Tốc độ trời sập, quả thật là nhanh đến mức vượt khỏi dự liệu của phần lớn các thần tiên.
Ban đầu bọn họ còn nhất mực tin rằng, sau khi vứt bỏ tầng thứ mười bảy, tình hình cũng sẽ dần dần ổn định trở lại. Tầng mười sáu đã có Ứng Long Cổ Tiên trấn thủ, vững như thành đồng, bọn họ chỉ cần đi khắp nơi giết chóc tiểu tiên, dùng Nguyên Thần hấp thụ linh khí dư thừa ở mỗi tầng trời, mối nguy kia trong nhất thời nửa khắc cũng sẽ không thể xảy đến nhanh như vậy được. Nhưng liên tiếp mấy tầng trời bị niết diệt đã hoàn toàn phá vỡ niềm tin của bọn họ.
Rất nhiều Cổ Tiên Hoang thú (dị thú hồng hoang) cao cấp đều sợ hãi đến mức hốt hoảng chạy trốn. Hiện giờ bọn họ không đoái hoài gì đến nơi ở hơn ngàn vạn năm qua của mình nữa, cũng không màng đến thân phận mà bản thân từng kiêu ngạo khoe khoang, toàn bộ đều điên cuồng chạy xuống những tầng trời thấp hơn mà xưa kia bọn họ đã từng khinh thường, vô số tiên vũ lầu các đều trở nên trống trải quạnh quẽ.
Tiên giới không có Tiên Tôn, bởi vì từ tầng mười tám trở lên đã có Thiên Đình chân chính, Lăng Tiêu Điện, Ngọc Đế.
Quản hạt tam giới.
Thế nhưng, hiện giờ con đường thông lên các tầng trên đã hoàn toàn bị chặt đứt, hơn nữa không ai biết được Công Tôn Hiên Viên, vị Hoàng Đế chưởng quản từ tầng thứ mười tám trở xuống, rốt cuộc đã mất tích như thế nào. Một vài suy nghĩ tồi tệ cũng dần hình thành trong đầu các thần tiên —— chẳng lẽ giống như việc bọn họ giết chóc tiểu tiên để duy trì sự cân bằng linh lực ở mỗi tầng trời, Thiên Đình cũng đã bỏ rơi bọn họ, mặc cho mười tám tầng trời bên dưới này tự sinh tự diệt?
Không, có khả năng là tại thời điểm mà bọn họ không hay biết, Thiên Đình cũng đã bị diệt.
Lúc này đây, ở tầng thứ mười bốn là tình cảnh xô bồ hỗn loạn, không ít tiên ốc tinh xảo đẹp đẽ đều xiêu xiêu vẹo vẹo trôi lơ lửng trên mây mù, mái ngói tường che nằm ở nơi cao nhất cũng bị linh khí ngày càng nồng đậm đè ép đến biến dạng, những lầu các được làm từ thứ vật liệu trông như mặc ngọc đều phát ra tiếng kẽo kẹt đáng sợ, tầng trời phía trên đã niết diệt, lực trùng kích tạo thành từ cơn chấn động cũng đủ để đánh tan Nguyên Thần của các tiểu tiên, Hoang thú hung hãn chậm chạp lê bước, các Cổ Tiên trước kia bay lượn vun vút chỉ để lại quang ảnh giờ cũng đành gian nan di chuyển trên không trung.
Thanh Hoàn Động Thiên ở tại cách đó không xa, nhưng khoảng cách mà ngày thường bọn họ vẫn xem là chẳng đáng để vào mắt, lúc này lại thành ra xa vời vợi. Linh khí từ tầng trời thứ mười lăm đã sụp đổ chảy tràn xuống bên dưới, áp lực nặng nề đè ép đến mức chúng tiên không có cách nào chạy thoát thân.
Thỉnh thoảng sẽ có vài thần tiên thực lực không đủ lác đác rơi xuống từ trên không trung.
Một khi không thể phi hành, bọn họ chỉ còn có thể trông cậy vào đôi chân, căn bản là không có khả năng đến được Thanh Hoàn Động Thiên rồi chạy trốn xuống tầng mười ba trước khi tầng trời này diệt vong.
Những tiếng gầm đầy tuyệt vọng mà phẫn nộ không ngừng vang lên, rồi lại bất lực không biết phải làm gì.
Không trung bát ngát chợt khẽ chấn động, sau đó vô số khe nứt thật nhỏ liên tục xuất hiện. Không ít thần tiên còn có thể bay lập tức không kịp đề phòng, trực tiếp va chạm với khe nứt, tiếp đó bất thình lình phát ra những tiếng kêu gào thảm thiết.
Kẻ chạy nhanh thì thân thể trực tiếp bị đứt lìa phân nửa, kẻ trốn chậm thì thân thể chia năm xẻ bảy, máu tươi kim sắc phun đầy trời.
Điều này khiến cho không một ai dám bay lên chỗ cao, rất nhanh sau đó, trên bầu trời liền nứt toạc ra một cái khe cực kỳ lớn, trông như một chùm rễ cây cằn cỗi đen kịt, từ gốc cây thô to phân tán ra vô số nhánh rễ nhỏ, lan dần lan dần, cho đến khi ngọn rễ chỉ còn là một đường dài mảnh như sợi tóc, nếu đây là một bức họa, vậy thì chắc chắn sẽ là một bức tranh thủy mặc hoa mai, dùng bầu trời làm giấy vẽ, để cho người ta tùy ý vung bút chấm phá vẩy mực lên trên.
"Không ——"
Tiếng kêu gào tuyệt vọng không ngừng vang lên.
Bọn họ đều là những kẻ cao cao tại thượng, đều ngụ từ tầng trời thứ mười trở lên, tính theo thời gian ở hạ giới, chỉ chừng bốn tháng trước, bọn họ còn xem tính mạng tiểu tiên như cỏ rác, tùy ý phái người tới những tầng thấp hơn để bắt giữ, hiện giờ bọn họ lại vô cùng hâm mộ những thủ hạ bị buộc phải "đi làm việc nặng" kia, cũng chính là những thần tiên không đủ thực lực chỉ có thể ở dưới tầng thứ chín.
Cái khe kia từ từ mở rộng, rất nhanh sau đó, ở chân trời phía xa xa lại bị xé toạc ra một khe nứt lớn hơn nữa.
"Ầm!"
Vô số khối đá lưu ly văng tứ tán khắp nơi, có Cổ Tiên sau khi gian nan đỡ được, ánh mắt liền sợ hãi ngưng trọng.
—— đó rõ ràng là mảnh gạch ngói lúc nào cũng tỏa lưu quang nghìn trượng được đính trên đỉnh Thanh Hoàn Động Thiên.
Những khối đá lưu ly vỡ tung cứ như mưa rào mà trút xuống khắp bốn phương tám hướng, có vài mảnh còn trực tiếp bị khe nứt cắn nuốt.
Quá trình sụp đổ của tầng mười bốn cũng đã bắt đầu, đầu tiên chính là những tòa kiến trúc được xây ở khu vực khá cao, toàn bộ đều bị một thứ sức mạnh vô hình đè ép, sau đó phá hủy tan tành. Khi bầu trời đã hoàn toàn bị khe nứt chiếm cứ, chỉ trong chớp mắt sau, một thứ áp lực mạnh mẽ liền giáng xuống, hết thảy mọi vật đều hóa thành phấn vụn.
Thần tiên bên ngoài Thanh Hoàn Động Thiên đã hoàn toàn không thể cứu được nữa, mà bên trong này cũng hoàn toàn rối loạn.
Ai ai cũng vội vàng muốn trốn xuống dưới tầng mười ba, thế nhưng càng muốn nhanh, tình cảnh lại càng thêm chen chúc.
Mà tệ hơn là con đường đi thông xuống tầng trời bên dưới đã gần như mờ ảo thoắt ẩn thoắt hiện, cực kỳ không ổn định, điều này khiến cho chúng tiên càng thêm nôn nóng, thậm chí có mấy con Hoang thú khổ người cực lớn, không có cách nào chen vào được, lập tức điên cuồng cắn xé công kích người phía trước.
Thoáng cái, toàn bộ Thanh Hoàn Động Thiên đều tràn ngập tiếng binh khí pháp bảo va chạm, tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng mắng chửi đầy tức giận.
Nhưng các thần tiên thành công tiến vào thông đạo cũng không có kết cục tốt, máu tươi kim sắc bắn tung tóe, tiếng gào thét kinh khủng vang ngợp trời, rõ ràng con đường này đã bị sự cố trời sập va chạm ảnh hưởng, nếu bước vào có lẽ sẽ không đến được tầng mười ba, mà là cõi chết.
Người phía trước sợ hãi tới mức không dám bước tiếp, người phía sau lại không ngừng phẫn nộ chen lên, nhất thời tình hình trở nên vô cùng hỗn loạn, liên tiếp vài người xui xẻo bị xô đẩy chen lấn vào trong, lập tức hóa thành một bãi máu rồi biến mất, điều này khiến cho các thần tiên còn lại càng thêm khủng hoảng.
"Cọt kẹt."
Xà nhà phía trên cùng của đại điện giờ đã sai lệch biến dạng.
Tất cả mái ngói cũng không còn nữa, chỉ cần ngẩng đầu liền có thể trực tiếp trông thấy bầu trời đen kịt đầy kinh khủng, khoảng cách với bọn họ cũng rất gần, cứ như đưa tay thì liền có thể chạm vào.
Niết diệt, cận kề gang tấc.
Đúng lúc đó, đại điện bỗng nhiên khẽ chấn động, tấm gương to lớn trong suốt treo trên xà nhà chính đột nhiên phát ra một luồng ánh sáng trong trẻo nhu hòa, khiến cho luồng sức mạnh hủy diệt có thể phá tan mọi thứ dễ như trở bàn tay kia lập tức chệch hướng lướt sát qua đại điện. Toàn bộ tầng mười bốn, ở tại thời điểm này, cũng chỉ còn lại duy nhất một tòa đại điện này là nắm giữ con đường thông xuống tầng trời phía dưới, lúc này được luồng ánh sáng kia bao phủ, nhưng nó vẫn không ngừng lắc lư dao động, mà hết thảy mọi thứ xung quanh đều đã tan biến không còn sót lại chút gì.
"Thông đạo sáng lên kìa, có thể nhìn thấy con đường dẫn tới tầng mười ba rồi!"
Tiếng kêu kinh ngạc mà vui mừng lập tức thức tỉnh chúng tiên đang dại ra, nhất thời trong đại điện liền được bao phủ bởi bầu không khí mừng rỡ phấn chấn, vô số thần tiên hóa thành lưu quang, vội vàng chạy trốn, mà luồng sáng nhu hòa bao lấy đại điện lại dần dần trở nên ảm đạm, cuối cùng, khi một phần mười thần tiên đã thành công chạy thoát, gương vỡ! Luồng sáng vụt tắt!
Những Cổ Tiên chưa kịp rời đi lập tức bị bóng đen vô tận kia nuốt chửng cùng với tòa đại điện, không để lại bất kỳ dấu vết gì.
"Thế nào?" Một giọng nói già nua vang lên.
"Ta đã thi pháp khiến cho Thanh Hoàn Động Thiên có thể chống đỡ nhiều nhất nửa khắc."
"Làm phiền sư điệt ra tay..."
Nơi này là một tòa cung điện lầu các có chút quạnh quẽ hoang vắng, tất cả màn che trướng phủ lúc ban đầu đều là một màu trắng thuần như tuyết, nhưng nay đã ố vàng, những phù chú và tòa sen vàng huyền ảo, những đồ án như ý tường vân thấp thoáng như ẩn như hiện. Tại nơi cao nhất không có tượng thần, mà trên tòa sen màu thanh đồng cũng trống không chẳng có lấy một bóng người, chỉ có mười hai luồng quang ảnh bị bao phủ trong sương mù hư vô, mà chính giữa là một tấm gương giống y như đúc cái ở Thanh Hoàn Động Thiên, đang dần dần rạn nứt rồi vỡ tung tóe thành mảnh nhỏ, sau đó chậm rãi rơi xuống.
Phía sau bọn họ là năm hàng nến lập lòe lay động, ngọn nến trông rất bình thường, màu trắng, rất ngắn, được cắm trên giá nến nho nhỏ màu thanh đồng, nhưng ngọn lửa lại cứ như đang lơ lửng phía trên ngọn nến, tuy rằng cũng chập chờn trong gió, nhưng lại chẳng hề tắt đi, ngọn nến cũng không có dấu hiệu tan chảy.
Những ngọn đèn này được sắp xếp không theo bất cứ một quy luật nào, lộn xộn ngổn ngang, hơn nữa còn giống nhau như đúc.
Mà hàng phía trên cùng lại vừa vặn có đúng mười hai ngọn nến, khoảng cách giữa chúng rất lớn, còn hàng tiếp theo thì vô cùng thảm, phần lớn ngọn nến đều đã tắt ngóm, chỉ còn lác đác vài đốm lửa nhỏ hiu hắt, tình trạng này vẫn tiếp diễn cho tới tận hàng thứ tư, ở hàng này số nến còn sáng lại nhiều hơn số đã tắt, nhưng tiếc rằng ở hàng thứ tư và thứ năm này, số lượng nến cực kỳ ít, chỉ cần hai bàn tay là có thể đếm được, hoàn toàn không giống tình trạng đầy ắp chen chúc như hàng thứ ba.
"Ngươi cũng quá cẩn thận rồi, trước đó ta đã sai Hoàng Cân Lực Sĩ đi đưa tin." Một thanh âm vừa nói xong, bóng người hư vô kia lập tức bay tới đứng trước một ngọn nến ở giữa hàng thứ tư, ngọn nến kia vẫn sáng ngời chói lóa, không có chút dấu hiệu lụi tàn nào.
"Trường Thừa còn sống, ngươi yên tâm chưa?"
"Tuy rằng nói vậy, nhưng mà ——" Tốc độ trời sập, thật sự là quá nhanh.
Một giọng nói già nua than thở: "Nghe nói hắn còn có đồ đệ, cũng không biết có xảy ra chuyện gì hay không."
"Miễn cưỡng mà nói, Trường Thừa nhiều nhất cũng chỉ có thể được tính là đệ tử ký danh của ngươi thôi, sau khi tất cả chấm dứt thì cũng không còn liên quan gì đến Ngọc Hư Cung nữa, lần này nếu không có kiếp số cửu tử nhất sinh... sao có thể được đề cập tới?"
"Đúng vậy, dù cho chúng ta có nhúng tay vào, cũng chỉ khiến cho tốc độ niết diệt của ba mươi ba tầng trời tăng nhanh hơn mà thôi, hoàn toàn vô dụng. Giờ chỉ đành dựa vào ý trời..."
"Thiên Đình không còn tồn tại, cũng không biết Đại Lôi Âm Tự ở phía tây hiện giờ như thế nào."
"Hừ, đám người Phật tông kia... dùng mười thế luân hồi để tu hành, công đức đại thành, nhưng thật ra chỉ biết trốn tránh kiếp số do trật tự Thiên Đạo sắp đặt, nếu bản tâm bọn họ kiên định, hẳn là có thể thoát được một mạng từ Hồ Luân Hồi, nhưng phải làm thế nào để đi từ Linh Sơn Đại Lôi Âm Tự đến Hồ Luân Hồi... chuyện này, thật sự rất khó."
Thẩm Đông quả thực đang nghẹn một bụng đầy lời mắng chửi.
Năm đó, vào khoảng thời gian cả ngày cầm bằng tốt nghiệp chạy đôn chạy đáo đi kiếm việc làm, luôn có người thích ba hoa chém gió chuyện tận thế 2012, nếu thực sự có 2012, người nghèo như hắn có chết cũng không bị lỗ, dù sao cũng đã là cái đức hạnh này rồi, chết hay không cũng như nhau. Nhưng ngay cả bóng dáng của tận thế còn chưa thấy, hiện giờ hắn lại thành tiên (hẳn là vậy đi, Thẩm Đông không chắc chắn lắm), ngược lại còn được tặng kèm vé trải nghiệm cảnh tượng Tiên giới hủy diệt vậy sao?
Này là cái chuyện khỉ gió gì thế hả!
Các kiếm tiên Đoạn Thiên Môn cực kỳ quả quyết mà rời đi, đám người Nhật Chiếu Tông còn chưa kịp đào lò luyện đan bảo bối của bọn họ từ trong đống phế tích ra, chúng tiên nhân Thừa Thiên phái còn chưa kịp bấm đốt tay tìm manh mối, vừa quay đầu lại, phát hiện nhóm kiếm tiên đã đi mất bóng.
"Này... Trường Thừa môn chủ hình như cũng không phải là kẻ nhát gan đến vậy mà?" Thần Cơ Tử buồn bực.
Thế nhưng ông ta cũng không có bao nhiêu thời gian để buồn bực, sau khi đám thần tiên Nhật Chiếu Tông đã đóng gói xong gia sản nhà mình, ngồi xuống thương lượng với Thừa Thiên phái xem rốt cuộc nên đi đến nơi nào, đảo Doanh Châu lại chấn động lần nữa, không may, lần này Liệt Diệm Sơn cũng bạo phát, hơn phân nửa đầm nước sông ngòi đều sôi trào lên, ngay cả hồ Đông Thần cũng bị ảnh hưởng, thác nước lớn kia lại càng thêm thảm, cứ như vậy mà nứt toạc ra, một phân thành hai.
"Không xong!"
Tất cả thần tiên đều kinh hãi ngẩng đầu, trước mắt biến thành màu đen.
Thác nước là con đường đi thông đến Bạch Ngọc Kinh ở tầng thứ chín, giờ bị tổn hại biến thành hai nhánh, đây không phải là nhiều thêm một con đường, mà là cắt đứt hoàn toàn liên hệ giữa hai tầng trên dưới!
Tình hình thế nhưng đã nguy cấp đến tình trạng này rồi hay sao?
Không kịp thương tiếc cho những người ở các tầng phía trên, đám thần tiên từ Tu Chân giới phi thăng lên đều ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không cần nhiều lời, lập tức không hẹn mà cùng lao về phía trung tâm đảo Doanh Châu, phải nhanh chóng xuống dưới tầng thứ bảy, nếu cứ như vậy thêm một lần nữa, biết đâu bọn họ sẽ thật sự bị vây tại nơi này chờ chết.
Thần Cơ Tử thiếu chút nữa là hộc máu tiếp.
Chấn động lần này chứng tỏ rằng tầng thứ mười bốn cũng đã đi đời, thế nhưng Thần Cơ Tử vẫn không thể hiểu được, đường đường là tiên nhân khai tông lập phái của một môn phái chuyên về diễn toán thiên cơ như ông ta mà còn không tính được thời điểm trời sập, vậy thì Trường Thừa môn chủ làm thế nào mà sao khi nghe được tầng mười tám gặp chuyện không may, lập tức không cần suy nghĩ, trực tiếp mang theo tất cả kiếm tiên vứt bỏ Thanh Hoàn Động Thiên mà chạy xuống, một đường trốn thẳng tới tầng thứ chín?
—— nếu Linh Hoán không mất tích, phỏng chừng bọn họ sẽ tiếp tục chạy xuống những tầng phía dưới nữa!
Thần Cơ Tử là bởi vì nơi dừng chân của Thừa Thiên phái ở tại Bạch Ngọc Kinh, cho nên chỉ có thể về tới đây.
Nhưng nếu lấy thực lực cường đại của kiếm tiên mà suy xét, làm như vậy dường như có hơi quá, theo lý mà nói, Thanh Hoàn Động Thiên cách tầng thứ mười sáu tới tận hai tầng, cho dù có hoảng loạn, thế nhưng chỉ cần tùy tiện chiếm lấy thành thị trung tâm ở một tầng trời nào đó, sau đó sắp xếp cho yên ổn rồi định cư, dù có tiếp tục làm lại nghề cũ cũng chẳng thành vấn đề, nào có ai không có mắt mà dám khoa tay múa chân với kiếm tiên đâu?
Thế nhưng bọn họ lại phiêu đãng rày đây mai đó, tùy tiện tìm một nơi ở tạm, cũng không có dự tính gì, vậy thì làm sao có thể nói Trường Thừa môn chủ đã tính sẵn mọi chuyện xác định sẵn mục tiêu được? Rõ ràng là ông ta không có kế hoạch gì cả, ngay cả chuyện đến Hồ Luân Hồi, cũng là —— ừm, do kiếm của bọn họ thương lượng ra.
"Hay thực ra là đã đoán biết trước được chuyện gì đó, cho nên chạy trước tính sau, tiện thể bán tín bán nghi mà quan sát xem tình huống sau này thay đổi đến mức nào..." Thần Cơ Tử thì thào, đây là thói quen của Thừa Thiên phái bọn họ, đương nhiên cũng không còn xa lạ gì, nhưng Trường Thừa môn chủ làm sao lại biết được kia chứ?
"Tổ sư, chúng ta không tính ra được!" Tiên nhân Thừa Thiên phái đầu đầy mồ hôi mà nói.
Thần Cơ Tử chợt hoàn hồn, nghiêm giọng quát lên: "Đừng tính, chúng ta mau đi!"
"Nhưng mà... đi đâu?"
Một đám người lao xuống tầng thứ bảy, mờ mịt nhìn xung quanh.
"Tìm đám kiếm tiên của Đoạn Thiên Môn, chúng ta cứ đi theo bọn họ thì nhất định sẽ không có chuyện gì!"
"Tổ sư, người, người chắc chắn sao?"
Đám kiếm tiên kia hoàn toàn không đáng tin hiểu không? Thế nhưng còn muốn nhảy vào Hồ Luân Hồi để tìm đường, thần tiên nào có chút đầu óc cũng biết, Hồ Luân Hồi gột rửa Nguyên Thần và linh hồn, một khi rơi xuống thì chỉ có thể đầu thai đến Nhân gian, thực lực cũng mất sạch không còn sót lại chút gì, có khả năng vĩnh viễn cũng không nhớ lại được ký ức kiếp trước, này có khác nào tự đi tìm đường chết đâu.
Đánh vào Luân Hồi, đây vốn dĩ chính là hình phạt trên Tiên giới!
"Dù sao cứ tiếp tục chạy xuống các tầng phía dưới là được rồi!"
"Ồ, nói cũng đúng..."
"Đúng rồi, phái ra vài người, bảo với Thiên Diễn tông, Mặc gia, Thần Nông Cốc cùng tất cả những người tu chân từ hạ giới phi thăng lên! Tất cả đều phải xuống được tầng thấp nhất trước khi trời sập, tìm một con đường đi đến Nhân gian!"
"Vâng!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...