"Tử sắc, tất cả đều tại ngươi chọc đến!'
"Tử sắc, đầu tiên là ngươi giết cống phẩm của chúng ta, lại dẫn dụ kẻ sơ tuyển lam sắc xúc phạm, ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì!?'
"Tử sắc, nếu không phải hồn ngươi vẫn là Ách Thương thì ta đã nghi ngờ ngươi bị cống phẩm đoạt xá!'
'Mặc kệ ngươi có bị đoạt xá hay không, hồn ngươi là Ách Thương, nếu ngươi không bị đoạt xá cũng đành thôi, nếu ngươi thật là bị đoạt xá, không còn là tử sắc trước kia, chúng ta cũng không để ý nhưng ngươi vẫn phải tuân theo ước định mười hồn Ách Thương chúng ta.'
"Trước khi chúng ta không hoàn toàn hồi phục, không dung hợp nhau quyết định do ai chủ đạo thì ngươi không được trêu chọc sự tồn tại chưởng duyên sinh diệt, không được dẫn đến rắc rối cho chúng ta.'
'Nếu như có người đến đây chọc ta thì sao?" Thần niệm của Tô Minh lập tức hỏi.
"Chúng ta đều là Ách Thương, chọc ngươi tức là chọc chúng ta, nhục mạ ngươi tức là nhục mạ chúng ta, nếu như có người đến thì chúng ta dốc sức đối kháng!'
"Tốt!'
Nghe thần niệm của chín hồn khác, Tô Minh im lặng một lát rồi đồng ý chuyện này. Sự thật là hắn sớm biết chín hồn khác có nghi ngờ hắn nhưng bởi vì hồn hắn thuộc về Ách Thương, như vậy xem ra cho dù chúng biết hắn là đoạt xá thì cũng không sao.
Đây là thiên phú của Tố Minh tộc, Tô Minh cảm thấy nó càng lúc càng sâu không lường được, càng lúc càng cảm thấy Tố Minh tộc dường như đẳng cấp trên ca Ách Thương.
'Loại sinh mệnh như Ách Thương, mượn thân hiên tôn ngưng hồn, nuốt thần nguyên sinh ra, mà ta đoạt xá Ách Thương thì càng cường!'
Tô Minh thu lại thần niệm, hắn ngồi khoanh chân trong mười vạn trời sao ngân hà tím, mở mắt ra.
"Chưởng duyên sinh diệt mạnh mẽ rung động lòng ta." Tô Minh nhìn trời sao tím, mắt lộ ra cố chấp.
'Duyên đến duyên đi, chúng sinh diệt đều nằm trong bàn tay. Lúc không đoạt xá Ách Thương đời này ta không biết có hy vọng cảm ngộ cảnh giới đó không, nhưng có Ách Thương phân thân, từ nay ta bước vào truyền kỳ." Tô Minh dần khép mắt, che đi cố chấp nơi đáy mắt nhưng không thể giấu chấp niệm trong lòng hắn.
'Khi ta dung hợp chín hồn Ách Thương khác, vậy ta có thể vượt qua cảnh giới." Tô Minh không thốt câu này thành lời mà khi nhắm mắt nó quanh quẩn trong lòng hắn.
Ách Thương phân thân Tô Minh nhắm mắt lại, cũng trong trời sao tím, Phệ Không phân thân mở mắt ra.
Hắn khoanh chân trong hư vô, lúc mở mắt thì không thấy cố chấp hay chấp niệm, chỉ có đáy mắt sâu thẳm vô tận. Nếu nhìn kỹ đôi mắt của Tô Minh sẽ thấy trong mắt phải tồn tại là bóng chồng phù văn, trong mắt trái diễn biến ra bàn tay nhanh chóng ngưng tụ.
Bàn tay này là hư ảo, nhưng nó là cảm ngộ Tô Minh đạt được khi sống sót khỏi chưởng duyên sinh diệt. Cảm ngộ này ở trong mắt phải diễn biến, Tô Minh hiểu ra.
Hồi lâu sau Tô Minh giơ lên tay phải, nhìn lòng bàn tay mình, nhìn chỉ tay. Lát sau hắn vung tay phải, trong lòng bàn tay liền xuất hiện một lông chim đen.
Đây là thanh sắc sơ vũ trên người Ngũ Lệ Tử, Tô Minh có được tất cả lông chim dung hợp thành duy nhất.
Bên trẻn không có máu nhưng khi lông chim xuất hiện thì có ảo ảnh khổng tước xanh biến ảo, tựa như tay Tô Minh cầm không phải lông chim mà là một khổng tước.
Tô Minh nhìn lông chim, giơ tay trái vỗ túi trữ vật, lập tức hạc trọc lông ngủ say hóa thành luồng sáng đen xuất hiện ở trước mặt Tô Minh.
Nó vẫn nhắm mắt, chưa thức tỉnh, nhưng khi nó xuất hiện thì luồng sáng đen chớp lóe kịch liệt. Cùng lúc đó, khổng tước xanh trên tay phải Tô Minh lập tức phát ra tiếng rít như gặp đại địch.
Hai cái rõ ràng cho Tô Minh cảm giác đồng nguyên, bây giờ bộ dạng như vậy khiến mắt hắn chớp lóe, lúc trước lòng hắn có một suy đoán, giờ thì đã khẳng định được bốn phần.
Chính lúc này, luồng sáng đen hạc trọc lông bùng phát trước, kịch liệt chớp lóe, hóa thành một con hạc đen, hạc này không nhắm mắt nhưng đôi mắt thì vô thần, cất tiếng rít sắc nhọn, lao hướng khổng tước xanh.
Khổng tước cũng rít lên, lao tới. Hai bên ở trước mặt Tô Minh va vào nhau, không có tiếng nổ, lặng lẽ không âm thanh, chúng nó triển khai dung hợp, nhìn như bình tĩnh nhưng hắn cảm nhận được loại dung hợp này như cắn nuốt.
Không phải hạc trọc lông nuốt khổng tước xanh thì là khổng tước nuốt nó.
Nhưng có Tô Minh ở, hắn sẽ không cho phép khổng tước xanh thành công. Tô Minh hừ lạnh, giơ lên tay phải mạnh đâm ngón tay vào người khổng tước xanh. Bạn đang đọc tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Một chỉ điểm qua, khổng tước xanh phát ra tiếng rít thê lương, thân hình lập tức tan vỡ, hóa thành từng điểm sáng xanh lập tức bị hạc trọc lông hấp thu.
Quá trình này kéo dài khoảng hai tiếng đồng hồ, người hạc trọc lông rung lên, đôi mắt sắp mở ra, nhưng dường như lực lượng ngưng tụ không đủ, khiến đôi mắt mở còn thiếu chút. Mặc dù chỉ thiếu chút ít nhưng nếu không có năng lực mở mắt ra thì biểu thì nó vẫn chưa thể thức tỉnh.
"Ta...cần...kích..." Hạc trọc lông giãy dụa, gian nan phát ra ba chữ.
Hạc trọc lông mắt hé mở một cái khe, dường như mất hết sức sắp khép kín, dấu hiệu sắp thức tỉnh cũng nhanh chóng tan biến.
Tô Minh biểu tình như thường nhìn hạc trọc lông, lạnh nhạt nói.
" Đừng giả bộ, khổng tước xanh đã đủ cho ngươi thức tỉnh, ta đã không còn tinh thạch, không thể cho kích động ngươi cần. "
Giọng Tô Minh vang lên, nhưng hạc trọc lông nhắm mắt làm ngơ, thân thể run rẩy, giãy dụa, dường như dốc hết sức lực muốn ngăn cản ngủ say tiếp, nhưng không thể làm được. Đôi mắt nó giờ đây khép kín, cảm giác ngủ say khuếch tán từ người nó.
Con ngươi Tô Minh co rút, hắn nhìn bộ dạng hạc trọc lông không giống giả bộ. Nếu bởi vì tinh thạch khiến hạc trọc lông không thể thức tỉnh, Tô Minh không thể chấp nhận điều này. Hắn không tiếc nguy hiểm đi thế lực trấn thủ Âm Thánh chân giới, gần như chín chết một sống bị chưởng duyên sinh diệt truy sát mới có được lông chim xanh. Mắt thấy hạc trọc lông sắp thức tỉnh nhưng lại chìm vào ngủ say, Tô Minh không chút do dự giơ tay phải ấn túi trữ vật, lập tức bên trong bay ra mấy trăm tinh thạch.
Những tinh thạch này phẩm chất đều cực tốt, là tài sản còn sót lại của Tô Minh, nên biết có hạc trọc lông, hắn giữ lại được mớ tinh thạch này vất vả bao nhiêu. Có thể nói toàn bộ tài sản của hắn đều ở đây, nhưng vì thỏa mãn kích động mà hạc trọc lông muốn, Tô Minh không thể không lấy ra. Khoảnh khắc những tinh thạch sáng lấp lánh bị Tô Minh lấy ra khỏi túi trữ vật, hạc trọc lông như ngửi được được nhiệt độ không khí, mặc dù...tinh thạch không có mùi.
Tuy nhiên, bộ dạng của hạc trọc lông đúng là vậy, mũi nó nhúc nhích, dường như trong người có lực lượng mới xuất hiện, thân thể run rẩy, đôi mắt sắp khép kín giãy dụa định mở ra, hình như muốn xem tinh thạch khiến nó si mê.
Lực lượng mới này mạnh mẽ hình như chống đỡ hạc trọc lông từ hôn mê nhanh chóng thức tỉnh, nó miễn cưỡng mở mắt ra, sáng ngời nhìn thấy tinh thạch chỉ có vài trăm thì như mất hết sức lực, lại rơi vào ngủ say.
"Kích động... Không đủ... Còn cần... Kích động..." Hạc trọc lông thều thào nói.
Hạc trọc lông bộ dạng cực kỳ yếu ớt, nhưng Tô Minh thấy rõ mới nãy mắt nó lóe tia sáng, đó là bộ dạng tinh thần phấn chấn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...