Cầu Ma

Tinh không ở nơi này trong chớp mắt liền yên tĩnh hoàn toàn. Tô Minh nhìn bốn tu sĩ kia, bốn tu sĩ kia cũng nhìn bọn họ. Ai cũng không nói lời nào. Hồi lâu, tiếng ho khan của Hứa Tuệ phá ỡ sự bình tĩnh ở nơi này, cũng làm cho bốn tu sĩ kia khôi phục lại từ trong sự rung động.

Bọn họ không rung động bởi Tô Minh tới. Dù sao thì đó cũng vẫn nằm trong phạm vi ý thức của bọn họ. Thậm chí bọn họ cũng đã chuẩn bị tinh thần. Bọn họ khiếp sợ chính là con Hạc trọc lông kia.

Thậm chí bọn họ còn hơi sùng báo nó, mơ ước sau này tu vi mạnh mẽ có thể thu phục một hung thú như vậy, có thể... Có thể nó đã có chủ nhân. Bọn họ không biết tu vi cụ thể của Hạc trọc lông nhưng bây giờ nhìn tận mắt, dùng tâm thần cảm nhận thì thấy cũng không mạnh lắm. Nhưng thế gian này có nhiều phong ấn giấu diếm được. Bọn họ tin rằng con hạc có thể dẫn động cả trăm vạn hung thú kia tuyệt đối không phải bình thường.

Giờ phút này trong khi tâm thần chấn động, tiếng ho khan của Hứa Tuệ vang vọng, bốn tu sĩ theo bản năng vội vàng lui lại. Trong đó tu sĩ gọi là Huyền Thương chẳng qua chỉ lui lại ba bước liền mạnh mẽ dừng chân. Hắn biết mình không thể trốn thoát nổi, lại càng không có ý chống cự. Cho dù là bốn người bọn họ có các lá bài sát thủ nhưng cũng chưa đủ để Tô Minh nhét kẽ răng chứ đừng nói tới con Hạc trọc lông kia.

Thậm chí nữ tử đang cười híp mắt bên cạnh Tô Minh kia cũng khiến hắn có cảm giác lông tóc dựng ngược.

Bốn tu sĩ này không chỉ có Huyền Thương là sáng suốt mà còn có người tên là Hoa Vực kia. Sau khi hắn lùi lại mười trượng liền tỉnh táo lại. Hắn thấy đám người Tô Minh căn bản không truy kích, thấp thỏm dừng bước, ôm quyền vái đám người Tô Minh.

Về phần Vân Du, Niên Ngâm thì hiển nhiên phản ứng chậm hơn một chút, giờ phút này phải trốn hơn trăm trượng, đang muốn sử dụng huyết độn thì hư vô phía trước bọn họ đột nhiên xuất hiện sóng gợn. Thân ảnh Hứa Tuệ cất bước đi ra.

Trên mặt cô vẫn là nụ cười híp cả mắt như cũ nhưng trong mắt cũng mang theo sát khí. Cô đã hơi tức giận. Dù sao bốn người bỏ chạy là sau khi cô ho khan.

- Tại sao thấy ta lại chạy thế?

Hứa Tuệ vừa cất bước, tay phải giơ lên vung về phía trước. Dưới một cái vung này, lập tức phía trước cô xuất hiện hình ảnh một vầng trăng. Hai người Vân Du và Niên Ngâm lập tức biến sắc.


- Kiếp Nguyệt!

Thân thể hai người bọn họ lập tức nhoáng lên, nhanh chóng phân tán ra, bay về hai hướng bất đồng. Trong đó tu sĩ Vân Du đã nhận ra đồng bọn có hai người không bỏ chạy, cười khổ rồi dừng lại.

Chỉ có Niên Ngâm là cố hết sức triển khai tốc ộ, cũng phun máu tươi hóa thành huyết độn, tốc độ tăng vọt nhưng hắn còn chưa chạy nổi một ngàn trượng thì cả người liền huyễn hóa ra từ trong huyết ảnh, kêu thảm rồi phun máu lần nữa. Mà quỷ dị chính là bốn phía không có chút dị thường nào nhưng thân thể của hắn lại bị cuốn đi, giống như đụng phải một bức tường vô hình rồi đánh bật trở lại vậy.

Mà trong lúc bị cuốn đi, tóc của hắn trong nháy mắt giống như bị một bàn tay vô hình nắm đi, nhanh chóng lôi về.

Cho tới phía trước Hư Vô thú của Tô Minh. Tu sĩ tên Niên Ngâm lắc mạnh, tóc của hắn hơn phân nửa bị túm rụng, máu tươi tràn ngập chảy xuống gương mặt, vẻ mặt tràn đầy sự sợ hãi và không tin, nhìn chằm chằm về phía Hứa Tuệ vừa đi ra từ trong hư vô.

- Chạy đi, sao không chạy nữa đi?

Hứa Tuệ cười khẽ, tay phải giơ lên điểm lên người Niên Ngâm một cái. Một chỉ này điểm ra có hai khí trắng đỏ vờn quanh, trong chớp mắt khi chạm vào thân thể Niên Ngâm, khí đỏ dung nhập vào ngực người này, khí trắng tiêu tán ở cổ và hạ thân của hắn.

Khi vẻ mặt ba tu sĩ đại biến, thậm chí hoảng sợ hô lên, bọn họ lập tức thấy bộ ngực của Niên Ngâm kia vốn bằng phẳng... Giờ lại nhô lên cao!

Hầu kết của hắn cũng thu nhỏ lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được, làn da không còn thô ráp nữa mà trắng trẻo ra trong nháy mắt. Nhất là ngón tay lúc này trở nên mịn màng. Tất cả mọi biến hóa đều chứng tỏ là... Người này từ phái nam bị nghịch chuyển âm dương trong thân thể, biến thành... Phái nữ!

Niên Ngâm sửng sốt một chút, sau đó phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết. Ngay cả tiếng kêu thảm thiết kia giờ cũng cao vút, còn là tiếng kêu trầm trầm của nam tử nữa mà đã trở thành giọng của phụ nữ.


Nhất là bờ mông kia giờ phút này là nơi biến hóa rõ ràng nhất, lớn hẳn lên, thậm chí đường cong thân thể cũng rõ ràng hẳn. Tất cả mọi chuyện mang tới sự rung động và hoảng sợ không cách nào hình dung được với ba tu sĩ kia. Cho dù là Tô Minh nhìn lại cũng cảm thấy trái tim tăng nhịp lên vài cái. Ánh mắt nhìn về Hứa Tuệ này của hắn đã mang theo vài phần cảnh giác.

Hạc trọc lông lúc này cũng mở to mắt. Cảnh tượng này khiến thân thể nó run run. Minh Long ở bên cạnh cũng lùi lại theo bản năng, ánh mắt nhìn Hứa Tuệ tràn đầy vẻ sợ hãi.

- Thà chết chứ không chịu nhục!!

Vẻ mặt Niên Ngâm khổ sở. Hắn rõ ràng tất cả biến hóa trên cơ thể của hắn nhất, giờ phút này trong nội tâm phức tạp không cách nào hình dung nổi. Một cảm giác bi phẫn tràn ngập trong tim hắn, rống to với Hứa Tuệ.

Tô Minh cũng nhíu mày. Hắn có thể giết người không chút do dự nhưng... Làm nhục đối phương như vậy thì hắn không cách nào làm được. Lúc hắn đang muốn nói thì tu sĩ vừa bị thay đổi giới kia lại gào thét lên như bị thần kinh.

- Ta và các ngươi không thù không oán, chẳng qua chỉ tình cờ gặp mặt. Các ngươi lại làm việc thế này, không sợ trời phạt, không sợ báo ứng sao? Tới đi, muốn giết cứ giết!

Hứa Tuệ cười khẽ một tiếng.

- Nói rất hay, rất có đạo lý. Phu quân nhà ta lần đầu gặp mặt các ngươi cũng không động tới các ngươi chút nào. Các ngươi mang theo bí ẩn muốn chạy trốn là bình thường, nhưng trốn không thoát thì là do bản lãnh không đủ. Phu quân nhà ta cũng không muốn trừng phạt các ngươi quá mức, chỉ muốn hỏi các ngươi một chút mà thôi. Nếu các ngươi sảng khoái thì cũng thôi. Với hiểu biết của ta với hắn, các ngươi có thể được chia đều.

- Mà nơi này là Thần Nguyên tinh hải, lấy tu vi của các ngươi mà muốn lấy được bí ẩn gì thì căn bản không đủ. Có phu quân ta gia nhập, có thể khiến khả năng thành công của các ngươi nhiều hơn mấy lần, có gì không tốt chứ?


- Nhưng bà cô này vừa mới ho một tiếng, các ngươi đã bỏ chạy. Trốn không thoát thì còn lòng đầy căm phẫn cơ đấy.

Hứa Tuệ cười nói.

Ba người Huyền Thương trầm mặc, vẻ mặt lộ nét suy tư. Lời nói của Hứa Tuệ nghe cũng không có ý bá đạo. Sự thật cũng đúng là như thế, để cho ba người này không khỏi rơi vào trầm tư. Tại

Nhưng Niên Ngâm vừa bị thay đổi thân thể kia lúc này tâm loạn như ma, căn bản nghe gì cũng không lọt. Hắn hừ lạnh một tiếng, vừa mới truyền ra thì Hứa Tuệ lại nói thêm một lời, làm cho sắc mặt hắn hoàn toàn biến đổi.

- Thuật pháp ngươi tu luyện hẳn lả Đại Luân Niên Pháp Thông, điểm này vừa rồi ta mới phát hiện. Như thế thì chắc ngươi họ Niên, tới từ Đạo Thần chân giới rồi.

- Để ta suy nghĩ một chút. Đạo Thần chân giới Niên Hoa tộc, là một tông môn do Tiên Tộc phân liệt năm đó sáng tạo ra, có một tộc nhân vì tàn sát đồng tộc mà bị bắt rồi bị trừng phạt, phá tan tu vi rồi đưa vào Thần Nguyên phế tích. Người này chính là ngươi sao?

- Chỉ có điều tu vi của ngươi vẫn còn, xem ra lần hành động này của các ngươi chắc là có ẩn nhiều bóng dáng của Niên Hoa tộc sau lưng đấy.

- Ngươi là ai!

Vẻ mặt Niên Ngâm biến hóa, mà ba tu sĩ Huyền Thương cũng co rút hai mắt, đồng thời nhìn về phía Hứa Tuệ.

- Ta sao? Ta tên là Hứa Tuệ, đến từ Phượng Môn.

Hứa Tuệ mỉm cười, nhìn Tô Minh hiển nhiên hơi không vui mà cay mày.


- Phượng Môn! Hứa Tuệ... Ngươi là Phượng môn Thánh nữ!!

Niên Ngâm sửng sốt, lửa giận tan biến trong nháy mắt, cả người uể oải đi. Tất cả mọi sự chống cự, thậm chí vẻ mặt biến hóa, rõ ràng tràn đầy sợ hãi với hai chữ Phượng môn này.

- Không sai. Chính là Phượng môn mà tại Đạo Thần chân giới vẫn được tất cả tu sĩ âm thầm gọi là Âm tông đấy. Mà ta chính là một trong hai người mà các ngươi vẫn thầm gọi là Bò cạp và Rắn.

Hứa Tuệ cười híp mắt nói. Những chuyện này lần đầu Tô Minh mới biết, sau khi nghe thì hơi sửng sốt một chút. Cho dù là trong trí nhớ của Đạo Không cũng không có những chuyện này. Có lẽ điều này liên quan tới thân phận và kinh nghiệm của Đạo Không.

Thậm chí bản thân Tô Minh cũng vẫn hơi nghi ngờ, trí nhớ của Đạo Không rất ít. Phải biết rằng sinh linh trí nhớ càng nhiều thì càng đoạt xá khó khăn hơn. Mà đám trí nhớ này của Đạo Không chỉ có chút ít căn bản thôi.

Bò cạp Hứa Tuệ, đây là lời nói âm thầm của tu sĩ Đạo Thần chân giới đối với hai đại Thánh nữ Phượng môn. Từ lời nói này có thể thấy được, sở dĩ Phượng môn bị gọi là âm tông là bởi có con đường riêng.

Tô Minh trầm mặc. Hắn bỗng nhiên hiểu vì sao Hứa Tuệ lại làm việc không e dè chút nào. Có uy danh hiển hách tới mức này, tất nhiên là có liên quan tới hành động tại Đạo Thần chân giới.

Bò cạp là độc nhưng độc này không ở miệng, không ở vuốt mà ở đuôi. Tốc độ của nó rất nhanh, đầu rất nhỏ, đại biểu cho nó không khiến người khác chú ý lắm, thường thường không cẩn thận là sẽ bị giết bởi độc của nó. Đây mới là chỗ đáng sợ của nó.

Mà con rắn giỏi ẩn dấu, giỏi chờ đợi, ngày thường dấu răng độc trong miệng, không để lộ ra ngoài nhưng khi động thì thôi rồi, vừa động đã lộ sát cơ. Ví dụ này khiến Tô Minh nhớ tới đoạn tình đầu khổ sở trong trí nhớ, khiến cho hắn nghĩ tới một nữ tử.

Hắn sớm biết Phượng môn có hai Thánh nữ, một là Hứa Tuệ, còn người còn lại là... Xà nữ Bạch Linh. Chuyện này có trong trí nhớ của Đạo Không.

Thậm chí Tô Minh cũng biết tên mình đã bị Hứa Tuệ biết từ sớm. Bất kể là qua lời của Bạch Linh hay cô âm thầm điều tra


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui