Hoành Thiên tộc loạn kéo dài gần nửa tháng. Lúc này đàn thú mới chậm rãi tản đi. Đối với đàn thú hơn trăm vạn này, khi không có Hoành Thiên lão tổ, Hoành Thiên tộc không cách nào đối kháng được. Dù bất kỳ sự phản kháng nào cũng đều bị đánh nát chỉ có thể di chuyển toàn tộc trong đàn thú hung tàn.
Như năm đó Thiên Tà Tử bị Tứ đại tôn tộc đuổi giết, trong không ngừng bỏ chạy mà tìm kiếm sinh cơ.
Chẳng qua cũng có chỗ không giống. Những tộc nhân của Hoành Thiên tộc di chuyển là ở trong tuyệt vọng và hy vọng. Bọn họ tuyệt vọng bởi vì số mệnh bây giờ, hy vọng là lão tổ có thể xuất hiện.
Thời gian nửa tháng, tộc nhân Hoành Thiên tộc chết trong bầy thú chừng bốn phần. Mấy vạn người tử vong kia hóa thành máu tanh nồng đậm, tràn ngập tinh không trên đường bọn họ di chuyển.
Chuyện này đối với Hoành Thiên tộc mà nói là một lần đả kích cực kỳ nặng nề. Thậm chí bọn họ rất có thể không thể trở lại tinh không vốn thuộc về bọn họ được nữa. Bởi vì nơi đó đã bị đàn thú chiếm cứ đồng thời hóa thành lĩnh địa của mình rồi.
Cứ dường như là vô số năm trước, một vị lão tổ Hoành Thiên tộc của bọn họ chiếm cứ nơi vốn thuộc đàn thú này, giờ lại bị chúng cướp lại vậy.
Hơn nữa bọn họ cũng không dám trở về quê hương bởi tộc nhân Hoành Thiên tộc tử vong quá nhiều, cường giả mất mạng khiến cho Hoành Thiên tộc và ba tôn tộc khác mất cân đối.
Mà chuyện lớn như thú triều chấn động cả Thần Nguyên tinh hải này, có lẽ không truyền ra những bộ lạc bên ngoài tinh hải nhưng ba tôn tộc khác trong tinh hải nội hoà khẳng định chỉ qua một thời gian ngắn là biết được.
Bốn tộc đàn liên hệ khống chế lẫn nhau đã qua nhiều thế hệ, cho nên một khi mất đi sự cân đối thì chờ đợi Hoành Thiên tộc sẽ là kết cục còn thê thảm hơn.
Cho nên bọn họ di chuyển, cũng đại biểu cho là trong một thời gian, Hoành Thiên tộc sẽ biến mất hoàn toàn. Bọn họ sẽ tìm kiếm một địa phương vắng người mà tu dưỡng, cho tới khi ngưng tụ đủ thực lực quật khởi một lần nữa thì mới có thể ngóc đầu trở lại.
Về phần quê hương của bọn họ, tuy rằng trong đó tồn tại rất nhiều hung thú, bị chúng chiếm cứ nhưng năng lực và chấp nhất của Hạc trọc lông đối với tinh thạch, trong nửa tháng này, nó giống như gió cuốn mây tan, cạo tới ba trượng của 100 tu chân tinh kia, lấy hết toàn bộ tinh thạch có thể lấy, hưng phấn mang đi hết.
Cho đến khi nó và Minh Long về tới chỗ Tô Minh, lúc này nó vui sướng tới hoa chân múa tay, hưng phấn tới mức thân thể không ngừng run rẩy.
- Phát tài rồi. Hạc gia gia, ông phát tài lớn rồi. Ba tinh thạch, toàn bộ Hoành Thiên tộc không ngờ có ba tinh thạch!
Hạc trọc lông vừa kích động nói, vừa liếc nhìn Tô Minh.
Minh Long đứng một bên vốn rất kích động, nghe thấy lời của Hạc trọc lông thì sửng sốt một chút. Nó nhớ rõ là tinh thạch phải tới ngàn vạn mới đúng. Nhưng lập tức nó thấy được ánh mắt của Hạc trọc lông.
Tô Minh không để ý tới Hạc trọc lông. Hắn biết trong lòng thằng này lo lắng mình yêu cầu tinh thạch, cho nên mới nói là có ba cái. loại số lượng này đối với người khác mà nói, đều thấy Hạc trọc lông keo kiệt tới mức người ta phải tức lộn ruột.
Nhưng Tô Minh hiểu rõ Hạc trọc lông thì biết, có thể nói ra ba cái tinh thạch thì đối với cái con Hạc trọc lông đi ra ngoài không chiếm được tinh thạch không xong này đã là phải băn khoăn lâu lắm rồi, có nghị lực lớn lắm mới thốt ra được.
Tô Minh nhìn tinh không của Hoành Thiên tộc trước mắt, thần sắc bình tĩnh. Hắn không có lòng thương người, nội tâm dù có mềm yếu cũng không phải cho nhiều người được.
- Đi thôi.
Tô Minh nhìn Sa Thổ lão nhân đang ngồi khoanh chân. Hắn cũng ngẩng đầu nhìn Tô Minh. Trong nháy mắt khi ánh mắt bọn họ chạm nhau, thân thể lão nhân tiêu tán, hóa thành hư vô. Chỉ là trong hư vô kia vang vọng tiếng nói trong tâm thần Tô Minh.
- Ngươi còn hai lần cơ hội để lão phu ra tay. Chớ quên ước định của chúng ta. Bên trong cao dao có tên gọi của lão phu.
Tô Minh gật đầu nhẹ, tay áo hất lên. Lập tức dấu ấn trận pháp đã sớm tồn tại trên người hắn bỗng nhiên mở ra. Trận pháp mở ra, dưới chân Tô Minh tản ra một tầng sóng gợn. Sóng gợn này bao trùm cả Hạc trọc lông và Minh Long, trong nháy mắt tỏa ra hào quang chói lòa. Tô Minh biến mất, cả Hạc trọc lông, Minh Long, toàn bộ đều biến mất trên Sa Thổ cầu này.
Sau khi Tô Minh biến mất, ước chừng mười nhịp thở, Sa Thổ cầu này truyền ra tiếng nổ vang kịch liệt. Tiếng nổ vang vọng, kèm theo tiếng răng rắc. Từng khe nứt lớn nhanh chóng xuất hiện trên Sa Thổ cầu, chớp mắt đã lan ra như mạng nhện, bao phủ toàn bộ bề mặt nó.
Một tiếng nổ mạnh truyền ra. Sa Thổ cầu khổng lồ này đột nhiên chia năm xẻ bảy. Thân ảnh của Hoành Thiên lão tổ xuất hiện bên trong đó.
Thần sắc hắn âm ầm, Du Mục mang theo lửa giận phải ẩn nhẫn tới cực hạn. Hắn nhìn tinh không vốn thuộc về Hoành Thiên tộc, giờ tồn tại vô số hung thú. Hắn ngửi thấy mùi máu tươi của tộc nhân tử vong. Hắn trầm mặc.
Một lát sau, Hoành Thiên lão tổ thở dài một tiếng, không truy tìm dấu vết của Tô Minh. Bởi hắn biết chúng mình không cách nào giết chết được đối phương, ngược lại rất có thể bị vây lại lần nữa. Đến lúc đó hắn tin rằng đối phương không phải là người mềm lòng, nhất định sẽ giết nhiều người hơn.
Như vậy thì chờ đợi Hoành Thiên tộc bọn họ sẽ là một trận diệt tộc chân chính.
Nếu người bên ngoài tới uy hiếp Hoành Thiên lão tổ hắn như vậy thì hắn sẽ không tin, cũng không từ bỏ ý đồ. Nhưng chỉ vẻn vẹn thì năm xưa đuổi giết sư tôn hắn mà khiến người này ngàn năm sau diệt ba phần tộc hắn, người tàn khốc như vậy khiến Hoành Thiên lão tổ tuyệt đối không khinh thường uy hiếp của Tô Minh.
- Mặc dù Sa Thổ linh kia dựa theo suy đoán của ta chắc có ước định với người này, sẽ không ra tay nhiều lần nhưng chỉ cần hắn vẫn còn ra tay một lần thì trước khi ta giết được hắn, hắn cũng có thể diệt toàn bộ tộc nhân của ta. Đúng như hắn nói, Hoành Thiên tộc lúc đó chỉ còn lại mình ta.
- Hắn rất tàn nhẫn, hắn có thể làm chuyện diệt tộc.... Cái giá này quá lớn, hắn có thể thừa nhận nhưng ta... Không chịu nổi.
Hoành Thiên lão tổ trầm mặc. Dùng tu vi của hắn, dùng thân phận hắn thì hầu như chẳng bao giờ phải chịu cảm giác bị người khác uy hiếp, cảm thụ lúc này rất phức tạp. Than thầm hồi lâu, thân thể hắn nhoáng lên, đi về hướng tộc nhân hắn di chuyển.
- Hắn không có đạo tâm. Chúng ta hãy đợi tới ngày hắn mục nát đi!
Hoành Thiên lão tổ đi xa.
Thần Nguyên tinh hải nội hoàn, ở trong một nơi tinh không yên tĩnh có một viên vẫn thạch khổng lồ. Thiên thạch này lơ lửng trong tinh không. Nó vốn là sào huyệt của một ít hung thú nhưng hơn nửa tháng trước có một nữ tử tiến tới, dùng tu vi Kiếp Nguyệt cảnh giết đám hung thú này. Từ đó về sau nàng trở thành chủ nhân của thiên thạch này.
Hứa Tuệ dựa theo yêu cầu của Tô Minh ở nơi này, bố trí một trận pháp, sau đó liền khoanh chân ngồi đó, yên lặng tính toán thời gian.
Ở nơi cách Hoành Thiên tộc rất xa này, trận bạo loạn do thú hải kia không cách nào lan tới được, cho nên vùng tinh không này nhìn rất bình tĩnh.
Ở bên ngoài thiên thạch này, trong hư vô còn ẩn dấu một con Hư Vô cự thú khổng lồ. Con thú này nhìn như cá sấu, hai mắt vẫn nhắm chặt không nhúc nhích. Nếu có khí tức nguy hiểm gì, nó sẽ lập tức giương hai mắt ngay. Nó chính là con hung thú mà trên đường vào Thần Nguyên tinh hải, Tô Minh trợ giúp Hứa Tuệ thu phục.
Hứa Tuệ chờ ở đây đã nửa tháng, dựa theo ước định của Tô Minh với nàng thì sau một tháng mà Tô Minh không trở về, vậy thì nàng không cần phải đợi nữa, lập tức trở về tụ tập với Minh Cửu Lão. Nguồn: https://truyenfull.vn
Nhưng Hứa Tuệ lại có chấp nhất của chính mình. Nếu một tháng sau mà Tô Minh không trở về, nàng sẽ không về mà đi tìm hắn.
Nàng nhìn Truyền Tống trận phía trước, đã ngóng nhìn nửa tháng rồi. Ngày hôm nay, Truyền tống trận trong mắt nàng bỗng nhiên bộc phát ra hào quang. Trong nháy mắt khi hào quang này xuất hiện, hai mắt Hứa Tuệ bỗng ngưng tụ lại. Thần sắc nàng nhìn như bình tĩnh nhưng trong nội tâm lại hơi hồi hộp.
Hào quang của Truyền Tống trận kia khá chói mắt, Hư Vô cự thú ở cạnh đó cũng nhìn chằm chằm vào. Vào lúc hào quang mạnh mẽ nhất, nó lập tức biến mất, thân ảnh Tô Minh xuất hiện ở trong Truyền Tống trận. Bên cạnh hắn còn có hai con chó đất do Hạc trọc lông và Minh Long.
Về phần Xích Hỏa hầu thì dĩ nhiên đã hóa thành đồ đằng in dấu trên cánh tay Tô Minh.
Hứa Tuệ nhìn Tô Minh, trên mặt hiện ra nụ cười.
Tô Minh cũng nhìn thấy Hứa Tuệ, đi tới bên cạnh nàng.
- Hết thảy thuận lợi chứ?
- Ừ.
- Vậy là tốt rồi.
Hứa Tuệ không hỏi thăm tình hình cụ thể, ánh mắt đã rơi lên người Hạc trọc lông và Minh Long. Nàng nhìn Hạc trọc lông, dáng vẻ rất hung hăng càn quấy và khiêu khích.
Về phần con Minh Long kia, sau khi nhìn thấy Hứa Tuệ thì sửng sốt một chút, trong nội tâm nổi lên oán giận mãnh liệt, thầm nghĩ Tô Minh này đúng là không phải thứ gì tốt, tại sao bên cạnh luôn có nữ tử dung mạo xinh đẹp tồn tại. Nó không khỏi bắt đầu căm thù.
Nó thế nào cũng phải giúp tiểu chủ nhân của mình đi giám sát tất cả những người khác phái bên cạnh Tô Minh.
Đối với ánh mắt khiêu khích của Hạc trọc lông kia, Hứa Tuệ cười khẽ, cũng không để ý, ngược lại với thần sắc tràn đầy địch ý của Minh Long thì nàng lại cảm thấy hơi hứng thú.
- Nó không phải là của ngươi rồi.
Hứa Tuệ là một nữ tử thành thục trong dáng vẻ thùy mị, thong dong. Sự cơ trí của nàng là cao nhất trong những nữ tử mà Tô Minh đã từng gặp.
Tô Minh gật đầu khẽ.
- Để cho ta đoán một chút. Nó là sủng thú của một nữ tử, không biết tại sao lại tới bên cạnh ngươi...
Hứa Tuệ nói xong, hai mắt lóe lên ánh sáng kỳ dị, nhìn về phía Minh Long, lập tức khiến Minh Long cảm thấy mình như bị nhìn thấu.
- Đúng là một con Minh Long.... Ta nhớ ra rồi. Ngàn năm trước ta đã từng nghe nói, Minh Hoàng Chân giới đưa một con Minh Long vào Thần Nguyên phế tích, lưu đày giam giữ. Hẳn là ngươi rồi.
Ánh mắt bình tĩnh của Hứa Tuệ khiến Minh Long vô thức lui về phía sau vài bước. Nó có cảm giác mãnh liệt là nữ tử trước mặt chính là đại địch của tiểu chủ nhân!
- Minh Long tộc đàn có thân phận cực kỳ đặc thù tạo Minh Hoàng Chân giới, nếu như không phạm tội cực lớn thì không thể nào bị đưa tới đây. Ta nhớ năm đó Minh Hoàng Chân giới có truyền ra một câu chuyện, tam hoàng tử của Minh Hoàng tổ chức đại hôn, nhà gái là nữ tử của đệ nhất thế gia viễn cổ Minh Hoàng Chân giới. Nhưng nữ tử kia lại bỏ trốn... Có thể chạy ra khỏi Minh Hoàng Chân giới, cần phải vượt qua Minh Long giới.
- Mà ngàn năm trước, nữ tử kia bị tìm trở về Minh Hoàng Chân giới, cũng chính là lúc ngươi bị đưa tới đây.
Hứa Tuệ cười tủm tỉm nhìn Minh Long.
- Chủ nhân của ngươi tên là Vũ Huyên đúng không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...