Vân Lai mỉm cười, để tránh hiểu lầm, lùi sang bên cạnh chút, rời khỏi chỗ Phương Thương Lan ở, kỳ thực gã tới đây trong lòng đã có chuẩn bị rồi. Dù sao trước tiên gã cảm nhận hơi thở quét qua đảo Nam Trạch, sau đó núi Phương Thương Lan ở xuất hiện biến dị, hơi suy nghĩ liền đoán được nhân quả. Cộng thêm đi tới núi thấy chỗ này sắp xếp và dao động còn sót lại, đối với người bí ẩn đột nhiên đi tới đảo Nam Trạch, lòng gã nổi lên kiêng dè.
Tính cách Vân Lai luôn cẩn thận, không dễ dàng chịu ra tay, đặc biệt là đối mặt một kẻ địch gã nhìn không thấy, ví dụ như Tô Minh ở trước mặt gã chính là loại người đó.
Dù gã cảm thấy Phương Thương Lan rất quan trọng nhưng tính cô quá cứng cỏi, thần thông quái dị, tuy tu vi không cao nhưng khiến Vân Lai khó thể cưỡng ép thuần phục, vậy nên dùng kế dụ dỗ. Nhưng hôm nay so với đắc tội người trước mắt, tính cách cẩn thận làm gã lựa chọn kéo dài theo gã thấy lấy tu vi của mình giờ cúi đầu, chắc đối phương sẽ không chọn xung đột, cho gã đủ thời gian hiểu đối phương, thời gian còn nhiều.
Loại dứt khoát từ bỏ này khiến gã có thể trở thành bá chủ một phương, sống đến hôm nay trước và sau tai kiếp. Cuộc chiến không nắm chắc gã sẽ không chiến.
Nhưng, gã gặp phải Tô Minh.
Tô Minh biểu tình lạnh lùng, khoảnh khắc Vân Lai cười nói thì hắn bước ra một bước, như mũi tên rời dây cung, phút chốc xuất hiện ở trước mặt gã.
Tốc độ hắn cực nhanh, chớp mắt đã đến gần. Vân Lai biến sắc, lập tức thụt lùi, tay phải nâng lên vung mạnh. Lập tức trước mắt gã vặn vẹo lan tràn hướng đến Tô Minh. Tô Minh tới gần, ra một chỉ đụng vào nhau.
Tiếng nổ ầm ầm, Tô Minh biểu tình bình tĩnh, toàn thân lóe ánh sáng vàng, trong người phát ra tiếng két két, hắn không lùi một bước, cứng rắn cản dư chấn, tiếp tục tiến tới trước.
Còn Vân Lai thì người chấn động, cảm giác lực lượng mạnh mẽ đảo vòng rơi trên người làm gã trong tiếng nổ liên tục lùi mười mét, mặt xanh mét. Gã ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tô Minh bước tới.
"Ngươi bức người quá đáng! Vân ta đã từ bỏ, nhường nàng này co người! Ngươi và ta không oán không cừu, tại sao vậy!?"
"Ta giết người không vì sao hết." Tô Minh bình tĩnh nói.
Trong mắt hắn, Vân Lai phải chết, dù không vì Phương Thương Lan, chỉ những lời Tử Yên nói thì Tô Minh đã chọn giết người này. Nếu nói vì sao thì là để có thể giao cho Nhị sư huynh, hắn tin tưởng nếu Nhị sư huynh có mặt cũng sẽ làm như vậy.
Nhoáng người lên, tay phải nâng mạnh đánh một đấm. Nắm đấm đánh vào không khí lập tức phát ra tiếng nổ kinh thiên, Vân Lai gầm rống, đôi tay nâng lên ấn pháp quyết. Phút chốc trước mặt gã xuất hiện một mảnh sương đỏ.
Sương khói cuồn cuộn hình thành nhiều ảo ảnh, mỗi ảo ảnh là một cô gái, mang theo tiếng rít sắc nhọn nhào hướng Tô Minh, va chạm với nắm đấm hắn đánh ra ở giữa không trung. Cả đảo Nam Trạch kịch liệt rung động, những ảo ảnh đều tan vỡ. Vân Lai liên tục biến sắc mặt, lao nhanh ra sau.
Tô Minh bước ra khỏi sương khói đỏ tan vỡ, nhìn giữa không trung Vân Lai bay xa, hắn nâng lên tay phải chộp bầu trời, cái chộp này bầu trời giả dối lập tức xuất hiện vòng xoáy to lớn. Vòng xoáy ầm ầm chuyển động lao hướng tay phải Tô Minh, chớp mắt như bị tay hắn nắm lấy vung hướng bầu trời.
Khoảnh khắc tay vung ra, phong vòng xoáy nổ tung, hình thành cuồng phong trùng kích quét tám hướng, chớp mắt đuổi theo Vân Lai lao nhanh. Khoảnh khắc quét qua bên người gã, toàn thân Vân Lai tỏa ánh sáng, cứng rắn chống cự, khóe miệng tràn máu, bước chân hơi dừng.
Khi gã khựng lại thì mặt Tô Minh không biểu tình bước ra một bước, biến mất, lúc xuất hiện đã ở trước mặt Vân Lai. Đôi mắt Vân Lai lộ kinh hoàng, gã định ra tay lập tức cảm giác Tô Minh bùng phát ra sức chiến đấu cường đại, gã khó thể đối kháng, thậm chí đối phương một chỉ, một đấm là khiến Vân Lai có ảo giác đối mặt thiên địa tai kiếp. Đặc biệt là trong mắt hắn đối phương không thèm nói lý, mình rõ ràng đã cúi đầu rồi mà còn ra tay, khiến Vân Lai tức giận mà chẳng có cách nào.
'Chết tiệt, người này tu vi cao như vậy mà cố chấp không thèm nói lý, cái này...'
Mắt thấy Tô Minh tới gần, nguy hiểm sinh mạng bao trùm thể xác và tinh thần của Vân Lai. Gã vội vàng thụt lui, vội mở miệng.
"Người để ta nói một lời đã! Tuy rằng Phương Thương Lan được ta che chở nhiều năm nhưng ta chưa bao giờ đụng nàng một chút!!!"
"Còn Tử Yên, trong tai kiếp hỗn loạn, nếu không có ta thì nàng ấy sớm chết, đây là giao dịch, ta không làm sai!!!"
Lời của Vân Lai không khiến bước chân Tô Minh tạm dừng. Hắn biểu tình bình tĩnh cất bước, lại đến gần, tay phải vung lên, sấm sét ầm ầm. Ở trước mặt Tô Minh biến ảo mười mấy lôi cầu, tia chớp lượn lờ, những lôi cầu dung hợp một chỗ lao hướng Vân Lai.
"Người không thèm nói lý, không lẽ cho rằng ta sợ ngươi chắc!?" Vân Lai thấy Tô Minh mắt điếc tai ngơ thì con ngươi co rút, gầm lên, đôi tay duỗi ra.
Phút chốc sau lưng gã Man tượng biến ảo. Tượng này có chín cánh tay, trán có ba mắt. Nó biến ảo ra mạnh trướng to, người chớp lóe ánh sáng âm u, chín cánh tay cùng nâng lên, ấn hướng Tô Minh.
Cùng lúc đó, Vân Lai cắn đầu lưỡi phun ngụm máu, máu lập tức nổ tung, hóa thành mảng lớn sương máu. Tay phải Vân Lai thò vào trong sương máu, chộp ra là một trường đao màu máu. Gã rút nó ra, nâng lên, ngồi xếp bằng ở không trung, miệng phát ra chú ngữ. Chỉ thấy trường đao màu máu vù vù sát khí ngập trời, bên ngoài trường đao có hồn ảnh gần trăm cô gái lượn lờ chém hướng Tô Minh.
Tô Minh biểu tình như thường, khoảnh khắc Man tượng đến thì tay phải hắn nâng lên chộp hướng Man tượng. Cú chộp nhìn thì đơn giản, lập tức Man tượng toàn thân vang ầm ầm, xuất hiện từng vết nứt. Mấy vết nứt lan tràn, Tô Minh mạnh nắm tay lại.
Tay siết lại Man tượng lập tức nổ tung, một tia khí đỏ tách ra lao hướng tay phải Tô Minh. Cái chộp bắt này là một thần thông chính phản hắn nắm giữ tại bất tử bất diệt giới.
Bây giờ tay phải Tô Minh lượn lờ khí đỏ, những khí đỏ như sương đều là Man tượng Vân Lai tan vỡ biến thành. Trước mặt gã cũng có mảng lớn khói đỏ cuồn cuộn, bên trong có một trường đao đỏ đang rít gào đến.
"Cửu biến thập hóa lôi luật đồng nhất!" Tô Minh bình tĩnh mở miệng, nguyên thần tản ra, bao phủ ngoài người Tô Minh, hóa thành thân nguyên thần.
Nguyên thần nhìn trường đao, mắt sáng ngời. Có thể thấy trong con ngươi nguyên thần chiếu rọi bóng trường đao dần đến gần. Cùng lúc đó tay phải Tô Minh khí đỏ lăn lộn, hóa thành một trường đao đỏ tương tự!
Đây chính là thần thông tiên tộc của Tô Minh, cửu biến thuật trong cửu biến thập hóa lôi luật đồng nhất.
Khoảnh khắc thi triển thuật này hình thành trường đao đỏ nằm trong tay phải Tô Minh, bị hắn nâng lên, trực tiếp chém trường đao đỏ từ trên trời xông đến.
Tiếng nổ vang vọng, hai trường đao cùng tan vỡ. Nhưng đao này vỡ thành mảnh vụn chưa tan biến đã bị Tô Minh phun ra ngụm khí, ngụm khí hóa thành cuồng phong cuốn mảnh vụn huyết đao quét hướng Vân Lai. Text được lấy tại https://truyenfull.vn
"Tông Trạch!!! Nếu ta chết rồi thì đảo Nam Trạch sẽ trở lại mặt biển, ngươi còn không ra tay!!!" Vân Lai vẻ mặt lộ hoảng sợ và kinh hãi. Tô Minh cường đại vượt qua gã đoán rất nhiều, càng chấn kinh các loại thần thông của hắn. Mắt thấy những mảnh vỡ hồng đao xé gió lao đến, gã lùi nhanh rống lên.
Giây phút gã hét lên, một tiếng thở dài quanh quẩn thiên địa, chỉ thấy sau lưng Vân Lai thụt lùi thân hình Tông Trạch cất bước ra khỏi hư vô. Khoảnh khắc đi ra, y phức tạp nhìn Tô Minh, đằng sau y, Vân Lai lao nhanh đi, lòng điên cuồng rít gào vọt hướng động phủ của mình. Gã còn có một sát chiêu nhưng phải chờ về động phủ mới có thể lấy ra vật bị tế tự.
Tông Trạch phức tạp đối mặt cuồng phong đao vỡ ập đến, tay phải nâng lên pháp quyết ấn một cái. Cái ấn này thân hình y va đụng với gió cuốn mảnh vỡ trường đao, ầm ầm vang vọng.
Chỉ thấy sau lưng Tông Trạch lại xuất hiện một người, người này bộ dạng già nua, chính là bản thân Tông Trạch. Ngay sau đó, lại xuất hiện một thân hình, vẫn là Tông Trạch, chẳng qua càng thêm tang thương.
Từng thân hình một người già hơn một người, xuất hiện tám tên hóa thành một hàng chặn lại cuối cùng dung hợp một chỗ, lại hình thành thân Tông Trạch. Đôi tay Tông Trạch duỗi ra, phút chốc khí thế thuộc về Tuyệt Vu hình thành màn sáng ngăn cách giữa Tô Minh và Vân Lai lao nhanh trốn đi.
"Nếu Vân Lai chết thì Nam Trạch sẽ có kịch biết, đây liên quan đến mấy ngàn người hai tộc Vu Ma, xin..."
Tông Trạch chưa dứt lời thì con ngươi bỗng co rút, lảo đảo lùi vài bước, khí thế Tuyệt Vu lại dâng lên. Cùng lúc đó, đôi tay ấn pháp quyết, liên tục chỉ vài cái trên người, đôi mắt lóe tia sáng âm u.
Khiến y có hành động như vậy vì phía trước Tô Minh đi tới, ngoài người chớp lóe ánh sáng tím, ánh sáng tím như nước phủ lên toàn thân hắn, hình thành áo giáp tím. Cùng lúc đó, tay phải Tô Minh nâng lên, ánh sáng tím lan tràn, một trường thương tím mấy mét lấy cách chấn nhiếp tinh thần xuất hiện trong mắt Tông Trạch.
Cường đại, điên cuồng, giết chóc xé rách lòng Tông Trạch, khiến mắt y hoảng hốt, như tinh thần bị cuốn vào vòng xoáy hoàng tuyền.
Khoảnh khắc mắt y tỉnh táo lại thì vĩnh viễn không quên đầy trời sắc tím. Y thấy Tô Minh nâng tay lên, mạnh quăng ra trường thương. Trường thương *ong* một tiếng phá tan màn sáng cách trở của Tông Trạch. Màn sáng không có chút lực cản nổ tung, trường thương biến thành tử ảnh ngập trời lao hướng Vân Lai, tốc độ cực nhanh, rạch phá trời đất, xuyên thấu thân thể Vân Lai kinh hoàng đến cực độ.
Tiếng hét thê lương, Vân Lai nổ tung. Trường thương ầm một tiếng đâm vào ngọn núi trống trải phía xa. Núi rung động biến thành tro bụi.
Tô Minh đứng giữa không trung, toàn thân ánh sáng tím nhanh chóng tán đi, giáp tím trở thành tơ chui vào người hắn. Còn có trường thương phía xa mới bị ném ra cũng hóa thành luồng sáng tím bay về trong tay Tô Minh. Chớp mắt hắn trở lại bộ dạng cũ, chắp tay hướng Tông Trạch.
"Lỡ tay, thứ lỗi cho."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...