Sáng sớm ngày thứ ba sau khi Tô Minh trở lại bộ lạc, đoàn người có A Công dẫn đầu tập trung ở giữa Man Khải, A Công vẫn mặc đồ vải thô, đầu tóc bạc vẫn bện nhiều bím, thoạt nhìn tinh thần tốt lắm. Mắt ông lướt qua rơi trên người Bắc Lăng, Lôi Thần, Tô Minh và một thiếu nữ tuổi bằng Tô Minh.
Thiếu nữ này gọi là Ô Lạp, là lúc Man Khải bị phát hiện có Man thể. hiện giờ đã qua mấy tháng, cô đạt đến tầng hai Ngưng Huyết cảnh, tùy thời có thể ngưng tụ ra sợi máu thứ mười một, trở thành man sĩ Ngưng Huyết cảnh tầng ba.
Sau lưng A Công còn đứng hai người, trong đó một cái chính là Tiễn Thủ của bộ lạc, cũng chính là a ba của Bắc Lăng. Thân thể gã cường tráng như sắt, mắt sáng người lộ ra nhu hòa.
Một người khác thì là sắc mặt lạnh lùng, không tùy tiện nói chuyện, là khôi thủ đội săn, Sơn Ngân. Gã mặc đồ da thú càng hiện ra sự cường tráng, trước giờ không nói nhiều, nhưng đa số man sĩ trong bộ lạc đều cực kỳ kính trọng gã. Lại thêm đội săn của gã bảo vệ bộ lạc, chuyên cung cấp thực vật, cho nên khiến người này có địa vị rất cao trong bộ lạc.
"Ô Sơn bộ lạc chúng ta nhỏ, không sánh bằng Phong Quyến, cho nên mỗi cách vài năm đều cần hướng Phong Quyến bộ lạc thăm viếng, để biểu đạt lễ tôn kính đầu lĩnh. Mấy năm trước ta không đi, năm nay đích thân đi một chuyến. Sự kiện này trừ Ô Sơn bộ lạc chúng ta ra, Ô Long bộ lạc, Hắc Sơn bộ lạc còn có mấy bộ lạc nhỏ xa xôi ở xung quanh đều sẽ tụ tập tại Phong Quyến. Cho nên chuyện này đối với các ngươi là khảo nghiệm. Đối diện rất nhiều cùng thế hệ ngoài bộ lạc, có nổi bật hay không, có bêu xấu danh tiếng Ô Sơn bộ lạc chúng ta hay không đều trông cậy vào các ngươi. Lần này tuyển chọn các ngươi, là bởi vì các ngươi là mầm giống tốt của Ô Sơn bộ lạc, tăng một ít kiến thức ngày sau sẽ trợ giúp rất lớn cho các ngươi. Trong các ngươi, Bắc Lăng từng hai lần tham dự nên biết một số chi tiết, các ngươi có thể hỏi thăm hắn." A Công từ từ mở miệng, thanh âm khàn khàn quanh quẩn xung quanh.
Bắc Lăng nhỏ giọng đồng ý, ánh mắt rơi trên người Lôi Thần, lại nhìn cô gái tên Ô Lạp, cuối cùng nhìn Tô Minh đứng một bên, nhíu mày.
"A Công, việc này có giống hai lần trước, có…Đại Thử?" Bắc Lăng chần chờ, cung kính hỏi A Công, thấy ông gật đầu, mắt y chợt lóe, tay chỉ Tô Minh. "A Công, tôi đề nghị Tô Minh không cần tiến lên, hắn không phải man sĩ, coi như có đi cũng không hữu dụng và giúp được gì, không bằng để lại danh ngạch cho tộc nhân khác."
Bắc Lăng mới nói ra lời này, Lôi Thần đứng bên cạnh lập tức ánh mắt sắc bén, tiến lên mấy bước, lớn giọng bất mãn.
"Không phải man sĩ thì không thể đi? Bắc Lăng, anh có ý gì?!"
Cô gái tên Ô Lạp vẻ mặt bình tĩnh, mắt quét Tô Minh luôn im lặng, trong mắt ẩn chứa khinh thường nhưng không mở miệng tham gia.
"A Công, mỗi lần thăm viếng chỉ có thể mang bốn người hậu bối tham dự. Đại Thử trước đây, Ô Sơn bộ lạc chỉ có một mình tôi có thể tiến vào năm mươi hạng đầu. Năm nay có Lôi Thần, có lẽ hắn cũng có thể, dù là Ô Lạp, mặc dù tu vi không cao nhưng có thể tại Man Khải lóe lên chín lần, có lẽ có thể tiến vào hạng một trăm. Thành tích này đã tốt hơn năm trước nhiều, nếu có thêm một người cũng tiến vào một trăm chẳng phải càng tốt? Còn Tô Minh, chỉ lãng phí danh ngạch." Bắc Lăng bình tĩnh mở miệng, không thèm liếc Lôi Thần đứng bên cạnh tức giận.
"Tô Minh sẽ không tham dự Đại Thử, ta mang nó đi tất nhiên có sắp xếp." A Công từ từ nói.
Bắc Lăng còn muốn nói cái gì, nhưng Tiễn Thủ đứng sau lưng A Công liếc y một cái, khiến lời Bắc Lăng muốn nói lập tức nuốt xuống. Từ nhỏ Bắc Lăng đã sợ a ba.
"Được rồi, thời gian không còn nhiều, chúng ta đi thôi." A Công nâng lên tay phải, mạnh chộp hướng bầu trời sáng ngời.
Thoáng chốc trên trời có tiếng sấm đì đùng chấn động tám phương. Mắt thấy thật nhiều mây trắng lập tức biến đen như mực.
Cùng lúc đó, trên mặt A Công rõ ràng hiện ra một Man văn do nhiều sợi máu hợp thành. Đó là hình con rắn, sau khi xuất hiện Man văn này, lập tức đám mây đen trên trời như bị đôi tay vô hình nhào nặn, khoảnh khắc tập trung cùng một chỗ, không ngờ hóa thành con rắn dài hơn mười trượng, vô cùng dữ tợn!
Hình ảnh này khiến Lôi Thần và Ô Lạp tâm thần chấn động, đứng ngây ngốc. Bắc Lăng thì còn có thể miễn cưỡng giữ vững bình tĩnh, ép mình ra vẻ lạnh lùng.
Tô Minh đứng một bên nhìn con rắn to lớn, hít sâu, trong mắt lộ ra khát vọng.
Tiễn Thủ đứng sau lưng A Công, vẻ mặt có tia sùng bái nhìn con rắn. Còn có Sơn Ngân, khi thấy con rắn thì mắt chợt lóe sự cuồng nhiệt.
Con rắn này biến hóa thậm chí có thể thấy rõ vảy trên người, hơi thở cực kỳ cường đại từ người nó phát ra. Cái đầu rắn to mạnh vung, hai mắt màu đỏ ẩn chứa hung ác. Nhưng giờ phút này sự dữ tợn dần tán đi, biến thành dịu dàng, nó từ giữa không trung rơi xuống, cúi đầu, ngoan ngoãn nằm bên cạnh A Công.
A Công nhấc chân đi lên con rắn, đứng ở phía đầu nó.
"Đều lên đi."
Bắc Lăng là người thứ nhất nhảy lên, đứng trên lưng rắn, khoanh chân ngồi xuống. Lôi Thần, Ô Lạp cũng lần lượt nhảy lên, phía sau Tô Minh chần chờ một chút, cũng nhảy lên đứng trên lưng rắn. Hắn đang định lùi vài bước ngồi chung với Lôi Thần thì truyền đến tiếng A Công.
"Tô Minh, đi tới cạnh ta!" Thanh âm A Công có sự nghiêm khắc, khiến Tô Minh vẻ mặt đau khổ tới bên cạnh ông. Hắn mới ngồi xuống liền thấy A Công trừng mình một cái.
"A Công, tôi sai rồi…thật xin lỗi…" Tô Minh vội nhỏ giọng nói.
A Công không thèm để ý, đợi Tiễn Thủ và Sơn Ngân đều lên lưng con rắn rồi thì vung tay phải lên. Thoáng chốc con rắn ngửa đầu gầm rống, trực tiếp bay hướng đám mây.
Bộ lạc bên dưới lấy tốc độ mắt thường có thể thấy ngày càng nhỏ, đến cuối cùng trở thành điểm nhỏ, tùy theo con rắn bay lên, cuồng phong gào thét như có tiếng sấm, khiến Tô Minh sắc mặt tái nhợt.
Đám Lôi Thần cũng như thế, chẳng qua lúc này hai người Tiễn Thủ, khôi thủ đội săn chia nhau đứng giữa và đuôi rắn, bảo vệ ba người Bắc Lăng.
Còn về Tô Minh, trong cuồng phong hô hấp hơi dồn dập, nhưng rất nhanh, một lực lượng nhu hòa bao phủ hắn, là A Công tỏa ra khí thế khiến Tô Minh chống được cảm giác khó chịu lần đầu tiên bay lên trời.
"Ngươi còn biết sai? Ngươi sai ở đâu, rõ ràng là Lạp Tô Ô Long bộ lạc mượn ngươi năm ngàn thạch, cầm cố thanh mâu."
Xung quanh cuồng phong rít gào nhưng lời A Công nói lại rõ ràng lọt vào tai Tô Minh. Có uy nhiếp khí huyết của A Công ở đó, trừ hai người họ ra mấy người trên lưng rắn không thể nghe được.
"Cái này…" Tô Minh vẻ mặt bối rối.
Lúc trước hắn trở về bộ lạc liền hưng phấn báo cho A Công, kết quả không ngờ ông nghe xong lập tức trầm mặt, mắng mình một trận, thậm chí còn lấy đi trường mâu, khiến Tô Minh trở về gian nhà thì thở dài thở ngắn, không biết mình sai ở đâu.
"A Công, tôi thật sự sai rồi…tôi không nên lấy đi Man Khí của Tư Không, càng không nên nảy lòng tham…" Tô Minh vẻ mặt đau khổ, vừa đánh giá sắc mặt A Công vừa cẩn thận mở miệng.
"Càng không nên khiến hắn viết huyết thư, ai, A Công, tôi biết sai." Tô Minh đôi mắt long lanh nhìn A Công.
"Hừ? Chỉ sai nhiêu đây? Không có khác? Ngươi suy nghĩ cho kỹ, đến cùng ngươi sai ở đâu." A Công nhìn Tô Minh một cái, chậm rãi nói.
Tô Minh ngẩn ra, bất giác gãi đầu, thầm suy nghĩ lời A Công nói chắc là có ý nghĩa khác. Chính mình trừ sai những điều đó ra, chẳng lẽ còn cái khác?
Tô Minh cau mày, ngiêm túc suy nghĩ, đột nhiên hai mắt xẹt qua tia sáng lạnh, hắn bỗng ngẩng đầu.
"A Công, tôi biết rồi, tôi nên giết hắn sau đó xử lý sạch sẽ thi thể rồi lấy đi Man Khí!"
Nghe lời Tô Minh, A Công con ngươi co rút, ngơ ngẩn nhìn Tô Minh. Ánh mắt ông không phải nhìn thiếu niên trước mặt mà ẩn chứa ý nghĩa gì đó Tô Minh không hiểu.
"A? Vì cái gì cảm thấy sai lầm ở điểm đó, hơn nữa còn phải giết hắn?" A Công nhìn Tô Minh, chậm rãi nói.
"Bởi vì hắn muốn giết tôi. A Công không biết đâu, hắn thật sự muốn giết tôi. Nếu không phải tôi cẩn thận thì A Công đã không thể nhìn thấy tôi rồi. Nhưng mà…nhưng tôi không nhẫn tâm. Tôi cảm thấy nếu thật giết hắn sẽ đem đến phiền phức cho bộ lạc…" Tô Minh nhớ lại hình ảnh vài ngày trước, lòng thầm run, chần chờ một chút, nhỏ giọng giải thích.
"Ngươi nói đúng…Tô Minh, ngươi phải ghi nhớ điểm này. Sau này nếu gặp ai có ý muốn giết ngươi, nhất định phải diệt trừ nguy hiểm từ trong trứng nước!" A Công nhắm mắt lại, thật lâu sau chậm rãi mở ra, ánh mắt nhìn Tô Minh tràn ngập hiền lành. T.r.u.y.e.n.f.u.l.l.vn
"Chẳng qua, A Công nói ngươi phạm sai lầm không phải điểm đó. Ngươi hãy nghĩ lại xem, ngươi còn có chỗ nào chưa nghĩ ra? Giết người rất đơn giản, nhưng làm sao giết người rồi bảo đảm mình an toàn? Làm sao ở trong nguy hiểm, từ đường cùng tìm ra một lối khác?" A Công nhìn Tô Minh, khẽ nói.
Tô Minh gãi đầu. Hắn chỉ là một thiếu niên, mặc dù biểu hiện không tầm thường nhưng đến cùng vẫn chỉ là thiếu niên mà thôi. Đối với lời của A Công, hắn mơ hồ nhận biết nhưng đa số không hiểu.
"Suy nghĩ kỹ chút, không cần nóng vội đưa ra đáp án. Đợi ngươi hiểu rõ hãy nói cho ta. Cần học tự mình suy đoán, ngẫm nghĩ." A Công nhắm mắt lại.
Mấy năm nay A Công hay làm chuyện như vậy nuôi lớn hắn. Tô Minh lớn dần, A Công dạy bảo đem đến tác dụng cực kỳ quan trọng.
Tô Minh suy tư, nhớ lại từng hình ảnh ngày đó, từ ngoài Ô Long bộ lạc gặp phải một trường mâu tập kích, sau đó Tư Không đuổi theo, mãi đến cuối cùng…
Thời gian chậm rãi trôi qua, rất nhanh đã một tiếng đồng hồ, cách Phong Quyến bộ lạc còn nửa đường. Có gió mạnh từ phía xa thổi tới khiến thân thể con rắn hơi rung động, khiến mọi người trên lưng nó cũng rung lên. Tô Minh thân thể lắc lư, đầu óc như bị sét đánh.
"A Công…tôi biết rồi…" Tô Minh thì thào, sau lưng toát mồ hôi lạnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...