Khi nhìn thấy gã đàn ông thì ba người tuân mệnh chờ Trần Dục Bính lập tức đổi sắc mặt, biểu tình tràn ngập sửng sốt. Hiển nhin họ không ngờ nổi tại sao cái người khiến người ta đau đầu này lại tới đây.
"Hổ sư thúc." Ba người cười khổ vội chắp tay cúi đầu hướng gã đàn ông.
Thiên Hàn Tông cấp bậc nghiêm khắc, gặp phải trưởng bối nếu không bái lạy sẽ bị trách phạt. Dù ba người bất đắc dĩ nhưng bây giờ vẫn phải bái một phen.
Trần Dục Bính biểu tình quái lạ, liếc Tô Minh ở không xa, cũng chắp tay chào gã đàn ông, Hứa Như Nguyệt đứng bên cũng làm vậy.
Dường như gã đàn ông mất kiên nhẫn, mắt quét qua mọi người, rơi trên mình Hàn Phỉ Tử.
"Chậc, cô Man kia, có phải là Tô Minh không?" Nói rồi gã cầm hồ lô đặt bên miệng uống hớp lớn, lau khóe miệng, mắt say lờ đờ quát.
Hàn Phỉ Tử trầm mặt xuống, lạnh lùng liếc gã đàn ông, không lên tiếng.
"Ai dà dà, trong các ngươi rốt cuộc ai là Tô Minh hả? Đừng ép Hổ gia gia ta nổi giận à!" Gã đàn ông tức giận rống, chấn động tuyết xung quanh rung rinh theo.
"Tô ta tại đây, ngươi là ai?" Tô Minh biểu tình bĩnh thản, đứng ở mép bình đài xoay người lại nhìn hướng gã đàn ông.
"Cút sang bên đi, lão tử tìm là Tô Minh, không phải Tô ta. Ngươi kêu Tô ta thì không phải là người Hổ gia gia muốn kiếm." Gã đàn ông gãi đầu, đánh giá Tô Minh xong bất mãn quát.
Gã vừa thốt lời, đám người trên bình đài cố nén cười. Nếu không phải e ngại tu vi gã đàn ông thì đã sớm phá ra cười.
Tô Minh cũng ngây ra, hắn ít khi gặp phải loại người đầu óc đơn giản thế này. Hắn cười khổ gật đầu, lại mở miệng.
"Ta chính là Tô Minh." Nguồn: https://truyenfull.vn
"Nói xạo, lúc trước chẳng phải đã nói ngươi kêu Tô ta à, sao vừa nghe Hổ gia gia nói kiếm Tô Minh thì đã nói ngươi là Tô Minh? Ta nói cho ngươi biết, Hổ gia gia nhà ngươi thông minh lắm à, đừng hòng gạt được ta! Ta hận nhất có người lừa ta!" Gã đàn ông trợn mắt sải bước nhanh hướng tới Tô Minh, vẻ mặt hung thần ác sát phối hợp với thân hình cao to, khí thế nhiếp người ập đến.
Trước khí thế này, người trên bình đài đều lùi ra sau, ngay cả Hàn Thương Tử đứng cạnh Tô Minh cũng phản xạ lùi vài bước, bị khí thế gã đàn ông chấn nhiếp.
"Hổ gia gia nhà ngươi hận nhất bị người lừa. Lão già Thiên Tà gạt ta mấy lần, sau đó lão đã thề không lừa ta nữa, lần này để ta đến kiếm Tô Minh. Trong các ngươi nếu như không có thì lão lại gạt ta nữa rồi!" Gã đàn ông mặt lộ tức giận, sải bước đến trước mặt Tô Minh, trừng hắn.
"Nói đi, trong các ngươi ai là Tô Minh!?"
Tô Minh nhíu mày. Vốn hắn còn đang suy nghĩ gã đàn ông này tại sao đến đây, kêu thẳng ra tên mình. Nhưng khi hắn thấy Trần Dục Bính biểu tình quái lạ thì đã có đáp án.
Bây giờ thấy đối phương nói ra hai chữ Thiên Tà thì không nhiều lời nữa, trực tiếp từ trong ngực móc ra bình rượu Thiên Tà Tử đưa cho hắn.
Tô Minh vừa lấy ra bình rượu thì gã đàn ông lập tức nhìn chằm chằm. Xem một lúc sau gã thở dài, ánh mắt nhìn Tô Minh không còn hung ác mà lộ ra đồng tình.
"Thì ra ngươi chính là Tô Minh, không nói sớm, báo hại ta hỏi nhiều lần như vậy. Đi thôi, Hổ gia gia mang ngươi đi động phủ của lão già." Gã đàn ông nói, lại buông tiếng thở dài, nhoáng lên một cái đã bay khỏi bình đài.
Cảm giác bất an trong lòng Tô Minh ngày càng sâu, chần chờ một lát, hắn chắp tay hướng Hàn Thương Tử, Hàn Phỉ Tử, nhóm người Trần, Hứa.
"Tô ta đi trước, nếu có cơ hội sẽ lại cùng các vị gặp gỡ."
"Tô huynh…chúc mừng, chúc mừng." Trần Dục Bính vẻ mặt quái dị vội chắp tay nói.
"Chờ ta dàn xếp xong sẽ đi tìm ngươi." Giọng Hàn Phỉ Tử vẫn lạnh lùng như cũ, nhìn Tô Minh, nói.
"Ta ở Tam Phong, nếu Tô huynh có rảnh thì có thể đến làm khách, tiểu muội sẽ đích thân pha trà." Hàn Thương Tử dịu dàng cười.
"Tô tiểu tử, sao còn chưa đi hả? Muốn để Hổ gia gia chờ bao lâu!!!"
Chưa đợi Tô Minh đáp lời thì gã đàn ông giữa không trung bất mãn rống lên.
Tô Minh nhíu mày, gật đầu với mọi người, đạp không mà lên. Giữa không trung, hắn mặc áo xanh, tóc dài theo gió tung tay, thoạt trông có cảm giác siêu tục thoát trần.
Thấy Tô Minh đến, gã đàn ông dùng tốc độ nhanh nhất lao thẳng tới đằng trước. Trong tầm mắt Tô Minh là trời đất một mảnh tuyết trắng xóa. Hắn hít sâu, nơi này lạnh lẽo khiến hắn nhớ tới ngày đông tại Ô Sơn năm đó. Hắn đi theo gã đàn ông, hai người hóa thành hai cầu vồng bay ra khỏi ngọn núi thứ tư.
Trên đường đi không ai ngăn cản, dù có người trông thấy họ, nhưng thấy gã đàn ông thì sẽ nhíu mày tránh đi.
"Lão già hiếm khi ra ngoài một lần, trở về đã mang sư đệ cho Hổ gia gia, ngươi nói coi tại sao Hổ gia gia xui xẻo như vậy, đang uống rượu ngon lành tại sao phải đi đón ngươi. Không đúng, không phải Hổ gia gia xui mà là ngươi mới đúng. Ngươi xui thật, thật là quá xui, ngươi rất rất xui xẻo." Gã đàn ông bay đi thỉnh thoảng ngoái đầu nhìn Tô Minh, lầm bầm.
Nhưng gã lẩm bẩm mà Tô Minh thấy như đang gầm gừ, thanh âm kia hắn nghe ở khoảng cách gần có chút điếc tai.
"Đủ rồi!" Tô Minh biểu tình lạnh lùng, lạnh giọng nói.
"Hử? Hổ gia gia nói chuyện ngươi cũng dám cản?" Gã đàn ông lập tức trợn mắt rống to.
Tô Minh có chút nhức đầu. Đặc biệt là gã đàn ông rống lên biểu tình có chút tội nghiệp, nghĩ đến dù sao đối phương là tới đón mình, nghe trong lời nói hình như cũng là môn đồ của Thiên Tà Tử thì thầm than.
"Trước đó Thiên Tà Tử đã nói rõ với mình, ông ấy chỉ có mình là đệ tử duy nhất…" Cảm giác bất an trong lòng Tô Minh càng rõ ràng hơn.
"Được rồi, ta nên xưng hô ngươi thế nào?" Tô Minh cười khổ nói.
"Hừ." Gã đàn ông còn tức giận, xoay người không thèm để ý Tô Minh, bay đằng trước.
Chốc lát sau, hai người xuyên qua vài ngọn núi, gã đàn ông thấy Tô Minh không nói nữa thì nhịn không được lên tiếng.
"Ta cảnh cáo ngươi, ngươi đừng nói chuyện với ta nữa, cũng đừng hỏi tên ta, coi như ngươi có hỏi thì Hổ gia gia cũng không nói cho ngươi biết, ta giận rồi!"
"Tốt, ta nên xưng hô ngươi như thế nào?" Tô Minh gật đầu.
"Hừ, người ngoài luôn gọi ta là Hổ gia gia, nhưng chúng ta là sư huynh đệ đồng môn, ta bằng lòng cho ngươi gọi ta là Hổ Tử gia gia." Gã đàn ông vội đáp, đã sớm quên lời vừa nói, mặt đầy vẻ đắc ý như là rất vừa lòng tên của mình.
"Ưm, Hổ Tử, chừng nào Thiên Tà Tử sư tôn trở về?" Tô Minh biểu tình như cũ, gật đầu hỏi.
"Ngươi không thấy ông ta? Lão già đó cũng vừa trở về. Hừ, Hổ gia gia đang uống rượu, lão tóm ta lên để ta đi đón ngươi." Gã đàn ông nói đến đây lộ biểu tình tức giận.
"Ồ? Đúng là không nhìn thấy ông ấy." Mắt Tô Minh chợt lóe tia sáng.
"Lão già là cao nhân, ngươi biết cao nhân không? Cao nhân phải có phong thái của cao nhân, lão ta giỏi nhất là mấy việc làm bộ làm tịch." Gã đàn ông như là nhớ lại cái gì, cầm bình rượu uống một hớp lớn, biểu tình buồn bực.
Tô Minh siết chặt nắm đấm tay phải, mắt lóe tia sáng lạnh nhưng biểu tình bình tĩnh như thường, gật đầu.
"Ông ấy từng nói với ta chỉ có một đệ tử là ta…"
Chưa đợi Tô Minh nói xong thì gã đàn ông lập tức giận dữ, ngoái đầu rống với Tô Minh.
"Năm đó lão cũng nói vậy với ta! Nhưng sau khi ta bị lão mang về mới phát hiện, phía trên ta còn có một sư huynh, trên sư huynh nữa còn có một sư huynh…"
Tô Minh cười, nhưng là nụ cười gượng, ẩn chứa lạnh lẽo.
"Ông ta còn nói với ta…"
Lần này Tô Minh vẫn chưa nói xong thì gã đàn ông lập tức nói.
"Ta biết rồi, chắc chắn lão đã nói với ngươi, lão có rất nhiều Man Khí, ngươi có thể tùy ý lựa chọn."
Tay phải Tô Minh càng siết chặt.
"Không chừng lão còn nói rằng, lão có hết công pháp thần thông Thiên Hàn Tông hiện có, ngươi bái lão làm sư phụ thì có thể học tập tham ngộ."
Nụ cười trên mặt Tô Minh càng lạnh lẽo.
"Chắc chắn cuối cùng lão nói với ngươi rằng, nếu ngươi bái lão làm sư phụ thì sau này sẽ biến đổi, Thiên Hàn Tông chẳng là cái thá gì. Bà nội lão, mấy lời này lão già cũng từng nói với ta, y như đúc. Sư đệ a, ngươi xui rồi, ngươi cực kỳ xui xẻo, ngươi rất rất xui. Ta cho ngươi biết, không chỉ mình ngươi như thế. Sư huynh phía trên ta năm đó cũng nói vậy với ta, hắn gặp phải tình cảnh y hệt ta. Còn có sư huynh của sư huynh nghe nói cũng là như vậy…"
Trong giọng nói đồng bệnh tương liên của gã đàn ông, Tô Minh và gã dần xuyên qua vài ngọn núi cao chót vót đi tới đất băng giá Thiên Hàn Tông, Cửu Phong.
Chín ngọn núi cao có vô số đỉnh hợp thành đất băng giá Thiên Hàn Tông mênh mông, đối ứng với Thiên Môn, khí thế bàng bạc.
Chín ngọn núi này là bộ phận quan trọng hợp thành Thiên Hàn Tông. Mỗi ngọn núi cao đều cực kỳ khổng lồ, liếc mắt một cái núi băng trập trùng lộ ra khí thế tang thương.
Giờ đây hiện ra trước mặt Tô Minh chính là ngọn núi cao thứ chín.
"Tới rồi, chính là đây." Gã đàn ông đứng cạnh Tô Minh, chỉ ngọn núi cao thứ chín, thở dài.
Tô Minh ngẩn ra, một đường đi tới hắn đã rất thất vọng lời nói của Thiên Tà Tử, nhưng hôm nay trong thấy Cửu Phong thì khó tránh khỏi sửng sốt.
"Nơi này…ngụ ở bao nhiêu người?" Tô Minh chần chờ một lát, nhìn hướng gã đàn ông.
"Không nhiều, tính cả lão già lại thêm vào ngươi thì chỉ có năm người. Đây là điều duy nhất lão già không gạt chúng ta. Lão đúng là ở tại Thiên Hàn Tông, cũng đích thực có một ngọn núi thuộc về chính mình, là Cửu Phong này."
Tô Minh hít sâu, coi như lòng có chút an ủi sau hàng loạt bị lừa.
"Đại sư huynh quanh năm bế quan, chỉ có mỗi lần vào ngày Vạn Cổ Nhất Tạo thì mới xuất quan. Mỗi lần xuất quan đều gây động tĩnh rất lớn. Coi như ngươi uống nhiều rượu cỡ nào đều sẽ bị hắn đánh thức. Hét một câu "Ta rốt cuộc xuất quan", ngươi nghe rồi chắc chắn sẽ lăn qua lăn lại thê thảm. Ngươi có thể xem hắn thành con rùa, bình thường ngủ khò khò, tỉnh lại chỉ ngáp cái rồi lại ngủ tiếp." Gã đàn ông lầm bầm.
Tô Minh nghe, nửa ngày nói không nên lời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...