Cùng Tần Lê nói tạm biệt, Bùi Vận nhận mệnh mà ôm đồ ăn đầy tay đi trở về.
Hiếm thấy đại sư tâm tình tốt, đương nhiên có lẽ là thực sự đối với thủ nghệ của anh không nhịn được, nguyện ý chỉ điểm một chút, hai là không đành lòng nhìn anh ăn uống vô bổ như vậy.
Nhưng có vẻ vế sau tính khả thi chắc chắn không lớn.
Ngay cả người nào đó trình độ trung bình như vậy ở trong miệng Tần Lê được khen tặng hai chữ "rất tốt", càng không nói đến anh.
Tuy rằng anh tự nhận nói về tài trí nói về bên ngoài nói về tiền tài khắp nơi anh không thể bằng người nào đó, thế nhưng vào điểm này, anh vẫn có chút tự tin.
Vừa nghĩ tới người kia biểu tình ít nhiều có chút cứng ngắc, Bùi Vận nhu nhu thái dương, quyết định để cho mình không suy nghĩ thêm nữa.
Mơ mộng hão huyền, vẫn là ít có vi diệu.
Nào nghĩ tới mới vừa vào tiểu khu không bao lâu, lại thấy một bóng người quen thuộc, chậm rãi đi về phía bên này, dáng dấp thất hồn lạc phách.
Bùi Vận căng thẳng trong lòng, ngừng bước chân một chút.
Sau đó người kia trực tiếp đứng đối diện anh, lại không ngẩng đầu, thấp giọng nói xin lỗi lại đi về phía bên cạnh, hiển nhiên căn bản không chú ý tới anh.
Điều này làm cho Bùi Vận tâm lý lần thứ hai căng thẳng.
Nhìn điệu bộ này của đối phương, chẳng may đón đầu chiếc xe chạy ngang qua đây, hậu quả e sợ không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng là Tề Thịnh làm sao sáng sớm liền quay lại nơi này?
Đêm qua thời điểm anh xuống lầu vất rác, đã không thấy nhân ảnh của đối phương.
Cũng bởi vì đêm hôm khuya khoắt như vậy, đụng phải Tần Lê bị anh ta cười nhạo một trận.
Tại trước khi anh còn không hiểu rõ đáp án, anh đã giơ tay lên, dùng túi đựng đồ ăn, ngăn cản đường đi của Tề Thịnh.
Tề Thịnh nghi hoặc mà ngẩng đầu lên, nhìn thấy là anh rõ ràng vẻ mặt kinh sợ.
Mà Bùi Vận kinh ngạc cũng không kém.
Người đàn ông luôn luôn tao nhã khéo léo, giờ khắc này một hình ảnh chật vật. Một buổi tối cũng không đem vết thương trên mặt xử lý thoả đáng, hơn nữa là do nguyên nhân trời lạnh bị đông cứng, đôi môi tím tái không khống chế được mà run cầm cập.
Sau đó Tề Thịnh mở miệng, âm thanh khàn khàn đến lợi hại: "Anh ta đâu?"
Bùi Vận run lên mới phản ứng được đối phương nói tới ai, thành thật mà đáp: "Không biết."
Đối với Tần Lê nhân vật thần bí khó lường kia, anh cũng không rảnh quan tâm đối phương làm gì đi đâu.
Đương nhiên vốn cũng chẳng cần phải biết.
Tề Thịnh lúc này mới phát giác được dễ chịu mấy phần, gật gật đầu, lại vội vàng giải thích: "Tối hôm qua Tiểu Gia nói với tôi, Ninh Nhật uống say nhờ tôi đi qua đón cậu ta về. Tiểu Gia biết được chuyện trước kia của tôi và Ninh Nhật, cha của chúng tôi ở trên phương diện làm ăn đều có hợp tác, cho nên tôi..."
Nói xong hắn lại thấy Bùi Vận tuy rằng không nói lời nào, thần sắc hiển nhiên cũng không có hứng thú lắng nghe.
Bùi Vận kiên nhẫn đợi, thấy hắn không có dự định tiếp tục nói, suy nghĩ một chút mới nói: "Kỳ thực anh không cần tới nói với tôi những thứ này."
"..."
"Chuyện quá khứ anh cũng biết rồi... Với anh không có quan hệ gì. Tôi cũng đã buông xuống, anh vẫn là đừng để ở trong lòng."
Bùi Vận nói đều cảm thấy được bất đắc dĩ, trong ấn tượng lời tương tự anh đã nói nhiều lần, thế nhưng lần nào đối phương cũng không chấp nhận, "Anh thật sự không cần trở lại."
Bất kể nói thế nào cũng là người chính mình đã từng tâm tâm niệm niệm nhiều năm, cũng là giấc mộng khiến cho anh cả đời không có cách nào thực hiện được, đã cho anh một hồi ngắn ngủi tốt đẹp.
Anh đã thấy đủ lắm rồi, cũng biết rõ không thích hợp cưỡng cầu.
Suốt ngày nhìn thấy người này chờ ở chỗ này, thường thường không phải đau chân chính là phát sốt, hoặc là sưng mặt sưng mũi, anh cũng thực cảm thấy khó chịu.
Tề Thịnh há miệng nói không ra lời, đột nhiên cảm thấy hoảng hốt vô cùng.
Bên trong quan hệ cùng Bùi Vận hắn chính xác vẫn luôn là người chiếm ưu thế, chỉ khi nào đối phương quyết định kết thúc, hắn mới rốt cục không có cơ hội cứu vãn.
Đối phương dành cho hắn toàn bộ, mà hắn đáp lại, chỉ có keo kiệt bố thí.
Bố thí có thể bất cứ lúc nào dễ dàng tiếp thu từ chối, thế nhưng đã chiếm được toàn bộ, còn muốn hắn làm sao thả xuống được.
Sáng sớm hôm sau Bùi Vận đi làm, mới vừa xuống lầu liền thấy cái bóng người quen thuộc dựa vào bên cạnh xe, yên tĩnh chờ ở nơi đó.
Cả người đã xử lý giống như lúc trước nhẹ nhàng khoan khoái sạch sẽ, ngoại trừ trên mặt còn mơ hồ có thể thấy được xanh tím lúc trước. Mùa đông đối phương chỉ mặc cái cái áo choàng dài, lộ ra gương mặt đã đỏ bừng bên ngoài, cũng không biết đã tới bao lâu.
Bùi Vận chỉ cảm thấy đầu đang từng trận đau đớn.
Rõ ràng hôm qua anh tự nhận đã nói tới đầy đủ rõ ràng, người kia cuối cùng cũng rốt cục gật đầu, thấp giọng nói câu "Tôi hiểu được", liền thức thời rời đi.
Nào nghĩ tới chuyện này lại quay về điểm xuất phát.
Bùi Vận quyết định từ bỏ cùng đối phương ở cùng một vấn đề xoắn xuýt nhiều lần, làm như không thấy mà vòng qua hắn đi về phía bên cạnh.
Kết quả Tề Thịnh vội vàng đuổi theo, "Em đi đâu? Tôi đưa em đi."
Bùi Vận dừng lại, thất bại mà than thở: " Ngày hôm qua tôi nói những lời kia, chẳng lẽ anh nghe không hiểu?"
Tề Thịnh nụ cười bất biến: "Tôi nghe được rất rõ ràng."
"..."
"Em đã không tiếp tục yêu thích tôi, hiện tại sống rất tốt, đồng thời không muốn gặp lại tôi." Tề Thịnh nghiêm túc bổ sung, dùng để cường điệu năng lực phân tích cùng trí nhớ không có phát sinh vấn đề của mình.
Bùi Vận theo bản năng muốn giải thích, thế nhưng luôn cảm thấy càng nói càng loạn, đơn giản ngậm miệng coi như chấp nhận.
Tề Thịnh tao nhã lễ phép dùng tay làm dấu mời: "Vậy bây giờ có thể lên xe sao? Tôi đưa em đi."
Bùi Vận đột nhiên có loại ảo giác hai người vừa đối thoại toàn bộ đều là nói nhảm.
Hít một hơi thật sâu, anh bất đắc dĩ hỏi: "Nên biết anh cũng đã biết, anh đến cùng còn muốn làm cái gì?"
Tề Thịnh tựa hồ giống như sớm đã chờ đợi đến vấn đề này, khoé miệng lại giương lên, ung dung thong thả nói ra mấy chữ, nương theo sương trắng lượn lờ: "Theo đuổi em." =)))
Tuy rằng biết rõ không nên đối với lời này để bụng, Bùi Vận đại não vẫn cứ vù một tiếng.
"Tôi đã nghĩ, em đối với tôi không có tình cảm, cũng không sao cả. Em không muốn tiếp thu tôi nữa, cũng không liên quan." Tề Thịnh nhún nhún vai, "Tôi chỉ muốn làm chuyện tôi muốn làm."
Nói xong lại thấy Bùi Vận há mồm muốn nói, Tề Thịnh hiểu rõ mà chặn lại, ánh mắt hắn nhìn Bùi Vận tràn đầy ôn nhu xen lẫn chăm chú: "Không phải xuất phát từ ý thức trách nhiệm."
"..."
Cuối cùng Bùi Vận cơ hồ là chạy trối chết, giống như chạy nạn xông lên xe công cộng. Mãi đến tận khi xe di chuyển thật xa tim còn đang ầm ầm nhảy lên, mặc dù trời lạnh như băng nhưng trên mặt nhiệt ý lại không lui đi.
Nhìn theo xe công cộng biến mất ở tầm mắt, Tề Thịnh xoa xoa gương mặt nở nụ cười, biểu tình từ từ trầm xuống.
Hắn suy nghĩ suốt cả một buổi tối.
Tuy rằng hiện tại đã không thể nào bù đắp, mặc dù đã chậm rất nhiều năm, tuy rằng rất có thể uổng công vô ích, hắn vẫn như cũ muốn nỗ lực một lần nữa tìm kiếm vị trí trong lòng người kia.
Dù cho chỉ có một vị trí nhỏ bé.
Dù cho bây giờ phải trả giá, khả năng đều là dư thừa.
Mà vậy thì thế nào đây?
Chỉ cần có một cơ hội, liền không thể bỏ qua.
Trong nhiều năm trời hắn vô tri không biết được đáp án, lần này nhận được lại thu hoạch nhiều đến như vậy.
Mà đối với Bùi Vận mà nói, Tề Thịnh càng ân cần, anh ngược lại là cảm thấy được càng sợ hãi.
Được đến sau mất đi, vĩnh viễn đáng sợ hơn so với mong mà không được.
Thế nhưng Tề Thịnh lần này kiên nhẫn quá mức bình thường, mỗi ngày sớm muộn đến dưới lầu đưa tin một lần. Buổi sáng mang theo đồ ăn sáng, buổi tối ôm bữa ăn khuya, còn tại mọi thời khắc làm tốt cương vị tài xế.
Tuy rằng hậu quả thường là không đưa được người đi, người nên thấy không thấy, trái lại tiện nghi gia hoả Tần Lê kia nhìn thấy hắn đều nghiến răng nghiến lợi.
Mà dù như vậy Bùi Vận vẫn cảm giác có chút không chống đỡ được.
Anh là nhân viên công chức, bàn luận thời gian vĩnh viễn không sánh bằng độ tự do của Tề Thịnh, bất đắc dĩ anh đành phải trốn tránh, tận lực nhắm mắt làm ngơ.
Không ngờ làm cho hắn nhức đầu là Diệp Minh cũng không biết bị Tề Thịnh cho uống thuốc mê gì, anh nói cái gì cũng vô dụng, ông chủ một khi gọi liền đến, phá lệ tích cực lại chủ động.
Anh và Tề Thịnh quan hệ làm sao, cũng hầu như không thể trốn tránh Diệp Minh, vì vậy mỗi lần đành phải kiên trì chiêu đãi khách đến.
Mắt thấy thời điểm đến cửa ải cuối năm, nhiệt độ càng thêm lạnh, Bùi Vận tăng ca cũng càng nhiều lên. Có lúc bị Tần Lê thừa dịp Bùi Vận không trở về trắng trợn không kiêng dè gọi lên làm đầu bếp, còn thuận tiện lần lượt châm chọc khiêu khích, Tề Thịnh đơn giản không tiếp tục lên lầu, chỉ kiên trì không ngừng mà ở dưới lầu bảo vệ.
Đi sớm về trễ như thế, bên trong âm thanh của hắn rất nhanh liền mang theo giọng mũi nồng đậm.
Suy nghĩ đêm nay đại khái liền là có thời gian, Tề Thịnh cầm theo hộp cơm giữ ấm, cũng không cảm thấy được nhiều thất vọng, xoa xoa thái dương bởi vì cảm mạo mà đau đớn, dự định về sớm một chút ngủ một giấc ngày mai không ngừng cố gắng.
Cảm giác bị thất bại cũng không phải là không có, trận này hắn có thể nhìn ra người kia xoắn xuýt cùng dao động, chỉ là hiển nhiên, lo lắng chiến thắng sự tin tưởng của đối phương.
Mỗi khi nghĩ tới đây hắn liền luôn có loại cảm giác tự mình làm bậy thì không thể sống được.
Trong lúc hắn cúi người kéo mở cửa xe trong nháy mắt, một chuỗi âm thanh xa lạ ở phía sau cách đó không xa vang lên: "A Thịnh."
Tề Thịnh thân thể cứng đờ, chậm rãi quay đầu: "Cậu tại sao lại ở chỗ này?"
Sau ngày đó hắn không hề liên hệ với Ninh Nhật, Ninh Nhật sau khi tỉnh rượu cũng không biết nghe Tiểu Gia nói cái gì, ngược lại là gọi điện thoại đến tìm hắn mấy lần.
Nhưng mỗi lần hắn chỉ lựa chọn không tiếng động mà ấn nút tắt máy.
"Làm sao?" Ninh Nhật cười lạnh, "Người tôi yêu vì một thằng oắt con vô dụng nguyện ý tại đây chờ một buổi tối, tôi vẫn không thể tới xem một chút?"
Tề Thịnh tay nắm thành quyền, trầm giọng mở miệng: "Cậu tốt nhất im miệng."
Bằng không hắn thực sự rất khó kềm chế một quyền của mình kích động đánh lên mặt đối phương.
Ninh Nhật nhìn động tác của hắn hơi ngưng lại.
Tại trong ấn tượng của gã Tề Thịnh xưa nay luôn ôn nhu, bất cứ lúc nào cũng sẽ không mất phong độ. Mặc dù phát hiện ra chuyện của gã cùng Tề Ký, cũng chỉ không nói một lời quay người rời đi, ngay cả câu lời nói nặng cũng không từng nói, càng không nói đến động thủ.
Cho nên lúc trước nhìn thấy thảm trạng trên mặt của Tiểu Gia, gã liền biết không ổn, có loại hoảng loạn triệt để không thể cứu vãn.
Tề Thịnh không tiếp điện thoại của gã, gã chỉ có thể tự mình tới cửa tìm người, kết quả một đường theo tới, liền thấy đối phương ở dưới lầu đợi suốt cả một buổi tối.
Không nói cũng biết đang chờ ai."
"Từ trước ngược lại là không phát hiện anh còn là một người si tình, " Ninh Nhật âm thanh đều đang run rẩy, khắc chế không nổi không cam lòng xen lẫn tức giận của mình, "Vì tên kia, ngay cả tự tôn cũng không có?"
Tề Thịnh không hề bị lay động, nhàn nhạt cười một cái: "Cậu không hiểu."
"Tôi không hiểu?" Ninh Nhật tựa hồ hét lên, cơ hồ không nhịn được, "Tôi nếu là không hiểu tôi sẽ không xuất hiện ở đây!"
Tề Thịnh trở nên trầm mặc, nửa ngày mới nói: "Cậu đi đi."
"..."
"Chuyện trước kia... Tôi không muốn động thủ với cậu."
"..."
"Đừng trở lại, tôi cũng không muốn gặp lại được cậu."
"Họ Tề, tôi nhất định sẽ làm cho anh phải hối hận!" Đây là câu nói sau cùng Ninh Nhật lúc gần đi nghiến răng nghiến lợi bỏ lại.
Hết chương 37.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...