Cầu Ma

Tô Minh nhấc tay phải lên, ánh sáng đỏ chợt lóe, lập tức trong tay xuất hiện Huyết Lân Mâu! Trường mâu đỏ hồng như nhuộm đẫm máu tươi, tỏa ra lực lượng mạnh mẽ. Trên người Tô Minh bùng phát khí thế giống lúc trèo lên Phong Quyến Sơn. Hắn không nói một lời, trầm mặc đối diện Diệp Vọng.

"Ngươi…" Con ngươi Diệp Vọng co rút.

Y cảm nhận rõ ràng từ người Tô Minh truyền ra khí thế vô cùng quen thuộc này. Y tuyệt đối không nhớ lầm khí thế này. Trong mắt y, thiếu niên hình dáng gầy yếu chậm rãi biến thành người khác. Người khiến hơi thở y từng rối loạn, nhận định là người duy nhất có tư cách đấu với mình!

"Ngươi là Mặc Tô!" Diệp Vọng không phải người bình thường, lại thêm tối nay bị Man Công sắp xếp tuần tra nơi đây, thoáng chốc y liền hiểu ra.

"Ô Sơn bộ lạc của ta gặp nguy hiểm, ta phải trở về. Nếu ngươi ngăn cản, chính là kẻ thù của Tô Minh ta!" Tô Minh liếc Diệp Vọng một cái, xoay người đi nhanh. Hắn đã quyết định, không ai có thể ngăn cản hắn!

Mắt thấy Tô Minh nhảy lên một cái thẳng hướng phương xa, mắt Diệp Vọng lóe sáng lộ tia do dự. Hiện giờ thành đá gặp biến động khiến y sốt ruột, nhưng nóng nảy và do dự chỉ trong chớp mắt liền biến mất, còn lại là đậm đặc chiến ý!

Nếu đổi thành người ngoài, Diệp Vọng sẽ không có chiến ý như vậy. Theo y thấy thì người cùng thế hệ không ai có tư cách đó. Nhưng sau khi so tài cửa thứ nhất, trong lòng Diệp Vọng, người duy nhất có đủ tư cách, chính là Mặc Tô!

Cửa thứ nhất, Diệp Vọng nhìn tên mình đặt song song với Mặc Tô, nhưng y hiểu mình đã thua. Y ngất xỉu trở về, còn đối thương thì tỉnh táo quay lại quảng trường.

Diệp Vọng mong chờ Mặc Tô chiến đấu ở cửa thứ hai, cửa thứ ba. Y muốn chứng minh mình mới là người thứ nhất trong cùng thế hệ. Mặc dù y có thể đoán được, lúc đó Mặc Tô không tham gia đại thử tiếp theo rất có thể bởi vì tu vi không cao. Nhưng Diệp Vọng kiêu ngạo, khi đã muốn quyết chiến sẽ không dựa vào tu vi ức chế người khác. T.r.u.y.e.n.f.u.l.l.vn

"Mặc Tô!" Diệp Vọng mạnh ngẩng đầu, thanh âm lạnh băng, chân phải tiến lên một bước, cả người như tên rời dây cung thoáng chốc vèo một tiếng đã bay thẳng tới Tô Minh.


"Ngươi không đi được!" Diệp Vọng mặc đồ đỏ tựa như lửa, giờ nhảy lên giữa không trung, bị tuyết dưới đất phản xa, thoạt trông tựa như bóng dáng duy nhất trong trời đất.

Tu vi của y đã tới Ngưng Huyết cảnh tầng thứ tám, nhưng hiện giờ lại bị y ức chế ở tầng thứ bảy Ngưng Huyết cảnh. Đây là kiêu ngạo của y. Y cho rằng nếu muốn đấu thì phải đấu quang minh chính đại. Coi như thắng, cũng phải khiến đối thủ thua tâm phục khẩu phục!

Tiếng bùm bùm phát ra từ trong người Diệp Vọng. Khoảnh khắc tu vi bị hạn chế ở tầng thứ bảy, y cách Tô Minh chưa tới mười mét. Bóng hình như lửa, nâng lên tay phải chộp hướng Tô Minh.

Cú chộp này, chỉ thấy cả người Diệp Vọng như lửa cháy, làn da biến thành đỏ, thậm chí tóc cũng như dung nham. Biển lửa tràn ra từ người y, ở trước mắt hóa thành bàn tay lửa to lớn chộp tới Tô Minh.

Bây giờ tay lửa ở đằng trước, Diệp Vọng phía sau, theo bàn tay lửa xông hướng Tô Minh.

