Cầu Ma

"Ngươi bế quan ba năm, không được ra ngoài!" Phổ Khương Man Công không thèm liếc người đàn ông một cái, từ từ nói.

Người đàn ông im lặng, lau máu nơi khóe miệng, đứng dậy cúi đầu hướng Man Công, chần chờ như muốn nói gì nhưng rốt cuộc im miệng, cung kính rời đi. Nhưng khi gã tới mép núi định đi xuống thì…

"Đập cỏ động rắn, thành sự không đủ bại sự có thừa. Ba năm quá ít, đi bế quan sáu năm không được ra!" Phổ Khương Man Công nhìn phương xa Tô Minh đứng trên Hàm Sơn Xích, lần nữa mở miệng.

Nhưng lúc này, người đàn ông trung niên chẳng những không tức giận mà thêm cung kính, lần nữa cúi đầu hướng Man Công.

"Cảm ơn Man Công."

Theo người này rời đi, núi Phổ Khương lần nữa rơi vào yên tĩnh.

Tô Minh nhìn núi Phổ Khương phía xa, mắt lóe tia sáng lạnh. Hắn cảm nhận được từ chỗ này có khí lạnh không ngừng truyền đến. Chắc sau này đi qua cột đá thứ nhất, mỗi bước ra một bước thì khí lạnh sẽ chui vào trong người, khiến đôi chân dần đông cứng.

"Dây xích càng về sau thì khó khăn càng lớn, nhưng sự việc tuyệt không phải ngẫu nhiên." Tia sáng lạnh trong mắt Tô Minh càng đậm, khóe miệng lộ nụ cười nhạt.

Hắn đứng tận cùng đoạn xích thứ nhất, nhấc chân lên mạnh đạp xuống cột đá thứ nhất trước mặt. Lực lượng mạnh mẽ từ người Tô Minh bùng phát thuận theo chân phải hình thành trùng kích rơi vào cột đá. Cột đá phát ra tiếng nổ đì đùng, truyền ra tiếng két két. Chỉ thấy dưới chân Tô Minh xuất hiện từng vết nứt, lan tràn cả cột đá.

Cột đá này tồn tại nhiều năm, chưa sụp xuống là vì không ai dám khiêu chiến Hàm Sơn Xích thì hủy diệt nó. Có một nguyên nhân là khi bị hủy, không có chỗ nghỉ ngơi thì vượt qua càng gian khổ.

Quan trọng là trên cột đá có lực lượng kỳ lạ. Lực lượng này khiến người ngoài rất khó đánh vỡ, nhưng người khác không bao gồm cả Tô Minh! Tại

Lực lượng này thuộc về tổ tiên Hàm Sơn, đó là cùng loại với Khắc Ấn thuật. Tô Minh cũng có Khắc Ấn thuật, nếu tổ tiên Hàm Sơn không chết thì thôi, nếu đã chết thì hơi thở tồn tại trên cột đá đã mất đi hơn phân nửa trong năm tháng. Bị lực Khắc Ấn thuật của Tô Minh, bị lực lượng chín trăm bảy mươi chín sợi máu đánh vào trong.


Cột đá chấn động, mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn nó vỡ ra, tan tành dưới Hàm Sơn Xích!

Theo nó vỡ ra, Hàm Sơn Xích mạnh hạ xuống nhưng Tô Minh đứng mặt trên không chút bị ảnh hưởng. Hắn đứng đó, khi cột đá sụp xuống thì nhìn hướng núi Phổ Khương phương xa!

"Tính kế ta một lần thì ta hủy một cây cột của ngươi!" Tô Minh không thốt ra nhưng ánh mắt lạnh lùng đã vô hình truyền ra câu này.

Hắn không dùng ngôn ngữ uy hiếp. Đối với lần đánh lén của Phổ Khương bộ lạc, Tô Minh lựa chọn dùng hành động để đáp lại, báo rõ cho Phổ Khương bộ lạc hắn có thực lực này, có thể hủy cột đá của ngươi!

Người trong Hàm Sơn Thành nhìn thấy hình ảnh này lập tức dấy lên sóng triều. Họ đã thấy người khiêu chiến Hàm Sơn Xích nhưng chưa từng thấy, chưa từng nghe nói, thậm chí chưa từng nghĩ, cột đá tồn tại đã rất lâu tan vỡ trong mắt họ.

"Tám cột đá của Phổ Khương bộ lạc đã hủy một!"

"Cột đá này theo truyền thuyết là năm đó Hàm Sơn bộ lạc xây dựng, cực kỳ vững chắc, rất khó vỡ! Sao hắn làm được!?"

"Chắc tại hành động của Phổ Khương bộ lạc, nhưng việc này mất nhiều hơn được. Cột đá vỡ, đối với khiêu chiến Hàm Sơn Xích thì khó khăn tăng lớn, không còn chỗ nghỉ ngơi."

"Ngươi sai rồi, việc này không tăng bao nhiêu khó khăn với hắn, nhưng đối với Phổ Khương bộ lạc thì là việc không bao giờ ngờ được. Bây giờ sốt ruột không phải hắn mà là Phổ Khương bộ lạc! Cột đá bị hủy, việc này không nằm trong quy tắc khiêu chiến Hàm Sơn Xích, không người nói được gì. Nhưng đối với Phổ Khương bộ lạc, trừ phi họ có thể giống Hàm Sơn bộ lạc năm đó xây dựng, nếu không thì Phổ Khương bộ lạc bị tổn hại vĩnh cửu! Đây là bị tổn thương danh tiếng, là ngay mặt đánh người còn không thể trách cái gì, sẽ luôn bị người nhớ đến!"

Núi Nhan Trì, bà lão mắt chợt sáng ngời, nhìn chằm chằm thân hình Tô Minh trên Hàm Sơn Xích phía xa.

Nhan Loan đứng cạnh mỉm cười, không nói câu nào.


Bên An Đông bộ lạc cũng thế, im lặng nhìn hướng Phổ Khương bộ lạc.

Đỉnh núi Phổ Khương, giây phút Tô Minh hủy cột đá thứ nhất, trừ Man Công và hai người khác ra, tất cả đều đứng lên vẻ mặt khó xem, nhìn chằm chằm Tô Minh đứng trên Hàm Sơn Xích.

"Người này thật to gán, dám hủy cột đá Hàm Sơn ta!"

"Man Công, người này có gan quấy rối thì nên bị trừng phạt!"

"Man Công, tộc trưởng, người này hủy cột đá tạo thành tổn thương cho bộ lạc ta, việc này tuyệt đối không thể cứ thế bỏ qua!"

"Được rồi!" Phổ Khương Man Công nhíu mày, từ từ mở miệng, vừa nói ra thì xung quanh lập tức yên tĩnh.

"Một cột đá bình thường hủy thì kệ nó, mọi chuyện chờ hắn có thể đến đây rồi nói tiếp."

Phổ Khương Man Công vẻ mặt bình thường, lời nói bình tĩnh, nhưng trong mắt có lạnh lẽo.

"Nếu hắn có thể hủy cũng tốt, so với hai bộ lạc khác thì từ đây kẻ khiêu chiến sợi xích Phổ Khương ta sẽ gặp khó khăn cực lớn, hiện ra sự khác biệt." Bên cạnh Phổ Khương Man Công ngồi một người đàn ông trung niên cực to bự, ngồi đó như ngọn núi, giờ gã mỉm cười híp mắt nói.

Ba bộ lạc chấn động, mọi người trong thành xôn xao. Tô Minh nghe không được, hắn đứng trên Hàm Sơn Xích không còn cột đá thứ nhất, vẻ mặt bình tĩnh, không nóng vội đi tiếp mà điều hòa hơi thở.


Nửa tiếng đồng hồ sau, từng tiếng sấm xẹt qua trên trời, mưa to rơi tầm tã.

Bây giờ mưa như trút nước, rơi trên người Tô Minh, khiến quần áo dán vào làn da. Gió cũng rất lớn, nhưng Tô Minh đã sớm có chuẩn bị. Hắn không muốn để người thấy hình dạng của mình, áo choàng dài trùm kín che phủ khuôn mặt rất kín kẽ.

Tô Minh đứng trong mưa lắc một cái, lại tiến lên. Lần này hắn không chút tạm dừng, dù dưới chân khí lạnh ngày càng buốt giá nhưng vẫn vững vàng tiến từng bước, đi tới cột đá tận cùng đoạn xích thứ hai.

Thời gian trôi qua, giây phút Tô Minh tới gần cột đá thứ hai, mọi người tập trung ánh mắt tại đó, thậm chí lờ mờ đoán Tô Minh có hủy cột đá thứ hai này hay không, đột nhiên từ núi Phổ Khương truyền đến một thanh âm bình thản.

"Làm phiền người hủy tất cả trụ đá Hàm Sơn còn lại của bộ lạc ta giùm, xin kính nhờ. Nếu tu vi của người không bình thường, còn có thực lực mạnh, vậy đừng ngại chặt đứt Hàm Sơn Xích này, để bộ lạc ta từ này về sau miễn bị người quấy rầy."

