Thân thể người đàn ông trung niên bị hai tộc nhân đỡ, khóe miệng chảy máu, đùi phải nhìn không ra hình dạng, máu thịt nhầy nhụa lộ xương vụn. Máu nhỏ giọt xuống mặt đất, đau nhức khiến mặt người đàn ông trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy xuống trán.
"Đi!" Gã nghiến răng, gằn từng tiếng qua kẽ răng.
Hai ông lão bên cạnh gã lập tức mang gã vội vàng lùi ra sau, mãi đến mấy trăm mét thì hóa thành cầu vồng nhanh chóng lao đi.
Từ đầu đến cuối Tô Minh chỉ nói một câu kia, hắn lạnh lùng nhìn người đàn ông rời đi, không ngăn cản. Dù sao hắn chỉ mới đến, vấn đề thân phận còn nhiều bí ẩn, tại đây chỉ muốn yên tĩnh tu dưỡng, lĩnh ngộ phong lôi khiến tu vi tăng mạnh, hắn không muốn gây chuyện ồn ào.
Đặc biệt nơi đây hắn là người từ ngoài tới, so với những Vu tộc thâm căn cố đế, dù là bộ lạc nhỏ, nếu ma sát quá lớn thì rốt cuộc là phiền phức.
Còn về Vu tinh mạch đó, dù Tô Minh vừa mắt nó nhưng không nhất định phải chiếm hết. Tô Minh đã thử khai thác Vu tinh, nếu không có cách đặc biệt, vừa đụng vào liền vỡ. Hắn dùng kiếm nhỏ xanh thử lấy xuống được bảy, tám khối, nhưng trong quá trình thì cũng vỡ bao nhiêu số đó. Trừ dùng cách đặc biệt đào, không tiếc tốn nhiều thời gian từng chút một đào ra thì mới có thể đạt được ích lợi lớn nhất.
Cho nên đối với Bạch Ngưu bộ lạc Tô Minh chỉ chấn nhiếp, không giết người. Đối với Hắc Hạc bộ lạc, chỉ cần không quá đáng thì Tô Minh cũng sẽ không tùy tiện giết chóc. Bây giờ tuy ra tay nặng nhưng thuộc về uy hiếp, chỉ có khiến hai bộ lạc này kiêng dè, biết sức mạnh hay yếu thì mới có khả năng hòa đàm.
Nhìn ba người Hắc Hạc bộ lạc rời đi, Tô Minh xoay người hướng tới động phủ, hóa thành ảo ảnh trở về. Hỏa Vượn bất mãn, nó cảm thấy mới rồi nếu Tô Minh không xuất hiện thì cũng có thể đấu với người đàn ông. Nó xách cây gậy vung vẩy hướng bóng lưng Tô Minh, rồi hóa thành bóng lửa đỏ đi dạo bốn phía, định tìm xem có người nào mắt mù xông vào nữa không.
Thời gian chớp mắt lại qua vài ngày, Tô Minh ở trong động phủ mấy ngày chưa từng ra ngoài, cũng không ai đến quấy rầy hắn. Ngày thế này dù khô khan nhưng Tô Minh không mất kiên nhẫn, hắn đã quen bình tĩnh tâm hồn, dù giờ ở chốn xa lạ nhưng đối với hắn, trừ Ô Sơn và Cửu Phong ra, những nơi khác đều là xa lạ.
Hắn đã sớm quen sinh hoạt như vậy, không ngừng nghiên cứu truyền thừa tinh Phong Man. Vật này cỡ nắm tay, trong suốt lóng lánh, bên trong như ẩn chứa gió, có gió mây cuốn, tồn tại lực hấp dẫn kỳ lạ.
"Ly Phong thuật, phong chi sơ." Tô Minh cau mày nhìn truyền thừa tinh Phong Man trong tay, ngẫm nghĩ.
"Nếu không thể hòa tan Phong Man truyền thừa này thì không cách nào lĩnh ngộ Ly Phong tam thức, chỉ có thể dùng sơ bộ phong chi sơ ở trong người di chuyển khiến tốc độ của mình nhanh hơn chút thôi. Nhưng hai chữ Phong Man tuyệt đối không chỉ là tốc độ. Tuy nhiên, rốt cuộc phải làm sao mới khiến truyền thừa Phong Man thừa nhận mình đây?"
Trong khoảng thời gian này Tô Minh nghĩ hết cách nhưng dù là mảnh đá đen cũng không thể giúp hắn như ý muốn, không chút phản ứng sự kêu gọi của hắn.
