Cầu Ma

Nửa tượng đá bị Tô Minh ấn lấy lập tức xuất hiện từng khe hở. Khi khe hở phát ra tiếng két két thì ở sau lưng Tô Minh hóa thành hạc đen cỡ trăm mét dấy lên cuồng phong xông hướng hắn.

"Thiên đường có cửa ngươi chết tiệt không đi, suối vàng không đường ông nội ngươi cứ xông vào! Hãy để hạc gia gia mổ chết ngươi!" Hắc hạc trăm mét vẻ mặt dữ tợn hung ác, thân thể khổng lồ tới gần Tô Minh, cánh vỗ, lập tức gió mãnh liệt thổi mọi người dưới đất không ngừng lùi.

Nhưng khi gió thổi đến người Tô Minh thì chỉ khiến hắn khựng lại, dường như không có tác dụng gì khác. Tô Minh ngoái đầu nhìn hắc hạc trong mét, tay phải nâng lên mạnh vỗ một chưởng vào nửa tảng đá xuất hiện khe hở. Giây phút vỗ xuống, nguyên anh trong người mắt chớp lóe, lực lượng mạnh mẽ thuận theo cánh tay phải tản ra ùa vào trong tượng đá.

*Bùm!* một tiếng nổ, tượng đá ở trước mặt Tô Minh lập tức vỡ bốn năm mảnh, khuếch tán bốn phía, nhưng bên trong không có gì cả. Tô Minh nhíu mày. Lúc trước khi hắn dùng thần thức tra xét rõ ràng cảm nhận dao động yếu ớt. Chính là dao động này dẫn dắt lực lượng thiên địa bốn phía ở giữa không trung hóa thành con hạc to này. Bạn đang đọc truyện được tại

"Hừ, thôi đi, hạc gia gia của ngươi lại cho ngươi một cơ hội, nếu bây giờ ngươi lập tức rời đi thì việc này bỏ qua. Nếu ngươi còn không đi, vậy thì…đừng trách hạc gia gia ra tay à. Ta nói ngươi biết, ta rất lợi hại!" Dường như hạc to trăm mét thở phào, ở giữa không trung nhìn chằm chằm Tô Minh, nghiêm túc nói.

Mắt Tô Minh chớp lóe, mạnh xoay người, nhoáng một cái nhanh chóng đi tới bên hòn đá thành bốn năm mảnh, chộp lấy một khối trong đó. Trên tay phải xuất hiện ảo ảnh bàn tay, Tô Minh bóp lấy, ảo ảnh cũng nắm lấy. Bùm một tiếng, hòn đá lập tức vỡ nát, bên trong không có cái gì.

Nhưng bước chân Tô Minh không tạm dừng, nhoáng người tới gần hòn đá khác, làm y như vậy, lại bóp nát.

"Ngươi thật quá đáng!!!" Hạc to trăm mét trên trời biểu tình kinh khủng, dường như hết sức phẫn nộ, cánh mạnh vỗ đập phát ra tiếng gào sắc nhọn.


"Chắc ngươi cho rằng bản thánh chỉ biết hù dọa người nên không sợ chứ gì? Tốt lắm, xem ra bản thánh chỉ chỉ còn cách vi phạm lời thề năm đó, trọng thương ngươi, nhìn xem ngươi còn có nghĩ vậy nữa không!" Hạc to trăm mét sắc nhọn nói.

Thân thể nó ở giữa không trung mạnh xoay tròn. Nó xoay tròn từng cọng lông chim bay ra khỏi vòng xoáy.

Tô Minh đang bóp một khối đá, bóp chặt nó xong hắn lập tức cảm giác ra nguy hiểm, không ngoái đầu. Hắn vọt tới trước, thân thể bỗng biến mất, xuất hiện thì đã ngoài mười mét. Lúc trước chỗ hắn đứng *bùm* một tiếng, mặt đất rung động, ngọn núi lăn xuống vô số hòn đá và đất cát, hố sâu to lớn xuất hiện.

Cùng lúc đó, từng cọng lông chim từ trong hố sâu bay ra, ở giữa không trung phát ra tiếng rít gào lao nhanh hướng Tô Minh.

"Hừ hừ, biết bổn thánh lợi hại chưa? Bây giờ ngươi muốn đi cũng đã muộn rồi!" Bầu trời con hạc trăm mét giọng nói có đắc ý, bây giờ thân thể lại chuyển động, hóa thành vòng xoáy, có nhiều lông chim bay ra đuổi hướng Tô Minh.

Trời Vu gần như đều là lông chim đen, những lông chim cái nào cũng vô cùng sắc bén, gào thét đuổi theo Tô Minh. Tô Minh phân thân, đôi mắt xám chớp lóe, mấy lần thuấn di đều không thể tránh khỏi lông chim đuổi theo, thậm chí né tránh thì có bảy, tám cọng lông chim đâm vào người hắn, nhanh chóng hòa tan, hình thành khói đen trực tiếp chui vào người hắn, hướng tới nguyên anh.

Miệng Tô Minh phát ra tiếng rít sắc nhọn, người lại nhoáng lên, xuất hiện trên mặt đất. Trên bầu trời đám lông chim đuổi theo sát, chúng nó ở giữa không trung lao nhanh tới, đôi tay Tô Minh mạnh duỗi ra, lập tức bọ cánh cứng đen bốn phía hóa thành mây đen từ bốn phía tới gần. Khi lông chim đâm hướng Tô Minh thì bọ cánh cứng đen phủ lên người Tô Minh, khiến Tô Minh phân thân lại lần nữa trở thành toàn thân đen thui, thân hình gã đàn ông cao to vạm vỡ.

Tiếng nổ vang lên, những cọng lông chim như nước mưa rơi vào người Tô Minh, khiến đất dưới chân hắn rạn vỡ, trũng xuống, khiến thân thể hắn rơi vào hố sâu, không ngừng lún xuống. Lông chim đâm vào người hắn, hóa thành khói đen như muốn xuyên qua bọ cánh cứng đen dày đặc chui vào người Tô Minh. Chớp mắt, hố sâu không ngừng vang tiếng nổ, khi tất cả lông chim đều biến mất trong hố sâu, tộc nhân Hắc Hạc bộ lạc chính mắt thấy mọi thứ lập tức phát ra tiếng hoan hô.


Hạc to trăm mét ở giữa không trung biểu tình cực kỳ đắc ý, vỗ đập cánh, ho khan vài tiếng.

"Bổn thánh ngại lời thề năm đó, vốn không muốn nặng tay nhưng người này thật là không biết tốt xấu. Thôi, tộc nhân bộ lạc các ngươi nếu đã hiến thế thì chuẩn bị nhiều cống phẩm chút, bổn thánh mệt mỏi, phải đi…" Con hạc trăm mét đang nói bỗng tạm dừng, tròng mắt sắp lồi ra ngoài, nhìn chằm chằm hố sâu dưới mặt đất.

Chỉ thấy trong hố sâu tỏa ra uy áp, ngay sau đó, bên trong chớp lóe ánh sáng. Khi ánh sáng chiếu rọi thì bên trong bay ra một tiểu nhân to cỡ bàn tay!

Tiểu nhân mặt âm trầm, bộ dạng không còn là Cơ Vân Hải, chính là nguyên anh của Tô Minh!

Loại thể nguyên anh này tộc nhân Hắc Hạc bộ lạc chưa từng thấy, ai thấy xong đều ngẩn ra. Vu Công Hắc Hạc bộ lạc mất trái tim mà vẫn còn sống cũng trợn mắt.

"Nguyên anh! Ngươi là người tiên tộc! Đáng chết, nguyên anh loại trình độ này ngươi còn dám bay ra, không mau trở lại. Ngươi có biết tùy tiện một trận âm phong đủ khiến nguyên anh ngươi vỡ nát? Ngươi ngươi ngơi…trở về đi!" Hạc to Trăm mét lập tức kinh hoảng.

Nguyên anh bềnh bồng ra hố sâu, mắt chớp lóe, liếc hạc to đang kêu gào. Bây giờ theo hắn thấy thì con hạc không giống lúc trước thấy. Hắc hạc hoàn toàn hư ảo, chỉ có một cọng lông chim đen trong người mới là vật thật.


Tô Minh không thèm để ý hạc to đen, lập tức cúi đầu, mắt lộ tia sáng âm u quét mặt đất. Hắn nhoáng người thuấn di, khi xuất hiện thì cách một mảnh đá không xa, bàn tay nhỏ nhắn chộp không khí phía dưới, có một tảng đá bay vào tay hắn.

"Huynh đệ!!! Có gì từ từ nói, đừng…" Hạc to trăm mét lập tức kêu to.

Nó hét chói tai, khối đá bị Tô Minh hút lấy không đợi hắn túm thì tự động vỡ ra, bên trong bay ra một luồng sáng đen, bên trong rõ ràng là hạc nhỏ đen cỡ nắm tay.

