Cầu Người Tâm Đắc

Sau khi cúp điện thoại, Bùi Vận xuất thần một hồi, ý thực được cách nói chuyện của mình không dễ dàng lại phát hiện thất lạc, đành phải nhu nhu thái dương, cười một cái tự giễu ——

Thói quen là chuyện đáng sợ, đáng sợ hơn là dưỡng thành quen sau đó đột nhiên xuất hiện không quen.

"Tiểu Bùi, " Nhâm Tuyên lại đây, gõ gõ chỗ làm việc của anh, "Đêm nay có phải về sớm một chút không?"

"Không cần!" Bùi Vận nhanh chóng lắc đầu, "Có chuyện gì?"

Nhâm Tuyên đôi môi mím thật chặt, nửa ngày mới nói: "Cậu đi hỏi một chút Đồng quản lý, đêm nay chúng ta có xã giao cậu ta có muốn đi cùng hay không."

Tuy rằng không hiểu một cú điện thoại liền có thể làm được chuyện vì sao phải sai khiến anh đi một chuyến, Bùi Vận vẫn là ngoan ngoãn nghe theo rời đi.

Kết quả Đồng Dược xưa nay dễ nói chuyện vỗ bàn đứng dậy: "Không được!"

Tư thế thâm cừu đại hận như thế, Bùi Vận nhìn ra không khỏi run lên một cái.

Vì vậy Đồng Dược lại hạ thấp giọng xuống, ôn tồn mà nói: "Sư phụ, kỳ thực không phải tôi không nể mặt anh, thế nhưng..."

Bùi Vận đã rõ ràng đối phương muốn nói cái gì, nhanh chóng tỏ ra là đã hiểu: "Không sao, tôi trở về nói một tiếng với Nhâm quản lý là được.

"... Chờ một chút!" Bùi Vận đã bước chân ra ngoài văn phòng, Đồng Dược mới đột nhiên ở phía sau gọi, "Cùng đi đi."

Thời điểm đem tin tức này nói cho Nhâm Tuyên, Bùi Vận phát hiện đối phương đường nét trên mặt vẫn luôn căng thẳng, rõ ràng nhu hòa mấy phần.

Vì vậy Nhâm Tuyên mang theo Bùi Vận, Đồng Dược mang theo phụ tá của mình, cùng nhau tham gia trận xã giao này.

Xã giao tự nhiên không thể thiếu hộp đêm, phía chủ sự tri kỷ mà lựa chọn hộp đêm mới xuất hiện ở thành phố A ——Début de soir.

Chừng mười người chọn một gian phòng lớn. Đối phương còn đem thân phận chủ nhà hết lòng quan tâm giúp đỡ, lựa chọn sáu bảy cô nương xinh đẹp cho mấy người đàn ông ở đây.

Các cô gái thoải mái vừa đến đã có tiếng cười cười nói nói không ngừng, nhiệt tình vạn phần đem nghề nghiệp rèn luyện hàng ngày phát huy đến cực hạn.

Nhâm Tuyên tuy rằng tướng mạo khá là đoan chính, xưa nay cũng ôn hòa, mà đêm nay trước sau mặt mày âm trầm, đối với mấy cô gái vẫn không có sắc mặt tốt.


Vì vậy rất nhiều cô gái liền đem mục tiêu nhắm ngay Đồng Dược rộng rãi sinh động, Đồng Dược trái ôm phải ấp mang theo thái độ của người chiến thắng, hướng về phía Bùi Vận hào phóng mà vẫy tay: "Sư phụ! Anh cũng nên có một cô đi!"

Chưa bao giờ trải qua trận thế này Bùi Vận chỉ cảm thấy vô cùng đau đầu, thấy Nhâm Tuyên buông xuống chén rượu trong tay không nói một lời đứng dậy rời khỏi, một bộ dạng gió nổi trước cơn mưa, nhanh chóng tìm cái cớ đuổi theo thủ trưởng của mình.

Kết quả là thấy Nhâm Tuyên trực tiếp đi quầy bar, gọi một bình rượu để uống.

Bùi Vận chỉ lo anh ta uống rượu liều mạng như vậy sẽ xảy ra chuyện, vội vàng đi lên trước muốn ngăn cản, thời điểm thoáng nhìn cách đó không xa có mấy người quen thuộc không khỏi dừng lại bước chân.

Sau đó tay của anh không khống chế được run rẩy.

Ninh Nhật say đến mức không biết gì, được Tề Thịnh đỡ lấy, đi theo hai người họ còn có Tiểu Gia.

Thời gian qua đi nhiều năm, ba người này anh tuyệt đối không nhận sai, cũng tuyệt đối sẽ không quên.

Đã từng bởi vì bọn họ, cũng vì sự ngu xuẩn của mình, trả giá đánh đổi mua được giáo huấn lớn như vậy.

Sau đó ba người cùng nhau rời đi.

"Đêm nay tôi nhất thời có xã giao, không tới được. Em đừng ở bên ngoài ăn bậy, còn có, đừng để cho tên kia chiếm tiện nghi."

Tiếng nói ôn thuần lại mang theo tính trẻ con phảng phất chỉ là mới vừa vang lên, đảo mắt liền thành một câu nói dối buồn cười như vậy.

Bùi Vận mím mím môi, một lần nữa đi về bên cạnh Nhâm Tuyên, cầm lấy bình rượu anh ta vừa mới mở, uống một hơi dài.

Lần này người bị hù lại là Nhâm Tuyên.

Cuối cùng hai người lại bị Đồng Dược tìm ra đưa vào phòng riêng, nghiễm nhiên đều là trạng thái bước đi bất ổn loạng choà loạng choạng.

Đồng Dược quả thực giận dữ, vừa hùng hùng hổ hổ mà chỉ trích Nhâm Tuyên làm hư Bùi Vận, vừa đưa hai người ném vào xe taxi.

Nhâm Tuyên đối với tất cả lên án của Đồng Dược hiếm thấy tiếp nhận toàn bộ, cũng mất đi lực đánh trả thường ngày, sắc mặt tái nhợt, dáng dấp thực tại khó chịu không thôi.

Đồng Dược liên tục thở ra mấy hơi, mới kiềm chế kích động đem tên khốn khiếp này bóp chết, một bên để cho anh ta dựa vào vai chính mình, một bên hướng Bùi Vận ngồi ghế phó lái nói xin lỗi.


"Sư phụ thực sự thật không tiện, lần sau gặp phải trường hợp anh không cần dính líu với tên này. Cái tên này không nặng không nhẹ..."

Bùi Vận không say lợi hại như Nhâm Tuyên, buồn ngủ dựa vào trên ghế, cũng chỉ là qua loa mà gật đầu một cái.

Đến cửa khu chung cư Bùi Vận xuống xe, đêm đông gió lạnh vừa thổi khiến đầu óc của anh cũng thanh tỉnh một chút. Quay đầu lại anh đối diện vẻ mặt lo lắng của Đồng Dược: "Sư phụ, anh có thể đi về không? Có cần tôi đưa anh về không?"

Bùi Vận đang muốn cự tuyệt, đột nhiên phát hiện Nhâm Tuyên vẫn luôn không nhúc nhích dựa vào bả vai Đồng Dược ý thức không rõ, không biết lúc nào mở mắt ra, đang im lặng không lên tiếng theo dõi anh. =)))

Anh không khỏi rùng mình lạnh lẽo, ngay cả cảm giác say cũng thức tỉnh mấy phần, cũng không biết là sợ hãi hay là lo lắng, lập tức thức thời kiên định từ chối: "Tôi không thành vấn đề!"

Vì vậy Nhâm Tuyên liền miễn cưỡng nhắm mắt lại.

Xem ra tâm tư vị thủ trưởng thâm trầm này đối với anh cần phải rất là thoả mãn.

Bảo ồng Dược không biết gì cả nói tạm biệt, chính mình chậm rãi đi về phía tiểu khu.

Thời điểm đến dưới lầu đầu óc của anh đã khôi phục hơn nửa thanh tỉnh, ngoại trừ vẫn cứ buồn ngủ mười phần, cũng cảm thấy thực tại uể oải.

Chỉ muốn nhanh chóng ngã đầu ngủ một giấc, liền có thể quên mất hết thảy không vui.

Nhưng anh vẫn theo bản năng mà liếc nhìn phương hướng bồn hoa, dù cho biết rõ nơi đó đêm nay sẽ không có ai.