Lời nói mềm như không có khí lực, nhưng nghe vào tai khiến người có cảm giác ẩm ướt mềm mềm như bị rắn độc quấn lấy.

Theo lời nói truyền ra, người trong Hàm Sơn Thành lập tức yên tĩnh, cùng nhìn hướng Tô Minh. Đám Nam Thiên cũng nhìn qua, mắt Nam Thiên chớp lóe, y cảm thấy lần này khiêu chiến Hàm Sơn Xích khác với trước đây.

"Phổ Khương bộ lạc nói câu đó coi như buộc người kia đến đường cùng, nếu mình là hắn thì sẽ làm như thế nào…"

Huyền Luân khóe miệng nhếch nụ cười nhạt, nhìn Tô Minh trên dây xích giữa trời, nụ cười lạnh lùng. Y có thể tưởng tượng ra bây giờ Mặc Tô chắc chắn chần chờ, hành động phản kích giờ đây thành trò cười.

Tô Minh lạnh lùng nhìn núi Phổ Khương, nâng lên chân phải bước lên cột đá thứ hai, ngồi xếp bằng khép mắt lại, như không nghe thấy thanh âm kia, bỏ qua chúng, nghỉ ngơi.

Bây giờ người trong Hàm Sơn Thành tĩnh lặng, tập trung nhìn Tô Minh. Thậm chí người của An Đông bộ lạc và Nhan Trì bộ lạc cũng tương tự, chờ đợi Tô Minh đáp lời.

Một lát sau, Tô Minh mở mắt ra, đứng dậy đi lên đoạn xích thứ ba. Khi đạp bước chân xuống, dây xích truyền đến áp lực, áp lực này tràn ngập năm tháng xa xưa như tồn tại vô số năm qua, mỗi khi có người đến thì nó sẽ giáng xuống.

Áp lực đến lập tức khiến Tô Minh tạm dừng, khí huyết di chuyển trong người khiến áp lực trên người hắn giảm nhiều, nâng chân lên, thuận theo sợi xích tiến lên trước.


Càng đi tới thì áp lực càng mạnh, chỉ đi ra năm bước Tô Minh đã cảm nhận rõ rệt, thân thể mình dưới áp lực cảm giác như sắp mục rữa, như mình dần già nua.

"Đây chính là Hàm Sơn Xích, uy lực chân chính ư…hèn chi ngay cả Khai Trần cũng chùn bước. Trước năm tháng thì tu vi cũng phải mục rữa."

"Sợi xích thứ ba này làm khó người khoảng tầng thứ tám Ngưng Huyết nhưng mình có thể chịu được." Tô Minh lặng lẽ bước đi, từng bước một. Khi hắn đi đến bước thứ mười lăm thì thanh âm mềm mại lại truyền ra.

"Việc làm phiền người…"

Khoảnh khắc lời nói vang vọng, đột nhiên cột đá thứ hai sau lưng Tô Minh mạnh chấn động, tan vỡ thành bụi đá chấn động đùng đùng.

Lời nói kia chợt ngừng như bị nuốt vào họng.

Từ đầu đến cuối Tô Minh không mở miệng đáp lời lại, coi như bây giờ cột đá thứ hai tan vỡ thì hắn vẫn không ngoái đầu, bước chân không tạm dừng. Sợi xích mạnh đè xuống, hắn vẫn tiến lên, từng bước một, đi hướng cột đá thứ ba, nghênh đón áp lực năm tháng, tới gần.

Hắn im lặng khiến người trông thấy cột đá tan tành biến giật mình, kinh ngạc trừ việc cột đá vỡ ra còn liên quan đến suy đoán về cá nhân Tô Minh.

"Hắn tên là gì…tuyệt đối không phải người bình thường!"

"Tính cách người này hơi đáng sợ!"

"Lần này không biết Phổ Khương bộ lạc còn có hành động gì…"

Trong tiếng thầm thì của mọi người, Tô Minh đi tới cột đá thứ ba, đứng tại đó chốc lát sau tiếp tục tiến lên, thanh âm vang dội, cột đá thứ ba cũng sụp xuống.

Hắn luôn lặng lẽ, đi qua cột đá thứ tư, thứ năm. Khi cột đá thứ năm cũng tan vỡ, Tô Minh đứng trên dây xích, bước chân hơi chậm lại, thở hổn hển. Cảm giác năm tháng xa xưa bao phủ cả người khiến hắn có ảo giác như đã biến thành người già.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui