Nước biển mấy ngàn mét biến mất, đất đáy biển mấy ngàn mét vỡ vụn. Một hố sâu to lớn xuất hiện trên thg, nước biển bốn phía bị trùng kích như có linh tính, không dám đến gần làm hố sâu luôn tồn tại thật lâu.
Đế Thiên ở giữa không trung, đầu tóc xõa tung không nói một lời, trước mặt y cốt Huân đã biến mất, Tô Minh không còn nữa.
Qua một lúc, Đế Thiên ngẩng đầu, biểu tình dữ tợn lộ giận dữ ngập trời, hướng bầu trời phát ra tiếng rống kinh thiên động địa!
Tiếng gào vang vọng truyền khắp tám hướng, thật lâu không tán đi.
Thiên phạt số mệnh của y hủy diệt phạm vi mấy ngàn mét nhưng không tìm thấy dấu vết của Tô Minh. Mặc dù y cảm giác được lực lượng thiên phạt chắc có tác dụng, nhưng...Tô Minh không chết.
Thần thức của y tản ra, mang theo sát khí và điên cuồng quét thiên địa, cực hạn thần thức bao phù nhưng y vẫn...không thấy dấu vết Tô Minh!
Tô Minh cứ thế lại biến mất trong thế giới của Đế Thiên, khiến y không thể tìm ra.
Phân thân giáng trần mà cuối cùng là kết quả thế này, đặc biệt Túc Mệnh thức tỉnh khiến Đế Thiên lòng run lên. Y đứng giữa không trung, mãi đến khi nước biển theo ánh sáng tím tán đi lại lấp đi, nguyên Tử Hải chìm xuống một ít.
"Ta không tin ngươi có thể ẩn giấu vĩnh viễn, sẽ có một ngày ngươi lại bị ta tìm ra. Lần sau gặp gỡ, Đế Thiên ta tại đây thề rằng, sẽ không tiếc trả mọi cái giá...khiến ngươi trầm luân!" Đế Thiên nhắm mắt, biểu tình âm trầm khó thể tán đi. Y xoay người đạp bước hướng chân trời!
............
Bầu trời là màu xanh, ánh nắng rực rỡ, đặc biệt là sắp tới trưa ánh sáng chiếu trên người hơi nóng cháy, làm đổ giọt mồ hôi nhưng không có bao nhiêu gió mang nó đi.
Hương hoa quế ở trong gió ít ỏi không tán đi, chỉ có thể lượn lờ trong phạm vi nó sinh trưởng, nở rộ.
Từng tiếng vui cười phát ra cách rừng hoa quế không xa, đôi khi truyền đến, xuyên qua rừng có thể thấy hàng loạt gian nhà rải rác. Đại khái có gần trăm ngôi nhà, khói bếp lượn lờ, trong mùi hoa quế như thế ngoại đào nguyên. Bốn phía có rất nhiều núi to khiến chốn này trông như rất hẻo lánh, người đi đường không nhiều. Có một con đường đi thông gian nhà, chỉ có dấu vết nhợt nhạt một ít bánh xe ngựa lăn qua.
Có lẽ không lâu trước mới vừa đổ mưa, dù nắng rực rỡ nhưng mặt đất đầy bùn, đi bên trên sẽ có tiếng bẹp bẹp, một loại đặc biệt.
Trong rừng hoa quê bây giờ có một thiếu niên mặc đồ đầy mảnh vá, ngồi trên một nhúm lá cây, tựa thân cây, ngơ ngác nhìn lên cành cây rừng không thể che đậy bầu trời, không biết đang nghĩ cái gì. Mặt y hơi tái nhợt, nhưng khuôn mặt xanh xao thì rất thanh tú, tuổi không lớn, chỉ chừng mười hai, mười ba tuổi, bộ đồ mảnh vá không thể che đi khí chất khiến người nhìn sẽ thấy thích. Nhưng thân thể y rất ốm yếu, dựa vào cây quế nhìn lên trời thì con mắt rất sáng.
Y yên lặng nhìn trời, tay cầm một ít cỏ xanh, đôi tay loay hoay dần bện ra một hình dạng tiểu nhân. Tất cả điều hắn làm theo bản năng, mắt vẫn nhìn lên trời không biết đang xem cái gì, có lẽ là trời xanh, có lẽ là mây trắng, trừ chính hắn ra không ai biết.
Thật lâu sau từ xa có tiếng bước chân đi đến. Cùng với tiếng chân còn có tiếng con nít trong trẻo truyền vào tai thiếu niên.
"Cẩu Thặng ca ca, Cẩu Thặng ca ca, mẹ kêu ca về nhà kìa...!"
Là giọng một cô bé, trong trẻo ngây thơ, như không bị hồng trần lây nhiễm, không bị suy nghĩ vấy bẩn, giữ giấc mộng ngây thơ của con nít. Đó là cô bé khoảng tám, chín tuổi, cũng mặc đồ có nhiều mảnh vá, bện hai bím tóc nhỏ, không xinh đẹp lắm, trên mặt có khối bớt nhưng mắt sáng ngời. Nếu bỏ qua cái bớt thì đây là một cô bé rất đáng yêu.
Thiếu niên nghe giọng của cô bé, ánh mắt rời khỏi bầu trời, mặt lộ nụ cười phát ra từ tận đáy lòng. Y đứng lên, nhìn cô bé từ không xa chạy tới.
"Chạy chậm chút, mặt đất có bùn." Thiếu niên đi qua dịu giọng nói, ánh mắt nhìn cô bé đầy thương yêu.
"Cẩu Thặng ca ca, hôm nay mẹ làm đồ ăn ngon, là củ từ mà Tên Hề Nhi thích ăn nhất, nhanh lên nhanh lên nào!" Cô bé chạy tới bên cạnh thiếu niên, cười nói, nâng bàn tay nhỏ bé vỗ bùn đất và lá cây dính trên quần áo thiếu niên.
Thiếu niên sờ đầu cô bé, cười kéo tay bé cùng đi ra ngoài rừng.
"Cẩu Thặng ca ca, tại sao ca cứ hay tới đây vậy? Chỗ này trừ cây quế ra không có gì cả." Cô bé có tên là Tên Hề Nhi chớp mắt, kéo tay thiếu niên, ở một bên tò mò hỏi.
Thiếu niên cười cười, không lên tiếng, chỉ ngẩng đầu liếc bầu trời, mắt xẹt qua tang thương người ngoài nhìn không thấy.
Mãi đến đi ra khỏi cánh rừng, trong mắt thiếu niên tang thương bị chôn vùi, nhìn không thấy, chỉ có trong lòng thở dài có lẽ bị hư vô cảm nhận được, khiến khung trời vốn sáng sủa bỗng biến tối tăm nhiều, xuất hiện mây đen.
Rừng cây cách gian nhà không tính quá xa, đi một lúc thì thiếu niên bị cô bé hiển nhiên háo hức muốn ăn củ từ kéo chạy đến.
Trên đường đi có đám con nít tuổi bằng họ đang chơi đùa, thấy hai anh em thì bọn trẻ phát ra tiếng trêu đùa.
"Tên Hề Nhi, hôm nay nhà ngươi làm đồ ăn gì ngon hả?"
"Đúng vậy, Tên Hề Nhi, không phải lần trước đã nói cha mẹ sẽ làm cho ngươi bộ đồ không có mụn vá sao?"
Cô bé kéo tay thiếu niên cúi đầu, người hơi cứng lại nhưng rất nhanh thả lỏng, bé vẫn cúi đầu như muốn nhanh chóng rời khỏi đây. Không xa, một gian nhà bình thường chính là nhà của bé. Bạn đang đọc truyện được tại
Nơi đây không tính là một bộ lạc, bởi vì người nơi này không có quan hệ huyết thống, đây có lẽ chỉ có thể gọi là thôn xóm.
Nghe tiếng đám con nít chế giễu cô bé, thiếu niên nhíu mày, nhưng cô bé nắm chặt tay y và biểu tình cầu xin làm thiếu niên lại thở dài, yên lặng theo bé đi về nhà.
"Về nhà rồi, cha, mẹ, con kêu Cẩu Thặng ca ca về nhà rồi này! Chúng ta có thể ăn cơm rồi!" Thiếu nữ vui vẻ cười, đẩy ra cửa nhà, chạy vào trong.
Thiếu niên đi theo sau cô bé, bước vào gian nhà. Đây là một căn phòng do bùn đất dựng lên, không lớn, chỉ có hai gian. Khi y đi vào, trong một gian phòng truyền ra tiếng ho khan.
"Cẩu Thặng, lại đi nhìn hoa quế? Mấy tháng nữa liền không có, xem nhiều chút cũng tốt..." Theo thanh âm, trong gian phòng đi ra một người đàn ông trung niên.
Người đàn ông nét mặt tang thương, quần áo đơn giản, biểu tình chất phác. Lão đi ra nhìn thiếu niên, mặt lộ nụ cười hiền lành. Thân thể lão không cao, cũng không vạm vỡ, chỉ có đôi tay cho người cảm giác rất đặc biệt, đôi tay kia tràn đầy vết sẹo. Những vết sẹo phủ lên nhiều vở đôi tay, đặc biệt là ngón tay. Thiếu niên liếc mắt liền thấy ra vết sẹo trên tay người đàn ông rõ ràng có thêm một ít vết thương mới.
Người đàn ông bước ra phía sau còn có một người phụ nữ. Người phụ nữ da dẻ thô ráp nhưng thấy được khuôn mặt vốn rất đẹp, chẳng qua năm tháng ở trên người bà để lại nhiều quyến luyến, khiến bà trông như vượt qua tuổi thật. Tay bà cầm hai cái chén, cười nhìn thiếu niên.
"Thằng bé này, không để Tên Hề Nhi kêu ăn cơm thì không biết trở về, mỗi lần sắp tối mới chịu về nhà. Thân thể con còn yếu, đừng ở bên ngoài cảm lạnh."
Trên mặt thiếu niên lộ nụ cười ấm áp, tiến lên lấy chén từ tay người phụ nữ, nhẹ giọng nói.
"Cha, mẹ, con không sao."
"Được rồi, lát nữa ăn nhiều củ từ chút, Trương gia gia của con sáng sớm trong nhà có cháu mới sinh, khiến cha con bện mấy đồ chơi cỏ đổi một ít củ từ về, nói là cho con và Sửu nhi bổ người." Người phụ nữ hiền từ nhìn thiếu niên và cô bé vui vẻ kéo ghế, cùng người đàn ông đi qua.
Đây là bữa cơm trưa không quá phong phú, trừ những củ từ nấu chín ăn mềm mềm, lại tăng thêm ít nước trái cây rất ngọt. Tiếng cười vui vẻ của Tên Hề Nhi quanh quẩn trong gia đình bình thường này. Người phụ nữ từ ái, người đàn ông trung niên dịu dàng biến thành ấm áp.
Thiếu niên nhìn họ, trên mặt cũng lộ nụ cười, đó là nụ cười phát ra từ đáy lòng y cảm ơn người nhà này, đặc biệt là cô bé tên gọi Tên Hề Nhi.
Một năm trước y thức tỉnh tại đây, cô bé một mình ra ngoài núi rừng hái cỏ xanh khác nhau cho cha bện đồ thì ở trong rừng phát hiện ra y, cõng y về nhà, từ nay y ở tại đây sống tiếp.
Y có một em gái, cô em tên gọi Tên Hề Nhi. Bởi vì bé xấu nhưng lương thiện, tiếng cười đáng yêu và đôi mắt long lanh khiến y nhớ kỹ, trong hôn mê có thân hình nhỏ bé cõng mình một đường đi đến.
Y có một người cha, rất thành thật, chân chất, là người bình thường, cuộc đời nghèo khổ, bệnh tật liên miên, chỉ có bện cỏ làm đồ chơi là rất giỏi, làm ra búp bê cho con nít trong xóm.
Y có một người mẹ, là một người phụ nữ rất hiền lành, dịu dàng. Bà yêu chồng mình, yêu con gái mình, yêu ngôi nhà mình, cũng đối với y, một người xa lạ dành cho đủ tình thương của mẹ.
Y, là Tô Minh.
Một năm trước hắn tỉnh dậy trong gia đình ấm áp, tu vi tan rã nhưng không biến mất mà giấu trong người, đó là cuộc chiến với Đế Thiên vết thương bùng phát còn sót lại, cần thời gian mới hoàn toàn hồi phục.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...