Sao khi tới đó thật sự có bóng người quen thuộc ngồi ở đó, đèn đường chiếu xuống đối phương đem mặt chôn ở đầu gối, không thấy rõ biểu tình.

Bùi Vận dừng lại, sau đó làm bộ không nhìn thấy liền đi mở cửa chống trộm.

Cửa chống trộm phát ra tiếng vang rắc rắc, Tề Thịnh bị động tĩnh này kinh ngạc, vội vàng ngẩng đầu lên gọi: "Bùi Vận!"

Bùi Vận dừng lại, cái gì cũng chưa nói.

"Tên kia nói em không có nhà, không cho tôi đi vào." Tề Thịnh đi về phía anh, oan ức lại mang theo điểm nghiến răng nghiến lợi âm thanh càng ngày càng gần, còn xen lẫn tâm tình lẫn lộn không nói ra được, "Sao lại muộn mới trở về như vậy? Cũng không nhận điện thoại?... Em uống rượu?"


"Anh..." Bùi Vận cau mày quay đầu, kết quả thời điểm nhìn thấy mặt của đối quyết định ngậm chặt miệng, hết thảy dự định nói lời hung ác đều nuốt về trong cổ họng.

Gương mặt lúc trước anh tuấn đẹp đẽ, giờ khắc này bị đánh đến sưng mặt sưng mũi, vào lúc này in đầy dấu vết hồng hồng tím tím, khá là đặc sắc.

Bùi Vận sửng sốt nửa ngày, mới hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Tề Thịnh cũng không biết là bị cảm giác mát mẻ buổi tối mùa đông, hay là duyên cớ nào mũi lại đỏ bừng, đột ngột giơ tay, không nói tiếng nào đem thân thể của anh dùng sức ôm lấy.

Trải qua mấy ngày nay Tề Thịnh luôn luôn phát huy phong độ quân tử khiêm tốn, không giống như hôm nay hành động đột ngột như vậy. Bùi Vận trong lúc sửng sốt đều quên mất chống lại, lui một bước, trong đầu linh quang lóe lên, không biết làm sao liền nghĩ đến tình cảnh hai người lần đầu xác định quan hệ, cũng là tình hình tương tự như vậy.

Trong lúc anh còn không hiểu rõ chính mình nên làm như thế nào, thân thể theo bản năng bài xích, dùng lực lớn đẩy Tề Thịnh đang ôm chặt anh ra.

Tề Thịnh vì động tác không chút lưu tình này cũng ngây dại, lui về sau hai bước mới đứng vững, ngay cả viền mắt đều có chút đỏ lên.

Bùi Vận cảm giác mình thực sự vô tội, cũng không biết đối phương như thế nào lại ủy khuất như vậy, mà chắc chắn sẽ không phải bởi vì do anh bắt nạt gây nên, liền xoay người tự mình mở cửa.

Kết quả hông của anh bị người nào đó không nổi giận nhào lên, từ phía sau lưng mạnh mẽ ôm chặt.

Bùi Vận thở dài, thực sự không nghĩ ra đối phương đêm nay trúng tà gì, an ủi mà vỗ vỗ bàn tay lạnh như băng của hắn, không dấu vết kéo dài khoảng cách: "Cãi nhau với Ninh Nhật à?"

Tề Thịnh đầu óc một đoàn hỗn loạn, không chú ý tới đối phương làm sao sẽ biết đến việc này, theo bản năng mà lắc đầu một cái: "Tôi và cậu ta đã..."

Nói xong hắn giật mình trợn to mắt, rất nhanh phản ứng lại: "Em thấy được?"

Bùi Vận không đáp, xem như là chấp nhận.

"Tôi thật sự không đi cùng cậu ta..." Tề Thịnh vội vàng muốn giải thích, khẩn trương đến có chút nói năng lộn xộn, "Tôi chính là sợ em hiểu lầm mới..."

Sau đó hắn nhìn đối phương thờ ơ giống như người ngoài, thần sắc hiển nhiên đối với hắn không hứng thú lắm, hắn cũng không nói nữa, chỉ hận không thể cho chính mình hai cái bạt tai.

Tín nhiệm vốn là không chịu nổi bất kỳ lời nói dối nào, huống chi còn là bị bắt tận tay.

Yên lặng một lúc, hắn mới nghẹn ngào, chậm rãi nói: "Tối nay tôi cùng Tiểu Gia đánh nhau một trận."

Bùi Vận thực sự không biết nên nói tiếp cái gì, suy nghĩ một chút mới nói: "Thua?"

Tề Thịnh rõ ràng nghẹn giọng: "... Không có."


"Há, chúc mừng." Bùi Vận không mặn không nhạt nói, "Vậy anh về sớm một chút nghỉ ngơi, bên ngoài trời lạnh."

"Cậu ta kể cho tôi một chút chuyện cũ, " thấy đối phương đã hạ lệnh trục khách Tề Thịnh cuống lên, một mạch mà nói, "Liên quan tới chuyện hồi đại học của em...."

Bùi Vận toàn thân cứng đờ, thẳng tắp nhìn hắn, sắc mặt trong nháy mắt biến đến mức dị thường khó coi: "Được rồi."

Tề Thịnh thức thời mà ngừng miệng, thấy đối phương hiển nhiên không dự định tiến hành giải thích, dáng dấp thậm chí là không muốn nhắc tới, nhanh chóng lại hỏi: "Lúc trước tại sao em không..."

"Tề tiên sinh, " Bùi Vận đánh gãy hắn, xoa xoa thái dương mơ hồ đau đớn, "Anh nên có ý thức trách nhiệm, có thể dừng lại được hay không?"

Bị chọc thủng chuyện năm đó ngay trước mặt, anh thực sự không khỏi lúng túng, điều này cũng là nguyên nhân anh không muốn nói cho Tề Thịnh biết, cố gắng cất giấu càng lâu càng tốt.

Đặc biệt là khi biết người anh em đã từng tín nhiệm nhất lại chính là đối tượng của người anh yêu.

Thực sự luôn cảm thấy bản thân không còn mặt mũi nào đối diện với chính mình đã từng vô tri vô giác không biết gì cả.

Tề Thịnh há miệng, dưới ngữ khí không nhịn được của đối phương dĩ nhiên nói không ra lời.

Da mặt hắn cũng không tính quá mỏng, thời điểm thường ngày trên thương trường cho dù giao thiệp với công ty đối thủ đối phương mang đầy địch ý, hắn cũng có biện pháp như không có chuyện gì xảy ra mà khiến đối thoại tiếp tục tiến hành.

Thế nhưng chỉ có đối diện với Bùi Vận, từ trước đến giờ khẩu khí của đối phương vẫn luôn hiền hoà lại dịu ngoan, bây giờ biến thành giọng điệu như vậy, khiến hắn không biết nên làm sao tiếp tục, cảm thấy thật giống như bộ phận nào đó trong lồng ngực đau đến lợi hại.

"Trở về đi, đã sớm nói với anh rồi, đừng trở lại." Bùi Vận thở dài, bất đắc dĩ cười cười, "Không thể bởi vì tôi trước đây đã từng yêu anh, liền cảm thấy hổ thẹn với tôi."

Tề Thịnh một chút nhạy bén bắt được chữ mấu chốt, mờ mịt lặp lại: "Đã từng yêu...?"

Bùi Vận ừm một tiếng, chất rượu còn đang phát huy tác dụng, làm cho anh đau đầu chỉ muốn vào nhà đi ngủ, thực sự không có tinh lực gì cùng người này tiếp tuc dây dưa.

Trả lời rất nhẹ đối với Tề Thịnh mà nói không thua gì sấm sét giữa trời quang, hắn nửa ngày mới ý thức được ý nghĩa lời này, cơ hồ mất đi toàn bộ khí lực, trơ mắt mà nhìn đối phương mở cửa đi vào, cũng không quay đầu lại, lại đem hắn vững vàng nhốt ở ngoài cửa.

Thật giống như ngay cả trái tim của đối phương cũng tỏ rõ ý muốn bài xích hắn.

Hắn rất muốn chạy trở lại, nào ngờ đối phương đã không lưu luyến chút nào mà đi vào.

Hết chương 35.

Lời edit: So với những gì Bùi Vận đã chịu đựng thì Tề Thịnh bị ngược vậy cũng đáng lắm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui