Lại qua một thời gian, bên ngoài lại nổi lên mưa rào tầm tã, nơi nào cũng không đi được. Bùi Vận ở nhà buồn bực ngán ngẩm mà nằm một ngày, nhìn ngoài cửa sổ âm u nước mưa vẫn chưa dừng, thật dài thở ra một hơi.
Trước đây thời điểm như vậy cũng không cảm thấy thế nào, hiện tại lại cố tình đặc biệt cô quạnh.
Con người quả nhiên có lòng tham, càng nắm giữ càng muốn được nhiều hơn.
Đối với một người sản sinh ỷ lại thật đúng là gay go.
Bùi Vận suy nghĩ lung tung nửa ngày, dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, thở dài vẫn là thuận lợi bấm dãy số Tề Thịnh thử vận may.
Đối phương âm thanh ổn định từ tính rất nhanh thông qua điện thoại truyền đến: "Chuyện gì vậy?"
"Không có gì, " Bùi Vận liếc nhìn bên ngoài màn mưa, "Mưa rất lớn, lái xe phải cẩn thận."
"Không cần lo lắng, ngày hôm nay có tài xế đưa tôi."
"Lại về muộn à?"
"Ừm."
"Lại có xã giao?"
"Không có, " Ngữ khí Tề Thịnh buông lỏng một chút, "Chỉ là lưu lại nơi này xem xét tình huống."
Bùi Vận bật thốt lên: "Đêm nay em mang cơm tới cho anh nhé!"
Nói xong anh mới ý thức được đề nghị này có vẻ hơi quá rồi, không khỏi nín thở.
Cùng Tề Thịnh bên nhau mấy ngày nay, chỉ là công việc của hai người, ngay cả người bên cạnh, đều không ai hiểu rõ.
Anh có lo lắng, Tề Thịnh chắc chắn cũng có suy tính, về điểm này hai người ngược lại là vạn phần ngầm hiểu nhau.
Quả nhiên, Tề Thịnh chần chờ mới nói: "Chuyện này, có thể không tiện lắm hay không?"
"Anh yên tâm, " Bùi Vận nắm tóc, "Em chỉ đưa đến dưới lầu, không đi lên."
"... Tôi không phải ý này, " Tề Thịnh lo lắng nói, "Chỉ là mưa lớn như thế..."
"Không sao, " Bùi Vận vô tình nhún nhún vai, "Xử lý sự cố hiện trường mưa bão em đều trải qua, loại này tính là gì?"
Tề Thịnh rốt cục không từ chối nữa: "Được, em đến thì điện thoại cho tôi."
"Biết đến." Thấy Tề Thịnh đồng ý Bùi Vận đáp một tiếng, bắt đầu suy nghĩ khẩu vị đối phương, đầu bên kia điện thoại bất thình lình truyền đến một câu nói, "Bùi Vận?"
Bùi Vận căng thẳng trong lòng: "Cái gì?"
"Cám ơn em." Thanh âm ôn hòa nhẹ nhàng nhợt nhạt mà truyền đến, sau đó liền ngắt kết nối.
Động tác này lưu lại di chứng chính là ngay cả cơ hội trả lời Bùi Vận cũng không có, anh không khỏi nổi da gà suýt chút nữa không thể tin được mình có nghe lầm hay không.
Đợi đến khi Bùi Vận đem thức ăn tự tay làm dự tính ra cửa, lúc trước mưa to giàn giụa đã biến thành mưa nhỏ tích tích lịch lịch, làm cho anh âm thầm cảm khái ông trời có mắt.
Chỉ là mặc dù như thế, loại khí trời này đón xe cũng tương đối khó khăn, Bùi Vận tại ven đường đứng hai mươi phút, cuối cùng bỏ qua cái ý niệm này, nhận mệnh mà đi tới trạm xe buýt gần đó ——
Tối om om tất cả đều là người.
Thời điểm vất vả cùng đoàn người từ trên xe buýt xuống dưới, Bùi Vận cảm giác mình sắp bị chen lấn đến khó thở.
Cũng may hộp cơm được anh vững vàng che ở trước ngực, ngược lại cũng không xảy ra sự cố đổ nước canh.
Mới vừa đi mấy bước điện thoại di động liền vang lên, anh một bên cầu nguyện tuyệt đối đừng là công ty vì thiếu người gọi anh đi làm việc, một bên ấn nút nghe.
Thanh âm quen thuộc vang lên: "Em ra cửa chưa?"
Bùi Vận run lên, có dự cảm không tốt lắm dâng lên.
Đầu bên kia điện thoại truyền tới tiếng huyên náo khiến Tề Thịnh cũng biết mình vừa hỏi một câu phí lời, liền bổ sung: "Em tới chỗ nào rồi? Không đi quá xa đi?"
Bùi Vận liếc nhìn văn phòng gần trong gang tấc đèn đuốc sáng choang: "Em... Em vừa ra cửa."
"Vậy thì tốt, " Tề Thịnh rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, "Phía tôi bên này nhất thời có bữa tiệc xã giao."
"Không có chuyện gì, " Bùi Vận có chút hơi thất vọng, vẫn là đáp, "Dù sao em cũng vừa mới đi, vậy em liền trở về. Anh chú ý an toàn."
"Ừm." Tề Thịnh đơn giản đáp một tiếng, chắc là vội vã xuất phát, "Kia trước tiên như vậy, tạm biệt."
Bùi Vận liếc nhìn cơm nước còn nóng trong tay, thở dài, đang chờ trở lại bến xe buýt, đi được hai bước liền dừng lại, gọi điện thoại cho Diệp Minh.
Diệp Minh hiện tại đang đi xuống lầu một, tuy rằng làm thêm giờ hồi lâu bộ dạng vẫn là thật cao hứng, có thể thấy được đối với công việc này cực kỳ yêu thích: "Anh Bùi? Làm sao anh lại tới đây? Đến xem em sao?"
Bùi Vận a một tiếng: "Em nói xem?"
"Em nói chắc chắn là không, làm gì có chuyện anh chủ động đến tìm em như thế?" Diệp Minh nhìn thấy hộp cơm anh cầm trong tay, rất có tự mình biết mình mà oán giận, "Là tìm đến Tề tổng đúng không? Em biết mà, trọng sắc khinh bạn."
Bùi Vận tay run một cái, chột dạ quay đi.
"Anh Bùi anh đỏ mặt làm gì?" Diệp Minh không hiểu gãi gãi đầu, thú vị mà nói tiếp, "Chẳng lẽ anh thật sự động tâm với Tề tổng? Cũng đúng, Tề tổng diện mạo đẹp đẽ như vậy, ngay cả em là đàn ông cũng không nhịn được nhìn nhiều thêm mấy lần. Hai người suốt ngày ở cùng nhau, sáng chiều đối lập khó tránh khỏi..."
Bùi Vận nghe không vào, giơ tay gõ đầu cậu nhóc: "Cẩn thận Tề tổng nghe thấy sẽ khai trừ em."
Chiêu này uy hiếp quả nhiên hữu hiệu, Diệp Minh cúi mặt xuống mặt lầm bầm: "Biết rồi, em chỉ đùa một chút thôi. Hai người không phải quen biết từ hồi đại học sao? Nếu như muốn anh đã sớm tỏ tình rồi."
"Đúng vậy, " Bùi Vận cùng cười cười, lại không quá tự nhiên mà nói: "Cũng không cần phải chờ tới bây giờ."
Diệp Minh không nghe ra tâm ý trong lời nói của anh, lại nghi hoặc mà hỏi: "Thế nhưng anh Bùi, anh và Tề tổng quen nhau như vậy, làm sao không nghĩ để cho anh ấy sắp xếp một công việc ở công ty cho anh? Anh cũng không phải không có năng lực.... Làm việc ở đây dù sao cũng tốt hơn làm nhân viên điều tra suốt ngày dầm mưa dãi nắng?"
Bùi Vận liền ngẩn người.
Tề Thịnh chưa bao giờ đề cập tới, anh ngược lại cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc này.
Suy nghĩ một chút anh lắc đầu bật cười: "Như bây giờ cũng rất tốt, không cần phải phiền toái như vậy."
"Được rồi được rồi, là do em bận tâm vớ vẩn." Diệp Minh hừ một tiếng, chỉ chỉ hộp cơm của anh, "Anh mang cơm cho Tề tổng sao, vậy cùng em đi lên thôi."
"Em đi trước đi, anh không đi đâu." Bùi Vận đơn giản đem hộp cơm giao cho đối phương, xoay người đi ra ngoài, "Tề tổng nói anh ấy nhất thời có bữa tiệc."
"Làm sao có khả năng?" Diệp Minh kinh ngạc dò hỏi, khiến Bùi Vận dừng lại bước chân.
Quay đầu lại thấy Diệp Minh không hiểu mở to mắt: "Hôm nay không có xã giao? lúc tan việc Tề tổng còn tới đây một chuyến, nói cho mọi người không có chuyện gì thì nghỉ sớm một chút. Ngay cả Trần bí thư đều nghỉ làm rồi, Tề tổng hiện tại đang ở văn phòng mà, đi, em mang anh đi lên!"
"Nhưng là..."
"Nhưng mà cái gì a? Anh cũng không phải đến đánh cắp tình báo thương mại." Diệp Minh không nói lời gì kéo anh, dẫn anh đi về phía thang máy, "Đến đều đã đến, đi hỏi anh ấy một chút chứ."
Đơn giản hướng Bùi Vận giới thiệu bộ ngành từng tầng, đến tầng văn phòng làm việc của Tề Thịnh, Diệp Minh móc ra thẻ công tác xác nhận thân phận, cửa lớn theo tiếng mà mở ra.
"Anh vào đi, em ở đây chờ anh. Văn phòng Tề tổng nằm ở phòng thứ hai từ dưới lên."
Diệp Minh hướng anh phất tay một cái: "Đưa xong em dẫn anh đi xem hoàn cảnh công tác của em, sau khi em đi làm rồi anh chưa từng đến xem."
Dọc theo hành lang Bùi Vận càng đi càng là do dự, chẳng biết vì sao luôn cảm thấy không rõ lo sợ bất an, lại sâu sắc mà hít sâu hai cái.
Có cái gì cần lo lắng? Chuyện xui xẻo nhất cũng đã trải qua, hiện tại coi như kết quả hỏng bét cũng có thể làm sao.
Hết chương 16.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...