Thậm chí trên Hắc Mặc Tinh còn xuất hiện dị tộc, những dị tộc có thể tùy ý ra vào Hắc Mặc Tinh, khiến Hắc Mặc Tinh trở thành điểm duy nhất giao dịch lẫn nhau.
Thế là hình thành truyền thống Hắc Mặc Tinh là nơi chấn động nguyên Thần Nguyên Phế Địa, thậm chí chân vệ sẽ biến đổi thân phận lẻn tới đây.
Truyền thống đó chính là hội đấu giá.
Phòng đấu giá lớn nhỏ trên Hắc Mặc Tinh là nơi cực kỳ long trọng, mỗi phòng đấu giá do người các gia tộc kinh dấu. Lấy phòng đấu giá lớn nhỏ quyết định địa vị, thế lực giữa các bên gia tộc phập phồng lên xuống nhiều năm qua trong Hắc Mặc Tinh.
Bởi vì phòng đấu giá nổi danh thành tín, cẩn thận nên mỗi gia tộc kinh doanh phòng đấu giá nhiều năm qua sinh sản dần hình thành tộc quy của riêng mình. Những tộc quy đa số phục vụ vì phòng đấu giá, đối với tộc nhân ngang ngược cũng có bao che và trừng phạt khác nhau.
Những ký ức lấy được từ thuật phệ không ảnh xẹt qua óc Tô Minh, hắn nhìn ba người bước ra khỏi trận pháp, biểu tình như thường. Tại
"Ta là Ngọc Trần Hải, xin chào đạo hữu, không biết nên xưng hô ra sao?" Người đàn ông trung niên đi ra khỏi trận pháp, biểu tình âm trầm nhìn Tô Minh.
Mặc dù gã nhìn không thấu tu vi của Tô Minh, càng cảm nhận được sát khí, uy nhiếp từ người hắn nhưng gã vẫn không rung động, chắp tay hỏi.
"Tô Minh." Tô Minh từ từ nói.
Hắn không dùng cái tên Mặc Tô, dù sao ở Thần Nguyên Phế Địa nó hơi nổi tiếng, hắn chưa biết gì về Hắc Mặc Tinh, không tiện quá nổi.
"Thì ra là Tô đạo hữu, không biết Ngọc gia ta có chỗ nào đắc tội đạo hữu?" Người đàn ông trung niên âm trầm hỏi.
Ông lão trấn thủ nơi này đứng một bên, lòng rất hồi hộp. Lão biết tộc quy của gia tộc nghiêm khắc, vốn tưởng người gia tộc đến trông thấy thiên thạch vỡ hơn phân nửa sẽ lập tức ra tay ngay, chỉ cần ra tay thì mọi chuyện đơn giản. Nhưng người gia tộc đi ra mà không vội xuống tay mà nói chuyện với đối phương.
'Không thể để họ nói chuyện!'
Ông lão cắn răng, liếc cô gái Ngọc La hôn mê ở một bên, gầm lên, vọt tới bên cạnh cô, khi ngẩng đầu thì mắt đỏ rực trừng Tô Minh, giận dữ ngập trời.
"Ngươi tiêu diệt gần trăm đệ tử trong tộc, càng khiến Ngọc La không biết sống chết, hủy diệt hơn phân nửa thiên thạch nơi đây, muốn giết chết ta. Việc này lão phu quyết không bỏ qua, ngươi muốn chiến thì chiến đi!" Ông lão nói, lắc người lao hướng Tô Minh.
Ông lão hành động khiến người đàn ông trung niên nhíu mày. Gã nhìn không thấu tu vi của Tô Minh, nhưng khi gã tới đây thần thức quét xung quanh, trông thấy thiên thạch và phản ứng của ông lão, lòng có phán đoán.
Vốn gã do dự, nhưng hôm nay tộc nhân đã ra tay thì vừa lúc gã cùng theo thăm dò hư thực của Tô Minh. Mắt gã chợt sáng lên, bước chân vừa nhấc chợt khựng lại.
Gã trông thấy Tô Minh chỉ đứng đó vung tay lên, lập tức có nhiều phù văn chớp lóe xuất hiện, xoay quanh bên ngoài thân thể ông lão vọt hướng hăn,s hình thành từng vòng tròn rồi mạnh co rút, giống như phong ấn bao bọc lấy ông ta, khiến thân thể lão bềnh bồng giữa không trung, mặc kệ có giãy dụa cỡ nào cũng không thể nhúc nhích mảy may.
'Phong ấn có thể khiến một tu sĩ trung kỳ vị giới không thể tránh thoát!' Mắt người đàn ông trung niên sáng ngời, nhìn chằm chằm phù văn trên người ông lão, chắp tay, cúi đầu hướng Tô Minh.
" Lấy tu vi của Tô đạo hữu thì chắc chắn là tộc nhân chi nhánh tộc ta trêu chọc trước, việc này xin Tô đạo hữu thứ lỗi, Ngọc ta nhất định sẽ báo lên gia tộc trách phạt người này và có lời cho đạo hữu. "
Lần này thì biểu tình gã không còn âm trầm, tiếng cười sang sảng chất chứa nhiệt tình vừa đúng.
"Không biết Tô đạo hữu đến Hắc Mặc Tinh có chỗ ở không? Nếu không chê thì đến Ngọc gia ta làm làm khách khanh cung phụng có được không?" Ngọc Trần Hải biểu tình chân thành cười hỏi.
Tiếng cười của Ngọc Trần Hải sang sảng, biểu tình chân thành, giống như chuyện lúc trước xảy ra y như gã dã nói, bị gã nắm rõ trong lòng bàn tay, là tộc nhân của gã không đúng.
Nhưng Tô Minh không cho rằng vậy, coi như là gia tộc có gia quy nghiêm khắc hơn thì sẽ che chở hệ huyết mạch của mình. Không tiến hành gặn hỏi, không hiểu biết tình huống, mới nãy biểu tình còn âm trầm định ra tay thăm dò, chỉ bởi vì một thần thông của Tô Minh mà thái độ hoàn toàn thay đổi. Có lạ tức là kỳ.
"Khách khanh?" Tô Minh lạnh lùng hỏi.
"Ngọc gia ta là một trong rất nhiều gia tộc trên Hắc Mặc Tinh, có được phòng đấu giá, trong phòng đấu giá trung hình có thể xếp vào ba hàng đầu. Nếu Tô đạo hữu đồng ý trở thành khách khanh thì mỗi tháng có ba vạn tinh thạch cung phụng, còn có bạch ngọc lệnh, còn được hưởng thụ chiết khấu trong phòng đấu giá bản gia và đãi ngộ tôn quý. Còn có trong phạm vi thế lực của bản gia sẽ cung cấp một động phủ cho đạo hữu, động phủ linh khí sung túc, hễ đạo hữu có gì cần cứ nói ra, chỉ cần không quá mức thì bản gia đều đồng ý. Hơn nữa Ngọc gia ta sẽ không có gì ràng buộc Tô đạo hữu, đạo hữu có thể tùy thời ra đi, mọi chuyện tự do, bình thường cũng không có gì cần đạo hữu làm, chỉ khi mấu chốt ra tay là được, mỗi lần ra tay sẽ có kính tặng. Không biết ý của đạo hữu như thế nào?" Ngọc Trần Hải cười hỏi.
Trong mắt Ngọc Trần Hải chỉ có Tô Minh, không có ông lão bản gia bên cạnh bị phong ấn. Thậm chí theo Ngọc Trần Hải thấy thì Tô Minh có được năng lực phong ấn trung kỳ vị giới, mức độ quan trọng đã vượt qua nhiều người. Mặc dù gã không có tư cách mời người ta trở thành khách khanh, mặc dù khách khanh gia nhập ở bất cứ gia tộc nào đều cực kỳ nghiêm khắc, chẳng những cần điều tra, càng phải là người trình độ cỡ trưởng lão mới có tư cách mời.
Nhưng nghĩ đến thuật phong ấn của Tô Minh là lòng Ngọc Trần Hải nóng lên, chỉ cần hắn đồng ý thì gã sẽ điều tra sau, có thể dùng tài nguyên của mình đổi lấy tư cách khiến đối phương tạm thời làm khách khanh.
"Ngọc đạo hữu không sợ Tô ta có mưu tính gì, vội vàng mời khó tránh khỏi hơi qua loa." Tô Minh biểu tình như thường, mỉm cười với Ngọc Trần Hải.
Ngọc Trần Hải mắt chợt lóe nhưng nụ cười càng tươi, gã lắc đầu chắp tay hướng Tô Minh.
"Chuyện này là Ngọc ta lỗ mãng..." Nói đến đây Ngọc Trần Hải do dự một chút, lại nhìn Tô Minh, dứt khoát nói.
"Không giấu gì Tô huynh, mời đạo hữu trở thành khách khanh thì ngọc ta không có tư cách đó, nhưng nếu chỉ tạm thời làm khách khanh thì ngọc ta có thể bảo đảm. Cho dù Tô huynh thật là có ý đồ gì khác nhưng Ngọc ta muốn cược một lần, cược ta tin ngươi." Ngọc Trần Hải biểu tình cực kỳ chân thành thật sâu cúi đầu hướng Tô Minh.
" Ồ? Nguyện lắng nghe." Tô Minh lạnh lùng nói.
"Ngọc ta ở trong gia tộc dù là dòng chính nhưng địa vị không cao, nhờ có trưởng bối yêu thương cuối cùng ban cho ngọc ta tư cách chủ trì đấu giá một lần, nhưng bên cạnh ta rất ít người giúp đỡ được, càng thiếu một người am hiểu phong ấn. Cho nên khi thấy thuật phong ấn của Tô huynh thì mới manh nha ý định chiêu lãm, mới nãy có chỗ giấu giếm, xin Tô huynh thứ lỗi." Ngọc Trần Hải chân thành nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...