"Không lẽ, trừ phi là Phong Man chân thần chân chính, nếu không thì người khác chẳng chút khả năng đạt được truyền thừa?" Tô Minh nắm chặt Phong Man tinh, mắt chớp lóe âm trầm.
Hắn biết bản thân thiếu sót, dù là lực lượng Man Thần hay Hàm Sơn Chuông, dù sao đều là sức mạnh bên ngoài chứ không phải bản thân hắn chân chính tu hành. Sức mạnh bên ngoài này có lẽ bây giờ thuộc về hắn nhưng rất khả năng sau này sẽ không. Chỉ có tu vi và thần thông riêng mình mới là gốc, trọng điểm trở thành cường giả. Nhưng thần thông của Tô Minh rất hiếm hoi, trừ tự chế Man Thương ra thì chỉ có tốc độ và thuật Trảm Tam Sát.
Điều này rất trí mạng về mặt đấu pháp, trên đường đi tới Vu tộc, Tô Minh cảm nhận cực kỳ khắc sâu. Cho nên hắn mới dốc hết sức nghiên cứu truyền thừa tinh Phong Man, vì để tăng cường biến hóa thuật pháp thần thông của bản thân.
Nhưng kết quả khiến Tô Minh bất đắc dĩ. Dù là vậy thì hắn vẫn không từ bỏ, tiếp tục thử dung hợp Phong Man tinh. Vật này tựa như chìa khóa, mở ra trọng điểm truyền thừa Phong Man.
Trong khi Tô Minh không ngừng thử, hướng chính đông động phủ sơn mạch, cách xa vạn mét trong một dãy núi thấp bé, có một ngọn núi không cao.
Núi này rất lạ, khiến người nhìn một cái sẽ ghi nhớ kỹ. Bởi vì hình dạng núi như là con hạc giương cánh muốn bay!
Hạc, đất Vu tộc không có, Man tộc cũng không. Nó thuộc về tiên tộc, là sinh mệnh tràn ngập linh tính đặc biệt của tiên tộc.
Lấy hình dạng của nó điêu khắc ra ngọn núi này, còn xuất hiện ở đất Vu tộc, trên núi tồn tại một bộ lạc lấy tên hạc, khiến người suy nghĩ sâu xa.
Chỉ là đây là nơi hẻo lánh, thêm vào Hắc Hạc chỉ là bộ lạc nhỏ, tộc nhân gần như không đi ra quá xa, người chú ý không nhiều. Cho nên điều kỳ lạ liên quan đến Hắc Hạc bộ lạc không truyền ra phạm vi quá lớn. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn
Bây giờ trong núi, trong một gian nhà tạc ra từ đá núi, người đàn ông đùi phải vỡ nát đang nhắm chặt đôi mắt, người run bần bật. Nửa thân trần của gã ướt đẫm mồ hôi.
Trước người gã ngồi một bà lão, tóc hoa râm, mặt lấm tấm đồi mồi nâu, đôi tay khô quắt ấn trên đùi phải người đàn ông trung niên. Từng thanh âm kỳ lạ phát ra từ miệng bà lão này, như là chú ngữ.
Sau lưng bà lão, vị trí cửa nhà có năm tộc nhân Hắc Hạc bộ lạc ngồi xếp bằng, từng người vẻ mặt lo âu, tràn ngập bất mãn và oán hận. Chúng oán hận không phải đối với người đàn ông mà là đôi khi ngẩng đầu, nhìn phía xa, chỗ có động phủ Tô Minh thì lộ ra.
"Người ra tay không có sát ý, chân của ngươi có thể chữa trị. Nhưng nếu thời gian lâu thì cần nửa năm. Trong nửa năm tốt nhất đừng để bị thương, nếu không thì rất có khả năng triệt để vứt đi." Thật lâu sau thanh âm cổ quái phát ra từ miệng bà lão dừng lại. Bà mở mắt ra, đôi mắt đục ngầu, từ từ nói.
Nói xong bà lão đứng dậy, lưng còng đi hướng cửa, bước chân không nhẹ nhàng như người tu hành, tuy không nặng nề nhưng hiển nhiên là người thường.
"Dìu Vu Y đại nhân xuống." Người đàn ông nửa thân trần trụi mở mắt ra, vẻ mặt mỏi mệt trầm giọng nói.
Lập tức có một tộc nhân Hắc Hạc bộ lạc đứng lên dìu bà lão rời đi.
"Tộc trưởng, ta đã triệu tập tất cả chiến sĩ trong bộ lạc, chỉ chờ tộc trưởng ra lệnh!" Sau khi bà lão rời đi, trong nhà đám người có một ông lão đứng lên. Lão có tóc múi tiêu, tiến lên vài bước, lớn tiếng nói.
"Tộc trưởng, uất hận này Hắc Hạc bộ lạc chúng ta quyết không thể nhịn! Người này dựa vào cái gì chiếm Vu tinh mạch của chúng ta chứ? Hắn chỉ là một người, dù tu vi có cao hơn cũng không bằng chúng ta tế tộc huyết, mời ra Hạc Tổ!" Một giọng nói âm trầm phát ra từ miệng người khác. Người nói chuyện là gã đàn ông gầy gò, không nhìn ra bao nhiêu tuổi, gã ngồi đó tựa bộ xương khô.
Mấy người còn lại cũng lục tục mở miệng, lời nói lộ sát khí.
"Đều câm miệng hết đi!" Người đàn ông đùi phải bị gãy đập tay vào ghế gỗ đang ngồi.
"Người đó không phải một mình, còn có một con Hỏa Vượn đi theo. Hơn nữa tại sơn mạch thì ta cảm nhận được nỗi sợ, hiển nhiên hắn có che giấu thủ đoạn chưa ra. Dù không tính như thé này, ngày đó các ngươi thấy trời đến biến đổi, xuất hiện con thú chín đầu đó. Chỉ con thú đó thôi thì không phải Hắc Hạc bộ lạc chúng ta có thể đối kháng. Ta đì chỉ vì dò xét và xác nhận, vì khi Vu Công trở về có thể báo cáo. Các ngươi đi làm gì, muốn chịu chết sao?" Người đàn ông ánh mắt lạnh lùng quét qua mọi người.
"Mọi chuyện đợi Vu Công trở về rồi..." Người đàn ông còn chưa dứt lời thì chợt ngừng, mạnh ngẩng đầu.
Cùng lúc đó, có tiếng rít sắc nhọn truyền đến từ bầu trời trên ngọn núi bộ lạc, vang vọng bốn phía. Có gió mạnh dấy lên vòng quanh núi.
Chẳng những người đàn ông ngẩng đầu, tất cả tộc nhân trong gian nhà sắc mặt ai nấy căng thẳng, đứng bật dậy. Có hai người tiến lên nâng người đàn ông trung niên, mọi người nhanh chóng ra khỏi nhà.
Lúc chúng đi ra thì trên ngọn núi, các tộc nhân trong nhiều nhà đá đều bước ra, cùng quỳ xuống hướng bầu trời.
"Cung nghênh Vu Công trở về!"
Thanh âm như sóng hòa cùng gió vang vọng bốn phía. Trên bầu trời có cầu vồng đen lao đến. Trong cầu vồng rõ ràng là một con hạc to gần năm mươi mét, toàn thân đen thui, mắt chứa khí thế hung ác, đang vỗ cánh lao nhanh tới.
Đứng trên con hạc đen là một ông lão mặc áo dài do lông chim kết thành. Trên mặt ông lão có vài hoa văn đen, mặt nếp nhăn nhưng đôi mắt sáng ngời có thần.
Bên cạnh lão ngồi xếp bằng một người. Người này mặc đồ đỏ, quần áo thêu nhiều trùng xà. Bộ dạng những trùng xà này sặc sỡ, nhìn mà cảm thấy ghê rợn, trên đầu đội mũ nên không thấy rõ bộ dạng, nhưng nhìn thân hình thì là một người đàn bà.
"Cơ phu nhân, đây là bộ lạc của lão phu. Cơ phu nhân, mời." Trên hạc đen, mắt ông lão quét mặt đất, mặt lộ nụ cười, khi nhìn hướng người đàn bà thì từ mỉm cười hóa thành cung kính, chắp tay cúi đầu.
Người đàn bà đội mũ nên không thấy rõ bộ dáng và tuổi tác nhẹ gật đầu. Hắc hạc dưới chân ông lão lao hướng đỉnh núi, chớp mắt tới gần, khi lao nhanh thì lập tức tỏa ra nhiều khói đen. Nó lao xuống, khói đen tỏa ra ngày càng nhiều. Giây phút như sắp đụng vào ngọn núi thì hắc hạc hoàn toàn trở thành khói đen tan mất. Ông lão và Cơ phu nhân đội mũ đứng trên ngọn núi, trước mặt đám người đàn ông được người dìu.
"Kính chào Cơ phu nhân." Người đàn ông đùi vỡ nhìn thấy ông lão và Cơ phu nhân thì lập tức quỳ xuống. Nhưng đùi phải bởi vì hành động này mà xuất hiện đau đớn, khiến sắc mặt gã trắng bệch.
"Hử? Chân ngươi làm sao vậy?" Vu Công Hắc Hạc bộ lạc đôi mắt u ám.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...