Bộ dạng con hạc nhỏ cực kỳ đáng yêu, lông chim thưa thớt chỉ có vài cọng, nhìn thoáng qua không giống hạc mà càng như đà điểu cổ dài bị nhổ lông.

Bây giờ hạc nhỏ vẻ mặt kinh hoảng, lao nhanh định bỏ chạy. Tô Minh nguyên anh mắt chợt lóe, nhanh chóng cất bước đuổi theo. Con hạc phát ra tiếng sắc nhọn, tốc độ nhanh hơn mấy lần lao hướng hạc to trăm mét trên trời. Cùng lúc đó, thân thể hạc to trăm mét giữa không trung run lên, thân hình biến hư ảo, cuối cùng hóa thành một cọng lông chim. Hạc nhỏ há mồm định ngậm lấy nó.

Tô Minh nguyên anh há mồm, một luồng sáng xanh bay ra, chính là kiếm nhỏ xanh lấy tốc độ nhanh hơn gấp mấy lần Tô Minh bản thể thi triển xuất hiện trước mặt hạc nhỏ.

Trên người hạc nhỏ không có bao nhiêu cọng lông lập tức dựng thẳng, rít chói tai không thèm để ý cọng lông chim đen đó nữa. Nó nhoáng một cái nhanh chóng chạy hướng chân trời, chợt lóe đã biến mất.

Tô Minh nguyên anh nhoáng lên túm lấy cọng lông chim đen, nhìn hướng hạc nhỏ biến mất, nhanh chóng đuổi theo.


"Chết tiệt, bổn thánh là đạo thần thánh linh, tu sĩ nguyên anh nhỏ bé như ngươi năm đó lão tử thổi một hơi là có thể xử lý ngươi, bây giờ hạc xuống đồng bằng bị người khi. Ngươi ngươi ngươi…ngươi chờ đó cho bổn thánh!" Hạc nhỏ ở giữa không trung lập tức lóe người tránh luồng sáng xanh ở phía sau lao tới, hù nó run rẩy, bộ dạng chật vật càng giống đà điểu cổ dài rụng lông, tốc độ bỏ chạy càng nhanh.

Tô Minh nguyên anh đuổi theo sát phía sau, hắn nhìn ra được con hạc rất kỳ lạ, chắc là thuộc tiên tộc, bây giờ đã gặp thì quyết không dễ dàng thả ra.

"Đây là ngươi ép ta, ta…ta liều mạng với ngươi!!!" Mắt thấy Tô Minh đuổi theo ngày càng gần, luồng sáng xanh rít gào dữ hơn, nó thấy rất oan ức. Cọng lông chim rất quan trọng của nó đã bị cướp, con đà điểu…con hạc nhỏ càng nghĩ càng buồn bực, mạnh xoay người, mắt lộ điên cuồng.

"Đạo Thần, Thánh Quang!" Nó phát ra tiếng rít sắc nhọn, bỗng há mồm phun ra hơi thở hướng Tô Minh.

Hơi thở vô hình, khoảnh khắc phun ra thì nở rộ ánh sáng chói lòa. Ánh sáng vừa ra, lập tức lực lượng thiên địa bốn phía bị hút lấy, khiến ánh sáng chói chang như mặt trời, không phải xông hướng Tô Minh mà ở giữa hắn và hạc nhỏ thì nổ tung!

Không có tiếng nổ chỉ có gió cắt da ập đến, trong gió ẩn chứa lực đẩy mạnh mẽ đẩy Tô Minh nguyên anh lùi ra sau. Hướng khác hạc nhỏ cũng hét thảm bị đẩy lùi, tốc độ bỏ chạy biến nhanh hơn gấp mấy lần, chớp mắt biến mất.

"Đạo Thần Thánh Quang chết tiệt tại sao biến yếu như vậy, năm đó bổn thánh không phải thổi phòng chứ một hơi có thể hủy diệt thế giới, bây giờ ngay cả tiểu tu nguyên anh đều không giết được. Ngươi chờ đó cho hạc gia gia!!! Bổn thánh ghi hận, cực kỳ ghi hận!!!" Theo hạc nhỏ đi xa, thanh âm dần biến yếu.

Còn về Tô Minh, bị cuồng phong và lực đẩy nguyên anh liên tục bị đẩy ra mấy vạn mét, liên tục thuấn di mới tránh khỏi lực đẩy trùng kích. Nhưng dù là vậy thì thể nguyên anh biến trong suốt nhiều.

Đứng giữa không trung, Tô Minh không để ý thể nguyên anh trong suốt và yếu ớt, nhìn hướng hạc nhỏ bỏ trốn, qua một lúc hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui