khóc nữa, chuyện này cậu đừng nói với anh ấy được không?"
"Được được được, anh nói gì cũng được hết."
Mục Cường thở phào nhẹ nhõm, cái biệt danh Tiểu Cường cậu từng ghét cay ghét đắng vậy mà hôm nay nghe lại êm dịu như âm thanh của thiên nhiên, chỉ cần anh dâu đừng khóc nữa, đừng nói là Tiểu Cường, gọi cậu là cái gì Cường cũng được nốt.
Trận đấu này cuối cùng đã kết thúc ở tỉ số 68:18.
Khương Nguyễn hỏi Mục Cường: "Đây là trận đấu của trường các cậu à?"
Mục Cương: "Không phải, chỉ là trận đấu giải trí thôi, trọng tài cũng trình gà mờ hà."
"Vậy sao tỉ số chênh lệch lớn vậy?" Trận giải trí, không phải là thực lực cân xứng sao?
"Anh dâu, anh phải tin tưởng người yêu mình chứ, thực lực của anh Phong nhà em, ảnh mà đã làm dáng, thì bọn em chỉ có việc dạt ra cho ảnh tỏa sáng thôi."
"Anh ấy không cần làm dáng, mà lúc nào cũng đẹp trai." Nói xong Khương Nguyễn cầm nước chạy đến anh người yêu cực kỳ đẹp trai của mình.
"Anh uống nước!" Khương Nguyễn đưa nước cho Tạ Phong.
Tạ Phong nhận lấy nước không uống, mà lại hỏi: "Lợi hại không?"
"Á?"
"Á gì mà á, hỏi cậu thấy lợi hại không?"
Khương Nguyễn như hiểu được ý hắn, vẻ mặt đầy chân thành nói: "Vô cùng lợi hại!"
Tạ Phong lại hỏi: "So với người khác thì sao?"
"Đương nhiên là anh lợi hại nhất! Anh là lợi hại nhất nhất x6!"
Tạ Phong cuối cùng cũng thỏa mãn, tay ngứa ngáy không kìm được liền véo gương mặt nhỏ nhắn trơn bóng hơn quả trứng gà đã bóc vỏ, "Xem ra cậu cũng có mắt nhìn."
Khương Nguyễn nghiêng mặt cho hắn nựng, cơ thể sáp lại gần hơn như thể gắn nam châm, "Anh, chúng ta đi ăn đi."
Tạ Phong lùi lại một bước, người hắn giờ toàn là mồ hôi, "Không được."
"Á ~ Tại sao vậy?"
"Tôi muốn về ký túc xá tắm."
Lúc Tạ Phong về, trong ký túc xá đã không một bóng người, Mục Cường tinh ý đã cuốn gói quần áo đi sang phòng khác, những người khác cũng chẳng biết đã đi đâu làm gì.
Khương Nguyễn quan sát phòng ký túc xá của người yêu, có giường hai tầng, tổng cộng có tám cái giường, nhưng chỉ có sáu cái được sử dụng để ngủ, còn lại thì dùng để chất đồ đạc. Bên cạnh giường có một dãy bàn, mỗi người một vị trí.
Tạ Phong lúc nào cũng đành bó tay với cậu, hắn vốn định đuổi người về, kết quả Mục Cường lại lén lút tìm hắn mách lẻo chuyện ban nãy, giục hắn phải đi dỗ dành người ta, cái miệng mà múa chậm xí nữa thì Tiểu Cường bây giờ không khéo đã hóa Tử Cường rồi.
Không biết lý do gì khiến chú thỏ khóc, nhưng hắn còn có thể làm gì nữa, chỉ đành dẫn người theo dỗ dành thôi.
"Cậu ngồi đi, đừng đi lung tung."
Người yêu đi tắm, Khương Nguyễn ngoan ngoãn nghe lời ngồi trên ghế không động đậy, mắt lại không nghe lời hết liếc dọc lại liếc ngang.
Bàn rất sạch sẽ, đồ đạc rất ít, ngoài một chồng sách ở kệ sách phía trên và cuốn nhật ký vứt ở trong góc ra thì chỉ có một quả quýt vàng khè, chói mắt lạ thường.
Khương Nguyễn liếc mắt nhìn phòng tắm, tiếng nước róc rách truyền đến, anh người yêu vẫn đang tắm.
Cậu cầm lấy quả quýt, mới phát hiện ra nó không phải là thật, thấy một chỗ như công tắc, cậu tò mò liền làm liều ấn vào.
"Á!"
"Bang!"
Tạ Phong trong phòng tắm vẫn đang nghĩ phải làm sao để dỗ người ta vui, giây sau liền bị tiếng động này làm giật mình, hắn vội vàng quấn khăn tắm che bộ phận quan trọng rồi lao thẳng ra ngoài.
"Chẳng phải bảo cậu đừng đụng lung tung rồi sao, giờ biết mặt chưa."
Khương Nguyễn bây giờ vẫn chưa hoàn hồn, quả quýt đó sao lại đột nhiên phun nước? Cậu ngã đầu về sau muốn né sau đó liền ngã nhào.
Nhìn người cầm khăn giấy nhẹ nhàng giúp cậu lau nước, Khương Nguyễn lại không thể thắt được hạt đậu vàng trong mắt, cậu mang theo nước mắt nhõng nhẽo, "Anh, em đau quá."
Nét mặt Tạ Phong liền căng thẳng, "Đau ở đâu? Bị thương rồi?"
Khương Nguyễn kéo tay hắn đặt ở sau lưng, không nhìn thấy vẻ mặt đột nhiên trắng bệch của hắn, "Em đau lắm, anh xoa giúp em đi."
Đầu óc Tạ Phong hoàn toàn trống rỗng, không hiểu sao khung cảnh này và tư thế giữa hai người lại trông quen quen, hơi ấm và sự mềm mại lan tỏa đến lòng bàn tay khiến hắn như bị bỏng mà giật bắn tay ra.
Khương Nguyễn lại càng uất ức, khóc lóc tố cáo hắn: "Anh sao lại...không giúp em, em đau lắm á... anh không thương em chút nào hết ~"
Tạ Phong bị cậu nói vậy cũng đành hết cách, hắn ngồi lên ghế, ôm lấy con người xinh đẹp lại mềm mại kia vào lòng, lại đá trái quýt đó đến trước mặt cậu, một chân dẫm "bẹp" một tiếng báo đã phế kẻ địch.
"Tên cầm đầu tội ác đã lãnh báo ứng, *khổ chủ có vừa ý?"
Khương Nguyễn đưa đôi mắt ướt rượt nhìn xuống sàn, chiếc mũi nhỏ khụt khịt, "Nhưng mà, em vẫn đau lắm, anh ~"
"Cậu đừng gọi tôi là anh nữa." Bộ dạng này, gọi vậy tôi lại muốn ức hiếp cậu.
"Vậy thì gọi là anh Phong?"
"Gọi tên."
"Anh Tạ Phong~"
"..." Càng chí mạng.
"Thôi cậu ngậm miệng lại đi."
"Ò."
Khương Nguyễn đỏ mặt nằm yên trong lòng hắn, trên người Tạ Phong hiện giờ là một tấm khăn được cài nút thắt lỏng lẻo trên eo, Khương Nguyễn cử động nhẹ, cơ hồ chạm phải thứ gì đó.
"Bốp." Tạ Phong vỗ nhẹ lên mặt, "Đừng cọ lung tung."
"Ò."
"Ổn chưa?" Tạ Phong cắn răng hỏi.
Khương Nguyễn gật đầu nhưng vẫn luyến tiếc, "Ổn rồi."
Hắn lập tức hành văn lưu loát: buông tay, đặt xuống, đứng dậy.
Hình như còn quên điều gì đó.
"Trời đựu!"
Tạ Phong túm lấy tấm khăn trên sàn, quắp giò chạy vào nhà tắm cứ như thế bị ma rượt.
Khương Nguyễn vẫn mang biểu cảm mắt trợn tròn kinh ngạc.
Wao~
*Khổ chủ: Người bị nạn
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...