Tô Minh chợt ngừng bước, quanh chân tuyết đọng chớp mắt hòa tan thành nước lạnh. Thoáng chốc hóa thành luồng khói trắng bốc lên trời. Cảm giác nóng hừng hực từ trên trời giáng xuống bao phủ cả người Tô Minh. Thân thể hắn ở giây phút tạm dừng thì chân phải mạnh giẫm mặt đất, nhảy người lên, xoay lại. Từ xa nhìn thì tay lửa cách Tô Minh không tới ba mét, xem bộ dạng như muốn chộp lấy thân thể hắn, muốn bóp nát thiêu hủy thành tro tàn.

"Lửa?" Tô Minh ở giữa không trung, ánh mắt xuyên thấu qua tay lửa nhìn thấy Diệp Vọng bay nhanh tới. Gần như giây phút tay lửa tới, Tô Minh cắn đầu lưỡi phun ra ngụm máu.

Ngụm máu này không phải Tô Minh liều mạng làm ra, mà là Man thuật yêu cầu. Chỉ thấy sau khi phun ra máu tươi, cả người Tô Minh hiện ra hai trăm bốn mươi ba sợi máu, vặn vẹo thành đồ án kỳ lạ. Ngụm máu bị phun ra nổ tung hóa thành màn sương!

Đây chính là thuật Ô Huyết Trần, đem máu hóa thành sương, bùng phát lực lượng cực mạnh của khí huyết. Sương đỏ bay thẳng tới bàn tay lửa, bên trong tràn ngập lửa cháy tí tách.


Nhìn thì đâu phải sương đỏ gì, rõ ràng chính là lửa khói đỏ đang thiêu đốt!

Lấy lửa đối lửa!

Sau khi Tô Minh huyết hỏa trùng trùng lần thứ ba, trong người biến hóa nghiêng trời lệch đất. Rõ ràng nhất chính là trong máu hắn có cảm giác cực nóng của lửa!

Hiện giờ trên trời, lửa khói đỏ cách bàn tay lửa ngày càng gần. Chớp mắt chúng nó đụng vào nhau, phát ra tiếng chấn điếc tai. Sau đó thì bàn tay to tan vỡ, như là bị khói đỏ cắn nuốt, quét một vòng bay thẳng tới Diệp Vọng.

Trông như bầu trời đang cháy nuốt hết vạn vật!

Tô Minh luôn trầm mặc, hai mắt tràn ngập tơ máu, thân thể nhoáng một cái đã xông vào khói đỏ, nâng lên tay phải. Chỉ thấy Huyết Lân Mâu tỏa ra ánh sáng đỏ chói mắt, mạnh ném ra.

Tiếng rít sắc bén vang lên, Huyết Lân Mâu hóa thành tia chớp đỏ. Xuyên thấu qua khói đỏ, trở thành con chim to lớn cùng với khói đỏ xông hướng Diệp Vọng biến sắc mặt.

Diệp Vọng chấn động tinh thần, con ngươi co rút. Y không ngờ rằng Mặc Tô lại mạnh như vậy. Giống như đối phương đã nói, nếu mình vẫn hạn chế tu vi thì không thể nào thắng được!


Y chẳng hề chần chờ, cơ thể liền lui về phía sau, không hạn chế tu vi nữa. Cả người hiện ra bốn trăm ba mươi lăm sợi máu, bùng phát tu vi chân chính.

Cùng lúc đó, tay phải mạnh đánh hướng đằng trước. Chỉ thấy trên bàn tay phải lấp lánh ánh sáng, xuất hiện bao tay da thú màu đen. Bao tay tỏa ra cảm giác âm trầm đáng sợ, hiển nhiên là Man khí!

Đánh ra một quyền vang vọng tiếng chấn. Trước mặt Diệp Vọng xuất hiện ngọn gió đen, theo nắm đấm này thành vòi rồng đen vòng quanh trong trời đất. Nó quét ngang đụng chạm với trường mâu và khói đỏ của Tô Minh. Tiếng đùng đùng vang vọng, Tô Minh thụt lùi bảy tám bước, nhưng cơ thể Diệp Vọng cũng chấn động, lùi bốn, năm bước, thân thể nặng nề.

Diệp Vọng không tạm dừng, y nhảy lên lập tức tới gần Tô Minh. Tô Minh cũng lao ra, giờ phút này hắn bùng phát tốc độ mạnh nhất. Cả người hắn như để lại bóng ảo đấu một trận kịch chiến với Diệp Vọng.

Nhìn từ xa thì bên ngoài người Diệp Vọng xuất hiện rất nhiều Tô Minh. Tiếng chấn vang vọng, chốc lát sau một tiếng vang ngập trời, khóe miệng Diệp Vọng tràn ra máu tươi, liên tục lùi ra mười mét mới dừng lại, ngẩng đầu thì thấy Tô Minh phun ra máu tươi, cơ thể cũng lùi hơn mười mét.

"Tốc độ thật kinh khủng…tu vi của hắn không cao bằng mình, nhưng tốc độ như thế, mình tổn thương hắn một lần, hắn có thể làm mình bị thương vài lần. Người này không uổng là người duy nhất có tư cách chiến đấu với mình trong cùng thế hệ!" Diệp Vọng thầm chấn kinh, nhưng chiến ý càng đậm, nâng tay trái chỉ lên trời.

"Mặc Tô, tiếp theo ta sẽ đấu hết sức!" Diệp Vọng mới nói xong, nhưng lúc này xuất hiện biến hóa kinh người không ai tưởng tượng nổi!!!

Chỉ thấy trong thành đá, tế đàn cao kia vào giây phút này bỗng truyền ra một tiếng gầm cực kỳ phẫn nộ!

"Kẻ trộm, làm bẩn Thánh Sơn ta, ngươi thật to gan!!!" Thanh âm kia thuộc về Kinh Nam.

Chớp mắt ông đã xuất hiện ở giữa không trung, bay tới Phong Quyến Sơn. Cùng lúc đó, trong thánh đá bốc lên khí thế vô cùng cường đại, theo Kinh Nam bay hướng Phong Quyến Sơn. Đây là hơi thở Khai Trần cảnh thứ hai, thuộc về một người đàn bà, người đàn bà trung niên cực kỳ xinh đẹp!

Diệp Vọng ngây ra, tinh thần rung động. Tô Minh mắt chợt lóe, không chút chần chờ nhanh chóng lùi ra sau chạy hướng phương xa. Chiến đấu với Diệp Vọng khiến lòng hắn vô cùng lo lắng. Hắn không muốn chiến đấu, hắn phải nắm chắc thời gian trở về bộ lạc!


Bây giờ nhân cơ hội này, Tô Minh lấy tốc độ cực nhanh chớp mắt đã ở phía xa hơn mười mét.

Diệp Vọng sắc mặt biến đổi, không để ý Tô Minh đã đi xa mà xoay người chạy nhanh hướng thành đá. Y không biết xảy ra chuyện gì, nhưng có cảm giác không tốt lắm.

Bây giờ bên ngoài Phong Quyến bộ lạc, trong thảo nguyên mênh mông, trong Phong Quyến Sơn bị Phong Quyến bộ lạc đời đời phong ấn che giấu, xuất hiện kinh biến!

Dưới núi, trên quảng trường, hiện tại chín người Thạch Hải xuất hiện vẻ mặt kinh khủng, hoảng sợ, ngơ ngác nhìn khoảng không trước mặt, trong mắt lộ ra khó tin.

Chỗ họ nhìn, không gian liên tục vặn vẹo, như là có bàn tay to đang nắn lấy. Trong không gian, một vết rách nhanh chóng tách ra, dường như liên tiếp giữa trời và đất.

Trong khe hở lộ ra Phong Quyến Sơn, khói đen ngập trời cuồn cuộn dâng lên, có tiếng dã thú gầm rống.

Giây phút này, trong tiếng dã thú gầm còn có tiếng cười âm trầm.

"Đúng là kỳ thú Hỏa Man Đề Bằng! Tuy chỉ là tia thần thức nhưng đã có lực lượng như vậy, không uổng phí bản tôn nhiều năm tốn công sức tìm di tích Hỏa Man!"

Đám Thạch Hải nghe thanh âm xa lạ, sắc mặt chín người biến đổi, liếc nhau một cái, chẳng hề chần chờ lao thẳng tới Phong Quyến Sơn bên trong khe hở. Họ là tộc nhân Phong Quyến bộ lạc, có kẻ địch bên ngoài xâm nhập Thánh Sơn, bây giờ họ quyết không thể lùi bước!

Nhưng lúc chín người mới nhảy lên, định tiến vào khe hở, nghe một tiếng hừ lạnh truyền ra từ sương khói núi cao. Nhìn kỹ thì thấy có một cánh tay màu đỏ tím to đến mười mét, vánh tay vươn ra khỏi sương khói, nhẹ vung hướng chín người Thạch Hải phương xa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui