Bệnh cảm.
Diệp Thanh Linh nặng nề mà ngủ một đêm, sáng hôm sau, cô bị cảm giác cháy rát ở cổ họng đánh thức.
"A..." Theo bản năng, Diệp Thanh Linh than nhẹ một tiếng mới phát hiện đúng thật là giọng của mình có hơi khàn, hình như cô có chút không khỏe.
Thời Vũ còn cuộn tròn trong lòng ngực, rất hiếm khi Thời Vũ không dậy trước cô.
Nắng nhàn nhạt xuyên qua cửa sổ chiếu lên khuôn mặt của Thời Vũ lại càng làm da cô ấy thêm phần trắng nõn, ngay cả trong lúc ngủ say cũng hiện lên mấy phần lạnh lẽo.
Diệp Thanh Linh cười khổ, cô nghĩ không biết có phải sau khi Thời Vũ tỉnh dậy sẽ quên sạch tất cả mọi chuyện của đêm qua không?
Quên cũng tốt, ít nhất cô ấy sẽ không vì thẹn thùng mà tức giận, rồi lại trúc giận lên người cô.
Diệp Thanh Linh chỉ có thể tự an ủi chính mình như thế.
Cô cẩn thận rút cánh tay mình lại, động tác rất nhẹ nhàng, nhưng Thời Vũ đang ngủ say bỗng nhiên cau chặt mày, lập tức ôm lấy cánh tay của cô, trong cổ họng cũng nỉ non mấy tiếng giận dỗi.
"Ừm..."
Âm thanh mềm như bông vậy, thật đáng yêu.
Diệp Thanh Linh không nhúc nhích, cố gắng chịu đựng cổ giọng đau rát, dịu dàng dỗ Thời Vũ, nhìn gương mặt xinh đẹp của cô ấy mà ngẩn người.
Mãi cho đến khi cánh tay bị ôm tới nỗi tê cứng, đau lên từng đợt một thì đồng hồ báo thức bên cạnh cũng vang lên.
Thời Vũ bị thức giấc, bỗng chốc mở mắt ra, trong ánh mắt vẫn tràn đầy hơi nước y hệt như tối hôm qua, đôi mày vì thấy đau đớn mà nhíu lại.
Diệp Thanh Linh theo bản năng mà vươn cánh tay kia ra, muốn giúp cô vuốt xuôi vết cau mày, ngón tay lại bị Thời Vũ hất ra.
"Sao em lại ở đây?" Thời Vũ gần như quát lên, đồng thời buông lỏng cánh tay Diệp Thanh Linh ra.
"Chị, tối hôm qua chị uống say." Diệp Thanh Linh vùi đầu, chỉ nói một câu sơ lược.
Thời Vũ vừa xoa mày vừa nhìn khắp phòng, thấy được khăn trải giường nhăn nhúm, sắc mặt mới thả lỏng mấy phần, không nói gì thêm, chỉ mất kiên nhẫn mà phất phất tay, ý bảo Diệp Thanh Linh rời đi.
Đúng thật, một khi tỉnh táo lại rồi, Thời Vũ dịu dàng yếu đuối của tối hôm qua cũng không còn tồn tại nữa.
Diệp Thanh Linh rất nghe lời mà xoay người rời khỏi, dưới đáy lòng gặm nhấm lại một chút xíu ngọt ngào của tối qua, một lần rồi lại một lần.
.......!
Diệp Thanh Linh vốn định đến công ty rồi mới uống thuốc cảm, ai ngờ sáng sớm Thời Vũ đã phải họp.
Thời Vũ vừa phóng tầm mắt lại thì Diệp Thanh Linh đã buông ly nước ra, cầm tài liệu và Ipad đi theo.
Tiểu Quý vừa nhìn đến Diệp Thanh Linh đã nặn ra một nụ cười rất gượng gạo, sau đó cũng chột dạ dời ánh mắt đi.
Diệp Thanh Linh nhướng mày, không thèm để ý cô ta.
Trong suốt cuộc họp, kỳ lạ là Thời Vũ không hề nhìn tới Tiểu Quý, ngược lại, cô giao hết tất cả những việc cần làm cho Diệp Thanh Linh.
Đầu của Diệp Thanh Linh vốn dĩ đã quay cuồng, nhưng lại không dám thả lỏng, cố tập trung cao độ, chỉ cần Thời Vũ yêu cầu cái gì, cô sẽ ngay lập tức phối hợp thực hiện.
Sau khi họp xong, Thời Vũ cũng lướt thẳng qua Tiểu Quý, đưa cho Diệp Thanh Linh thêm một đống công việc.
Diệp Thanh Linh bận rộn điên đầu suốt cả ngày tời, thậm chí cô còn tự hỏi, không biết có phải do Thời Vũ nhớ lại những chuyện tối hôm qua, cảm thấy xấu hổ nên mới ép mình, cố ý kiếm chuyện nhằm vào mình hay không.
Chín giờ tối, những nhân viên khác chuẩn bị tan làm, Diệp Thanh Linh quay cuồng mà tựa đầu vào bàn làm việc, lúc này cô mới có thời gian để lấy thuốc cảm ra.
Cô mệt tới nổi không muốn động đậy, lười đi rót nước ấm, lấy luôn nước lạnh để uống thuốc.
Sau khi uống thuốc, đầu óc Diệp Thanh Linh lại càng xoay vòng, cô vừa làm việc vừa nhìn ánh đèn lấp lánh trong bóng đêm qua khung cửa sổ, cơn buồn ngủ lại càng ngày càng đè nặng lên mí mắt.
Diệp Thanh Linh sắp sửa gục đầu xuống bàn ngủ thì đầu cô lại bị vỗ vỗ.
Không biết Thời Vũ đã đứng trước mặt cô từ lúc nào, cúi đầu xem đồng hồ: "Diệp Thanh Linh, còn một tiếng rưỡi nữa tan làm."
"Chị ơi, em mệt..." Diệp Thanh Linh cố nén sự đau đớn ở cổ họng, ngẩng đầu nói.
"Tôi còn không buồn ngủ mà, em mới bao nhiêu tuổi, chỉ có bao nhiêu đây công việc thôi mà không chịu nổi rồi?" Thời Vũ không vui mà hừ nhẹ một tiếng, nhưng cô ấy hoàn toàn không hề nhận ra gói thuốc cảm trên bàn của Diệp Thanh Linh.
Làm việc bận rộn cả ngày, gương mặt Thời Vũ cũng tràn đầy bực bội, ngay lúc ngày cô lại càng không có tâm trạng nghe Diệp Thanh Linh giải thích gì thêm.
"Ngoan, em nghiêm túc làm cho xong công việc hôm nay đi rồi tan làm." Giọng của Thời Vũ rất dịu dàng, nhưng ngón tay lại không hề khách khí mà nắm lấy cằm của Diệp Thanh Linh, móng tay như đâm vào thịt.
Sau khi Thời Vũ buông tay ra, trên cằm Diệp Thanh Linh còn in lại hai dấu đỏ ửng.
Diệp Thanh Linh nhìn bóng Thời Vũ đang dần đi xa, đầu rốt cuộc mới thanh tỉnh một chút, đợi đến lúc Thời Vũ vào văn phòng tổng giám đốc rồi, cô mới vịn lấy bàn làm việc mà gục đầu ho khan lên, cảm giác đau rát như đốt cháy cổ họng.
"Khụ khụ..."
Cả ngày hôm nay Diệp Thanh Linh không hề ho, tự nhiên ho lên nên đau đến thấu phổi.
Sau khi trận ho qua đi, Diệp Thanh Linh mới uống thêm một chút nước để thấm giọng, cố gắng chống lại cơn buồn ngủ muốn đánh cô gục xuống bàn, tiếp tục vùi đầu vào công việc.
Mười giờ rưỡi, đã đến giờ tan làm của Thời Vũ nhưng cô ấy vẫn chưa bước ra khỏi văn phòng.
Diệp Thanh Linh theo bản năng mà đứng dậy muốn qua đó xem thử, di động lại đột nhiên vang lên, Thời Vũ vừa gửi file qua Wechat cho cô, ngay sau đó là tin nhắn: [ Nội dung trong file em xử lý xong thì gửi lại cho tôi ]
Diệp Thanh Linh cắn nhẹ môi: [ Dạ ]
Mười một giờ ba mươi, cuối cùng cũng tan làm.
Thời Vũ đi từ văn phòng ra, nhàn nhạt mà nhìn về phía Diệp Thanh Linh: "Biết hôm nay vì sao lại tan làm trễ vậy không?"
Không đợi Diệp Thanh Linh trả lời thì Thời Vũ đã không vui mà phất phất tay, động tác tuy kiêu ngạo lại mỹ lệ, nhưng giọng nói lại tràn đầy cáu kỉnh: "Diệp Thanh Linh, bởi vì hiệu suất của em chưa đạt được phân nửa của Tiểu Quý, nếu năng lực của em tốt lên một chút thì hôm nay đã có thể nghỉ ngơi từ sớm."
Bản thân Tiểu Quý được làm đúng ngành học, lại còn làm việc với Thời Vũ nhiều năm rồi, năng lực làm việc chắc chắn không thể nghi ngờ.
Ở đại học, chuyên ngành của Diệp Thanh Linh lại là âm nhạc, hoàn toàn không biết gì về cơ chế các công ty, huống chi cô chỉ mới đến công ty hơn một tuần thì làm sao có thể so sánh được với Tiểu Quý.
Thời Vũ biết rất rõ chuyện này nhưng lại không thông cảm cho Diệp Thanh Linh, trái lại lại như trút giận, trút hết mọi phiền muộn của ngày hôm nay lên người của Diệp Thanh Linh.
"...!Em xin lỗi." Diệp Thanh Linh chậm chạp đi theo phía sau cô ấy, trong lòng bỗng nhiên lại có cảm giác thất bại ập đến, âm thanh có chút khàn: "Chị, em sẽ cố gắng hơn."
.......!
Một ngày mới lại đến.
Bảy giờ bốn mươi, Thời Vũ cúi đầu nhìn đồng hồ, lại nhìn về phía hành lang của tầng ba, Diệp Thanh Linh trễ rồi mà vẫn chưa rời giường.
Dì Liễu thoáng thấy sắc mặt của Thời Vũ đã càng ngày càng đen, dì Liễu hiểu ý mà đi về chỗ thang máy: "Cô Thời, cô đợi chút để tôi đi gọi cô Linh dậy."
"Ừm." Thời Vũ gật đầu rồi rất nhanh lại lắc đầu, đứng dậy, "Không cần, để con tự lên gọi em ấy dậy."
Thời Vũ gằn giọng, điều này có nghĩa là tâm trạng cô đang rất không tốt.
Thời Vũ lên đến tầng ba, trên hành lang vẫn rất tĩnh lặng, Diệp Thanh Linh không có dấu hiệu nào gọi là đã thức dậy.
Thời Vũ đen mặt đi đến trước cửa phòng Diệp Thanh Linh, không có gõ cửa mà trực tiếp mở ra rồi bước vào.
Rõ ràng là ngày nào dì Liễu cũng quét dọn, nhưng trong phòng vẫn lộn xộn cả lên, quần áo hôm qua Diệp Thanh Linh mặc bị tiện tay quăng xuống đất, bên dưới có rác bừa, chăn trên giường cũng nhăm nhúm.
Không biết tối hôm qua Diệp Thanh Linh làm cái gì.
Trong phòng đang bật điều hòa nhưng nhiệt độ cũng không quá thấp, Diệp Thanh Linh còn đang trốn trong chăn, gương mặt đỏ ửng.
"Diệp Thanh Linh." Thời Vũ hô to một tiếng, Diệp Thanh Linh không những không mở mắt mà còn theo bản năng cuộn tròn cả người lại, trốn sâu vào chăn.
Thời Vũ: "..."
Cô vói tay vào trong chăn, chạm đến gương mặt của Diệp Thanh Linh thì bàn tay cảm nhận được độ ấm rất cao.
Nóng tới vậy mà còn trốn ở trong chăn?
Thời Vũ đang định xốc chăn lên thì cửa phòng bị hé mở, tiếng của bà ngoại từ phía sau vang lên: "Nhiễm Nhiễm, ngoại tới đây gọi Tiểu Linh dậy, không phải con đi làm sao? Đi đi đừng có trễ.
Còn con nữa, con giận Tiểu Linh cái gì chứ, em nhỏ hơn con, con phải che chở, phải nhường em mới đúng."
"Bà ngoại..." Trong lòng Thời Vũ lại giận dỗi, nhưng dù sao thì cô cũng không giận bà ngoại được, thở dài, cuối cùng thỏa hiệp mà xoay người, "Con đi trước đây."
Không ngờ mới đi được vài bước, sau lưng bỗng có tiếng của bà ngoại hô lên: "Ai da! Tiểu Linh bị sốt rồi! Con không biết à Nhiễm Nhiễm?"
Bị sốt?
Thời Vũ ngẩn người, bước chân chợt dừng lại cũng vừa khéo đạp lên rác mà hôm qua Diệp Thanh Linh ném xuống, lúc này cô mới nhìn thấy, "rác" này chính là hộp thuốc trị cảm..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...