Khoảnh khắc thân thể mềm mại của Hàn Phỉ Tử lùi lại, bãi cỏ đỏ dưới chân Tô Minh dùng tốc độ cực nhanh lan tràn, chớp mắt đã vượt qua Hàn Phỉ Tử, tràn ra ngoài, bao phủ mười mét hang động.
Hiện giờ Hàn Phỉ Tử ở trong phạm vi mười mét.
Hàn Phỉ Tử chỉ cảm thấy mắt hoa lên, trong tầm mắt đều thay đổi, người ngoài không biết cô trông thấy cái gì, nhưng con ngươi lộ ra nghi ngờ thì có thể đoán Hàn Phỉ Tử chấn động tinh thần.
Tô Minh không ra tay thì thôi, ra tay là như sấm sét!
Hắn và Hàn Phỉ Tử không có thù nhưng Tô Minh biết rõ, nếu không phải mình trước tiên biết có nguy hiểm, chỉ sợ khi Hàn Phỉ Tử đi vào hang động, mình mơ hồ không biết sẽ bị giết ngay.
Chuyện này không liên quan đến thù hận cái gì, chỉ vì ích lợi!
Hòa Phong là món lợi lớn, chỉ tính việc Tô Minh từ trong túi được đến đồ tốt đủ khiến nhiều người điên cuồng, đừng nói tới có báu vật!
Giây phút Hàn Phỉ Tử bị bãi cỏ đỏ bị bao trùm, Tô Minh luôn nâng lên tay phải tìm chỗ Tam Sát, mạnh chém hướng tây bắc.
Khoảnh khắc chém xuống, sợi máu trong người Tô Minh bỗng tụ thành một sợi, từ trong người thaongs chốc tuôn ra nhập vào hướng tây bắc, biến mất không thấy bóng dáng.
Nhưng khi tay phải hắn chém xuống, Hàn Phỉ Tử bị bãi cỏ đỏ bao phủ bỗng biến sắc mặt. Trong mắt cô có sát khí, nâng tay lên, bên ngoài lười lượn lờ mây khói. Mây khói lại nổ một tiếng, liều lĩnh nổ tạo ra vết rách giữa không gian, bên trong lộ ra bóng dáng Hàn Phỉ Tử.
Dù bị khăn che mặt nhưng khuôn mặt cô vẫn rất xanh xao, mắt lộ ra nỗi kinh sợ. Cô biết rõ mình thi triển mây khói này nhìn như bình thường nhưng kỳ thật rất khó bị phá. Dù là tộc trưởng trong bộ lạc, trừ phi dùng Man thuật cường đại nếu không khó mà xé rách.
Nhưng kẻ địch không nhìn thấy này chẳng biết dùng cách gì mà có thể làm được điều đó. Không thể khinh thường người này. Càng khiến cô giật mình là khi mây khói tách ra, cảm giác nguy hiểm mãnh liệt ập đến, như có khe hở vô hình hút lấy mình.
Hàn Phỉ Tử không kịp thi triển Man thuật quá mạnh, mọi thứ xảy ra trong chớp mắt. Lúc nguy hiểm, cô cắn đầu lưỡi, phun ra ngụm máu, ở trước mặt cô hóa thành Man tượng màu máu.
Man tượng nói chính xác là hình dáng con gái, nhìn không rõ khuôn mặt nhưng lúc xuất hiện thì phát ra ánh sáng chói lòa, đụng với Trảm Tam Sát vô hình của Tô Minh, phát ra tiếng nổ đùng đùng.
Cùng lúc đó, Hàn Phỉ Tử nâng lên tay phải chỉ vào trán mình, bỗng chốc giữa trán cô lóe ánh sáng vàng. Cả người cô lan tràn màu vàng, nó vừa xuất hiện thì cô mạnh lùi ra sau một bước, tựa như đạp hư không đi ra khỏi phạm vi bãi cỏ mười mét.
Nhưng hiển nhiên thi triển ánh sáng vàng này là gánh nặng không nhỏ với Hàn Phỉ Tử. Ngay khi đi ra, khóe miệng cô chảy máu, nhưng không chút tạm dừng, muốn lao ra khỏi hang.
Cô quyết tâm, chỉ cần ra khỏi hang đối phương đặt cạm bẫy, ở bên ngoài nếu cô tạm thở dốc được thì sẽ băm kẻ dám đánh lén mình thành trăm mảnh!
Nhưng sao Tô Minh có thể để cô dễ dàng rời đi. Bãi cỏ đỏ không giam được đối phương, Trảm Tam Sát cũng bị Man tượng con gái đẩy lùi, nhưng Tô Minh vẫn còn tuyệt kỹ.
Giây phút Hàn Phỉ Tử xông ra cách hang không tới vài mét, Tô Minh vọt lên lấy tốc độ cực nhanh tới gần. Sắc mặt hắn lạnh lùng, nâng lên tay phải chỉ hướng Hàn Phỉ Tử.
Hồn Nguyệt Dực vòng quanh người Tô Minh phát ra tiếng gào người bình thường khó nghe thấy, bay ra ngưng tụ một chỗ hình thành nắm đấm to lớn. Nắm đấm vô hình nhưng Hàn Phỉ Tử có thể cảm nhận rõ ràng. Mắt cô lóe sáng, tay phải nâng lên mau chóng vẽ một vòng, bỗng chốc mây khói xuất hiện hình thành vòng mây sắp đụng vào một đấm do hồn Nguyệt Dực ngưng tụ.
Nhưng đúng lúc này, khóe miệng Tô Minh lộ nụ cười nhạt. Hắn dùng Khắc Ấn thuật mạnh khuếch tán ra ngoài, khoảng cách trăm mét hiện ra trong đầu, cũng đem phạm vi trăm mét này co hẹp lại quanh Hàn Phỉ Tử.
Trong ghi chép về Khắc Ấn thuật, đây cách công kích duy nhất, hiệu quả như thế nào thì Tô Minh không thể đoán được. Dù là lần đầu tiên thi triển, nhưng giờ phút này không thể không dùng.
Phạm vi Khắc Ấn thuật trăm mét tốc độ co rút chỉ trong chớp mắt đã hoàn thành. Khi nó bao phủ cả người Hàn Phỉ Tử, thân thể cô bỗng run lên, sắc mặt lộ ra thống khổ. Cô có cảm giác đầu đau như bị kim đâm, vì đau đớn đột nhiên xuất hiện, vòng mây trước mặt có dấu hiệu tan rã. Không đợi cô miễn cưỡng ổn định thì nắm đấm hồn Nguyệt Dực đã đụng vào. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn
*Oành!* một tiếng trầm đục, vòng mây tan vỡ. Nắm đấm Nguyệt Dực ngưng tụ xuyên thấu qua mây đánh vào ngực Hàn Phỉ Tử.
Bên ngoài người Hàn Phỉ Tử chợt lóe ánh sáng vàng, khóe miệng lại tràn ra máu tươi, nhưng mắt càng lạnh băng. Thân thể cô xoay tròn, nương lực lượng lùi ra khỏi hang động.
Nhưng khi cô lùi thì Tô Minh lao ra theo. Hàn Phỉ Tử thấy bóng dáng hắn mơ hồ, cái này có liên quan đến tốc độ của Tô Minh. Nhưng quan trọng hơn, trên người Hàn Phỉ Tử có Khắc Ấn thuật, đòn tấn công duy nhất của thuật này rất mạnh, không ngừng đâm đầu Hàn Phỉ Tử, khiến tầm mắt cô mơ hồ, sắc mặt cực kỳ thống khổ.
Hai người một trước một sau như hai cầu vồng lao ra khỏi hang. Nhưng tốc độ của Tô Minh nhanh hơn, hắn truy đuổi không phát ra tiếng, miệng vẫn ngậm ngụm máu mạnh phun ra.
Ngụm máu này là Tô Minh dùng Ô Huyết Trần biến thành, giờ phun ra lập tức biến thành một mảng sương đỏ bao phủ trước mặt Tô Minh, mang theo tiếng rít và lực xuyên thấu kinh người bay thẳng đến Hàn Phỉ Tử.
Hàn Phỉ Tử biến sắc mặt. Từ khi cô tiến vào hang động đến nay chỉ có vài giây, còn chưa kịp thấy rõ kẻ địch đã bị đối phương liên tiếp bị thương, khiến kiêu ngạo như cô khó thể chấp nhận.
Ngụm máu tươi của Tô Minh ập tới, Hàn Phỉ Tử vừa lùi vừa vung tay phải trước ngực. Cô chỉ cần có thể cản trong chốc lát, từ chỗ hoàn toàn bị động nắm giữ một chút chủ động là có thể phản kích.
Nhưng từ đầu tới giờ cô chẳng có chút cơ hội nắm quyền chủ động. Công kích của đối phương tựa bão táp, dường như không giảm bớt mà ngày càng kịch liệt.
"Chỉ cần cho mình một cơ hội!!!"
Hàn Phỉ Tử vung lên tay phải, sương khói bay ra hình thành ánh sáng rực rỡ đụng vào sương đỏ. Sương đỏ lập tức phát ra tiến xèo xèo, thoáng chốc biến mất.
Hàn Phỉ Tử định nhân dịp này phản công, nhưng Tô Minh không dễ dàng sáng tạo ra chiến trường này, chiếm chủ động hoàn toàn, không cho cô cơ hội.
Lúc mới phun máu ra thì Tô Minh đã duỗi đôi tay, hồn Nguyệt Dực xung quanh ngưng tụ, không ngừng bao phủ ngoài người, dù thoạt nhìn chỉ một mình hắn nhưng bay lên thì như đạp không trung. Tay phải nắm lại, lặng lẽ đánh một đấm vào Hàn Phỉ Tử.
Một đấm này chẳng những bao gồm lực lượng tất cả khí huyết, còn có hồn Nguyệt Dực vô hình ngoài người hắn hóa thành nắm đấm to lớn đánh vào.
Một đấm này cắt đứt cơ hội phản kích của Hàn Phỉ Tử, khiến cô không thể không lại bị động phản kháng, toàn thân vòng mây khói đụng chạm nắm đấm của Tô Minh.
Tiếng *đùng đùng* không ngừng vang vọng. Trên trời, thân thể Tô Minh mơ hồ. Một quyền nhanh hơn một quyền đánh hướng Hàn Phỉ Tử. Cô hoàn toàn bị động, vừa chống đỡ vừa lùi ra sau, mắt tràn ngập lạnh lẽo nhưng bất đắc dĩ bị đẩy lùi.
Theo cô thấy thì mỗi một đấm của đối phương bao gồm hai lực lượng. Lực thứ nhất là khí huyết thì bỏ qua không nói, nhưng lực lượng thứ hai quái lạ khiến người kinh sợ.
Nó công kích không phải thân thể mà là linh hồn. Khiến Hàn Phỉ Tử bị Khắc Ấn thuật đâm có cảm giác sắp tan thành mây khói.
Ngay lúc này, Tô Minh đánh ra một đấm, hồn Nguyệt Dực trong người cùng hành động lần nữa buộc Hàn Phỉ Tử lùi hơn mười mét. Lần đầu tiên hắn mở miệng, thanh âm khàn đục vang xung quanh.
"Hòa Phong, ngươi dụ ả đến rồi còn chưa ra tay, muốn chờ tới bao giờ!"
Lời vừa nói ra, nếu Hòa Phong có thể nghe thấy thì nhất định sẽ hét một tiếng "Tệ hại", chỉ là bây giờ gã không nghe được.
Khi Hàn Phỉ Tử nghe câu này thì sắc mặt rốt cuộc lộ kinh hoàng và phẫn nộ. Trước đó cô đã nghi ngờ, giờ không kịp nghĩ ngợi, bản năng vọt ra sau hóa thành ánh sáng vàng chạy nhanh.
Thân phận cô cao quý không muốn mạo hiểm, một kẻ địch thần bí có thể so với Khai Trần đã khiến cô mất ưu thế, luôn bị động. Nếu Hòa Phong chen một chân, thì trừ phi cô từ bỏ hoàn chỉnh sợi máu lập tức Khai Trần, nếu không thì rất khó thắng được.
Tô Minh không đuổi theo. Mặt hắn tái nhợt, miệng đầy máu. Trận chiến này dù hắn chiếm ưu thế nhưng mỗi công kích rơi trên người Hàn Phỉ Tử đều bị ánh sáng vàng ngoài thân thể cô hấp thu. Lực phản quái dị khiến Tô Minh không ngừng bị tổn thương.
"Cô ta bị Khắc Ấn thuật của mình đâm, lại bị hồn Nguyệt Dực chấn động, lại thêm lúc trước trúng kế luôn bị động, tinh thần thác loạn bị mình nói Hòa Phong phản bội kinh sợ rút lui. Nhưng cô ta không phải người bình thường, chỉ sợ sẽ rất nhanh phản ứng lại."
Tô Minh phóng người thẳng đến hang động, bỏ hai xương cốt vào túi, nắm lấy người Hòa Phong lao ra khỏi hang đi nhanh hướng sâu trong rừng.
Nửa tiếng sau, trên trời xẹt qua áng mây. Trên mây Hàn Phỉ Tử sắc mặt lạnh như băng ngàn năm, cô đáp xuống chỗ mới chiến đấu, nhìn chằm chằm rừng sâu, mắt lộ sát khí.
Từ nhỏ đến lớn cô chưa bao giờ chịu thiệt lớn như vậy, lần đầu tiên bị người ép rút lui, thậm chí không thấy bộ dạng đối phương, điều này khiến kiêu ngạo như cô khó thể chấp nhận.
"Người này tu vi không cao nhưng chiêu thức quái dị, mơ hồ sánh bằng Khai Trần. Tâm kế của hắn cũng không bình thường. Mặc kệ ngươi là ai, chỉ cần ngươi còn ở gần Hàm Sơn Thành thì ta chắc chắn có thể tìm được ngươi!" Sắc mặt Hàn Phỉ Tử dần biến bình tĩnh, nhưng sát khí đối với Tô Minh thì vẫn ở trong mắt thật lâu không biến mất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...