"Truyền tống!" Trong đầu Tô Minh xuất hiện tiếng nói sắc nhọn của Hòa Phong, thanh âm chất chứa khó tin.
Tô Minh không lên tiếng, chạy nhanh ngày càng gần gã đàn ông áo đỏ. Hắn thấy hòn đá đỏ trong tay phải đối phương, nhìn thân hình người này mau chóng biến mơ hồ, khóe miệng lộ nụ cười nhạt.
Ba trăm mét, hai trăm bảy mươi mét, hai trăm bốn mươi mét, mãi đến khi khoảng các giữa Tô Minh và gã chỉ còn hai trăm mét. Mắt thấy thân hình gã đàn ông áo đỏ đã mơ hồ hơn phân nửa, ánh sáng đỏ mãnh liệt như ẩn như hiện, Tô Minh ngẩng đầu, mắt lóe tia sáng lạnh.
Đối với người muốn giết mình, hắn không bao giờ nương tay, đây là điều A Công đã dạy. Bóp chết mọi nguy hiểm, dã thú nhe răng nanh phải trả giá đắt!
Giây phút khoảng cách hai người tới hai trăm mét, giữa trán Tô Minh ấn ký kiếm nhỏ chợt lóe, hóa thành luồng sáng xanh dùng tốc độ mắt thường khó thấy hóa thành tiếng rít sắc bén bay thẳng tới gã đàn ông áo đỏ.
Thân hình gã đàn ông đã gần như trong suốt, ánh sáng đỏ nhấp nháy mãnh liệt, bao trùm toàn thân. Mắt gã lộ trào phúng, hai mắt nhắm chặt. Gã nghĩ rằng khi mình lại mở mắt ra, sẽ không còn thấy kẻ giết Lâm Đồng mà là tộc nhân bộ lạc mình.
Nhưng giây phút gã nhắm mắt, lập tức toàn thân chấn động, mạnh mở ra, kiếm nhỏ màu xanh lao đến xuyên qua thân thể trong suốt.
Tiếng hét đau đớn thê lương vang vọng, thân hình gã đàn ông từ một chia hai. Nửa người trên lấp lóe ánh sáng đỏ bị truyền tống rời khỏi đây, nhưng từ dưới phần eo thì bị kiếm nhỏ xanh chặt đứt, cưỡng ép để lại đây.
Máu bắn khắp nơi, nửa thân hình gã đàn ông áo đỏ gục sang bên.
Bây giờ ánh sáng đỏ đã tán đi, xung quanh từ từ trở lại như cũ, chỉ có nửa thân thể trên mặt đất chứng minh mọi thứ xảy ra. Tô Minh đi tới gần nửa phần thân thể, quét mắt qua.
"Hòa Phong, ngươi mới nói cái gì?" Tô Minh lộ ra hơi mệt mỏi. Uy lực kiếm nhỏ quá lớn, phải trả giá cũng nhiều. Đặc biệt là thi triển trong phạm vi hai trăm mét, tiêu hao gần bảy phần linh lực mạch máu trong người Tô Minh.
Nhưng tại đây, Tô Minh cảm giác rõ xung quanh tồn tại linh khí có thể hấp thu đậm hơn bên ngoài nhiều. Tốc độ hồi phục cũng rất nhanh, khiến hắn càng thêm muốn thấy tổ tiên Hàm Sơn. Nguồn: https://truyenfull.vn
"Chủ nhân, gã đàn ông áo đỏ mới rồi là tộc nhân Nhan Trì bộ lạc, tuyệt đối không phải khách mời. Ta không biết hòn đá gã lấy ra là cái gì, nhưng tác dụng rõ ràng là truyền tống! Bên trên tảng đá khắc chắc là truyền tống trận! Tựa như chủ nhân được An Đông bộ lạc truyền tống nhờ lực Man tượng. Chẳng qua An Đông bộ lạc chỉ có thể nhờ vào Man tượng, còn phải có truyền tống trận hoàn chỉnh trong phòng bí mật đó cưỡng bức đưa tới. Nhưng tộc nhân Nhan Trì bộ lạc thì tuyệt đối không giống vậy. Gã…trong tay gã cầm là truyền tống trận loại nhỏ, như vậy thì gã có thể dùng hòn đá tùy thời truyền tống, xuất hiện một số chỗ cố định tại Nhan Trì bộ lạc! Việc này đủ chứng minh Nhan Trì bộ lạc nắm giữ tinh túy truyền tống!" Hòa Phong đã bình tĩnh trở lại, cẩn thận phân tích cho Tô Minh.
"Ngay cả Hàm Sơn bộ lạc năm đó đều không khám phá nhiều về truyền tống tổ tiên để lại, chỉ có thể dùng tiếp chứ không làm cái mới được. Năm đó Nhan Trì bộ lạc cướp đi báu vật là một ngọc giản, bên trong ghi một ít thuật pháp của tổ tiên, còn ghi lại cách bố trí và biến hóa phức tạp liên quan truyền tống trận. Nhan Trì bộ lạc chắc là có đột phá lớn trong nghiên cứu!"
"Chủ nhân, việc này nguy hiểm quá! Khách mời An Đông bộ lạc không đến theo ước định, chắc chắn chỗ họ đã gặp biến cố, không thể đi! Đông Phương Hoa và họ Trần nếu đi thì là chui đầu vô lưới!" Hòa Phong tiếp tục phân tích, gấp gáp nói.
"Lúc trước ngươi từng nói ba tộc nhân tới đây sẽ bị áp chế rất lớn, vì họ luôn là nô tộc Hàm Sơn…" Tô Minh im lặng giây lát bỗng mở miệng.
Hòa Phong đầu chợt lóe sáng, lập tức nói.
"Hòa Phong hiểu ý chủ nhân rồi. Nhan Trì bộ lạc có dã tâm rất lớn, bộ lạc họ truyền tống lại đây chắc chắn rất nhiều, trừ khách ra đa số là tộc nhân của họ. Hơn nữa tuy ta chưa từng thấy gã đàn ông áo đỏ, nhưng từ người gã không cảm nhận được bị hạn chế nhiều. Nói vậy chẳng lẽ là Nhan Trì bộ lạc đã tìm ra cách kháng cự lại lực hạn chế này?"
"Chắc là chống cự thời gian ngắn." Ánh mắt Tô Minh rơi trên nửa thân gã đàn ông áo đỏ.
Bây giờ cái xác dần héo khô truyền ra thanh âm *két két*, bên trong xương cốt bị đè ép biến hình, xuất hiện nứt vỡ, thậm chí lúc khô héo còn có tơ khói đen khuếch tán.
"Lần này Nhan Trì bộ lạc hành động rầm rộ như vậy, với điều kiện không bị An Đông bộ lạc và Phổ Khương bộ lạc phát hiện, có lẽ họ có đủ sức mạnh mở ra ngôi mộ tổ tiên yên nghỉ mà họ luôn không làm được." Hòa Phong thì thào.
"Bố cục Hàm Sơn thành sẽ thay đổi. Chủ nhân, chúng ta phải ngăn lại việc này!" Không biết Hòa Phong nghĩ đến cái gì, lập tức mở miệng, nhưng vừa nói ra gã liền hối hận.
Tô Minh phóng người lên, xuống đồi đi thẳng tới xác ông lão áo đen. Lúc tới gần hắn lục tìm trên cái xác, mò ra được vài vật, bỏ vào túi, không thèm để ý Hòa Phong.
"Chủ nhân, ta…" Hòa Phong thấy Tô Minh như vậy, lòng thấp thỏm.
"Ta sẽ không ngăn cản Nhan Trì bộ lạc, cũng không có năng lực." Tô Minh đứng lên, Khắc Ấn thuật tỏa ra phạm vi trăm mét, đi hướng phía xa.
"Nhưng mà chủ nhân, nếu Nhan Trì bộ lạc mở ra mộ tổ tiên yên nghỉ, độc chiếm Hàm Sơn thành vậy an toàn của chủ nhân sẽ bị ảnh hưởng, hơn nữa…"
Tô Minh im lặng, nhìn xung quanh. Vùng đất bí ẩn dưới Hàm Sơn thành như là lãnh địa riêng, bốn phương âm u, vô số ngọn đồi nhấp nhô, sương khói lượn lờ, tĩnh lặng lộ âm trầm.
"Hơn nữa Nhan Trì bộ lạc tiến vào mộ không biết là vì nguyên nhân gì, nhưng một khi lấy được di vật của tổ tiên, thực lực tăng nhiều là chuyện nhỏ, quan trọng là ta cảm thấy bảo vật vốn thuộc về chủ nhân. Chủ nhân đã được thanh kiếm, được tấm da thú, có ta trợ giúp thì không mất bao lâu, chúng ta không phải không có khả năng một mình vào mộ tổ tiên, ta…" Hòa Phong hết cách. Gã rất sốt ruột, chỉ có để đặt hy vọng lên người Tô Minh, mong mỏi có thể thuyết phục được hắn.
"Hòa Phong, rốt cuộc ngươi còn giấu ta cái gì." Tô Minh tiến lên trước, bình tĩnh nói. Lời vừa thốt ra, Hòa Phong lập tức im bặt.
"Chủ nhân, ta không giấu giếm cái gì hết, ta chỉ lo lắng mục đích của Nhan Trì bộ lạc. Một khi họ có được di vật của tổ tiên…" Hòa Phong đang định giải thích.
"Ngươi không biết mục đích của Nhan Trì bộ lạc sao? Nhan Trì cũng tốt, Phổ Khương cũng vậy, lại thêm vào An Đông bộ lạc, ngươi không biết mục đích của họ ư?" Tốc độ của Tô Minh rất nhanh, nói xong đã tới đỉnh ngọn đồi. Đứng tại đây nghênh đón luồng gió, hắn nhìn hướng phương xa.
Chỗ này có nhiều đồi núi, nhấp nhô hình thành nhiều sơn cốc. Tận cùng tầm mắt Tô Minh, hắn trông thấy một góc đất trống bị vô số sơn cốc vây quanh.
Đất trống này đầy đất cát, bên trong gió lốc nối liền trời đất. Sâu bên trong, Tô Minh có thể mơ hồ thấy trong gió lốc tồn tại một kiến trúc to lớn.
Xem thì đã xa rồi, kỳ thật nếu đi qua sẽ càng xa hơn.
Giờ phút này, cuối tầm mắt Tô Minh, hắn mơ hồ thấy sâu trong gió lốc xung quanh kiến trúc to lớn kia có ba tòa tế đàn đá cao gần trăm mét.
Khoảng cách giữa ba tế đàn rất xa, màu sắc phân chia rõ ràng, màu đen, màu đỏ, màu trắng.
Đằng sau kiến trúc to lớn có một tế đàn đá màu đỏ, bây giờ trong tế đàn có hơn mười bóng người áo đỏ ngồi xếp bằng. Từ chỗ ngồi của họ có thể thấy phân chia chủ yếu và thứ yếu.
Người chính diện là một phụ nữ rất đẹp. Người phụ nữ này nhắm mắt lại, mái tóc tơ lụa tung bay, khóe miệng có nốt ruồi son khiến bà trông quyến rũ.
Nếu người ngoài thấy người phụ nữ này, nhất định vừa liếc mắt liền nhận ra bộ dạng của bà với khuôn mặt như ẩn như hiện trong khói đỏ núi Nhan Trì bộ lạc giống như đúc.
Bà ta chính là năm đó tại Hàm Sơn thành Tô Minh chỉ nghe thấy giọng nói, không nhìn rõ khuôn mặt, tộc trưởng Nhan Trì bộ lạc trong miệng Huyền Luân, Nhan Loan!
Đằng sau lưng Nhan Loan ngồi hai người. Trong hai người có một chính là Hàn Phỉ Tử. Bây giờ cô mặc đồ đỏ, trên mặt vẫn đeo khăn che, biểu tình lạnh băng.
Bên cạnh cô là một người đàn ông. Người này thoạt nhìn không đến ba mươi, khuôn mặt chính trực, thân thể khôi ngô, mắt sáng ngời, đôi khi liếc hướng Hàn Phỉ Tử lộ ra niềm ái mộ chẳng chút che giấu.
Những người này im lặng ngồi đó, dường như đang chờ thời gian trôi qua. Nhưng vào lúc này, tế đàn đột nhiên bộc phát ánh sáng đỏ. Trong mắt mọi người, hư không truyền đến tiếng hét thê lương vang vọng bốn phương, trên tế đàn xuất hiện thân hình mơ hồ.
Thân hình ấy chỉ có nửa người trên, nhanh chóng từ hư ảo ngưng tụ lại. Khi rõ ràng lộ ra trước mặt mọi người, đó chính là gã đàn ông áo đỏ bị Tô Minh chém nửa người.
Bây giờ mặt gã đàn ông trắng bệch, xuất hiện xong liền ngã gục xuống, thân thể run rẩy, không có từ phần eo trở xuống, chỉ còn nửa thân người trên, sức sống đang nhanh chóng trôi đi. Miệng gã đầy máu, muốn nói gì nhưng không phát ra tiếng.
Gã xuất hiện khiến đa số tộc nhân Nhan Trì bộ lạc bao gồm cả Hàn Phỉ Tử biến sắc mặt.
Tộc trưởng Nhan Trì bộ lạc Nhan Loan khuôn mặt tuyệt trần trầm xuống, nâng tay ngọc chỉ hướng gã đàn ông áo đỏ. Một sương mù đỏ bay thẳng tới người này, theo đỉnh đầu chui vào trong, khiến gã đàn ông nâng cao tinh thần.
"Tộc trưởng, An Đông bộ lạc có khách mời mới, người nay lập tức giết Lâm Đồng…" Gã đàn ông áo đỏ chỉ kịp nói ra câu này thì sắc mặt biến ảm đạm. Ngay sau đó máu chảy ra ngoài người gã chợt ngưng tụ lại, bay ra khỏi người gã đàn ông, bềnh bồng giữa không trung hóa thành thân hình máu.
Huyết ảnh này rõ ràng là bộ dạng Tô Minh đeo mặt nạ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...