Trên trời một ngày, dưới đất một năm, đây là vì —— một ngày trên Tiên giới đặc biệt dài, ánh sáng ban ngày chẳng khác nào mặt trời tháng bảy trên thế gian. Sau khi bị một tảng gạch vụn đập đến tỉnh, Dư Côn liền choáng váng ngồi dậy, dời cây xà ngang đang đè trên người mình ra, lòng còn mờ mịt chẳng biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, miệng thì lẩm bẩm chẳng lẽ mình hút linh khí nhiều quá cho nên thân thể bị nổ tung?
Ngẩng đầu nhìn lên
Lúc này vừa đúng vào thời điểm giao thoa giữa ngày và đêm trên Tiên giới, tuy rằng trên không trung chẳng có mặt trời hay trăng sao gì, nhưng nơi này vẫn có sự phân biệt rạch ròi giữa ngày sáng cùng đêm tối, một mảng tối đen nhú dần lên từ đường chân trời, nhanh chóng lan ra, rất nhanh liền bao phủ toàn bộ năm tầng mười hai thành, chỉ có bản thân tòa Bạch Ngọc Kinh là còn khoác lên mình một thứ ánh sáng yếu ớt mỏng manh, giữa không trung là hai kẻ đang đánh đến hừng hực khí thế, bóng hình cũng bị luồng khí lưu cuộn trào bao bọc khiến cho mờ ảo bất định, phiêu diêu lập lờ, thỉnh thoảng có một tòa lầu các không chịu nổi va chạm, ầm ầm sập xuống.
"Bàn Cổ đại thần của ta ơi!"
Dư Côn ôm đầu, liều mạng chui ra khỏi đống phế tích.
Này gọi là đánh đến thiên địa biến sắc, trời đất tối sầm luôn đây sao?
Trong tay Linh Hoán kiếm tiên cầm một thanh trường kiếm, thông thấu minh triệt, từ xa nhìn lại, gần như không thể nhận ra được hình dạng, một kiếm quét ngang, uy lực cũng chẳng đến mức kinh người, nhưng khi áp sát Hình Thiên với khoảng cách chỉ còn ba bước, kiếm quang lại như thủy ngân, dâng trào cuồn cuộn không dứt, phát ra một thứ phù chú cực kỳ phức tạp. Sau khi thực lực kiếm tu đạt tới cực hạn, toàn bộ phù chú trên thân kiếm sẽ tự động giấu kín, sát khí hàm ẩn không để lộ ra, một khi hiện lên liền đoạt mệnh.
Hình Thiên dùng lá chắn bảo hộ bản thân, quát lên một tiếng lớn, sau đó trực tiếp vung búa liều mạng.
Vô số thần tiên hốt hoảng tránh né, không ngừng thay đổi chỗ ẩn thân, diện tích Bạch Ngọc Kinh cực kỳ rộng lớn, ngay cả chiến thế của Hình Thiên cùng Linh Hoán kiếm tiên cũng không thể chống đỡ, cây gãy đá bay, thế nhưng nơi bị ảnh hưởng cũng chỉ là một khu vực nho nhỏ trong năm tầng mười hai thành.
"Ngươi chính là tay sai của Công Tôn Hiên Viên?!" Hình Thiên hận nhất chính là những kẻ sử dụng kiếm, không chừa một ai, khụ.
Linh Hoán kiếm tiên cũng không trả lời, kiếm phong áp sát, một vết máu thật dài liền xuất hiện trên cánh tay trái của Hình Thiên.
Hình Thiên nổi giận, vung búa trực tiếp chém xuống khiến cho sông Ngân cuồn cuộn nổi sóng:
"Đừng hòng khiến ta ngừng lại ở tầng thứ chín này!"
"Ai thèm cản ngươi?" Linh Hoán kiếm tiên lạnh lùng nói.
"Vậy ngươi chặn đường ta rốt cuộc là có ý gì?"
Kiếm chiêu trên tay Linh Hoán kiếm tiên vẫn không ngừng xuất ra, thỉnh thoảng lại có một tia sáng bàng bạc lập lòe xuất hiện trên kiếm phong thấu triệt như băng tuyết kia, kiếm khí cũng ngày càng thu liễm, lúc đầu bởi vì chém gãy xà ngang mái nhà, cho nên hiện giờ chỉ chạm nhẹ một chút, cả căn phòng liền lung lay, khí lưu vừa cuộn trào, lập tức vô thanh vô tức xuất hiện một lỗ hổng lớn.
Ngài kiếm tiên nào đó vẫn hăng say chiến đấu, không chút lưu tình.
—— ở Thiên giới nếu như đập phá hư nhà cửa của người khác, chắc chắn ngươi sẽ bị người ta đuổi theo báo thù, phá cho nơi ở của cả môn phái hoặc cả đám thần tiên đều tanh bành, sau đó ngươi còn phải chịu cảnh liên tục bị vây đánh hội đồng, nhưng nếu đem cả non nửa kiến trúc của một tầng trời san thành bình địa, vậy thì chúng tiên cũng chỉ đành kính nhi viễn chi, từ nay về sau hễ gặp mặt ngươi là sẽ đi đường vòng.
"Ngươi còn chưa đủ khả năng!"
"Hả?" Hình Thiên mờ mịt.
Kiếm phong nghiêng nghiêng, không trung u ám, từ mũi kiếm đến thân kiếm nhanh chóng tỏa ra một thứ ánh sáng bàng bạc, thân kiếm trong suốt lạnh lẽo, khiến cho người ta giật mình nhận ra khi nhìn xuyên qua thanh kiếm, bầu trời đã hoàn toàn khác hẳn trước đây, không có mây mù, cũng không có sương khói, hàn quang sáng ngời như vừa được gột rửa.
Ngài kiếm tiên nào đó khẽ nâng cằm, ánh mắt khinh miệt, nhìn xuống đám phế tích:
"Không thể khiến cho ta lui quá ba thước mà còn muốn xông lên những tầng trên à, xem ra hung danh năm đó của ngươi cũng chỉ có thế thôi."
Hình Thiên sửng sốt, tùy tiện nói: "Ta chỉ tìm Công Tôn Hiên Viên báo thù, bản thân đám người kia đầu óc không tốt, muốn đâm đầu vào chỗ chết, ta cũng không ngại mỏi tay!"
"Hửm?"
Linh Hoán kiếm tiên tức tối, câu này ám chỉ đầu óc ông ta cũng không tốt đúng không?
"Đúng vậy!" Hình Thiên cực kỳ thẳng thắn mà thừa nhận, "Ngươi nếu không phải là tay sai của Công Tôn Hiên Viên, còn cản đường ta như thế này, cũng chỉ có thể coi là đầu óc thẳng tuột như Dư Côn thường hay nói."
"Dư Côn..." Ngài kiếm tiên nào đó cắn răng.
Lão béo nào đó mới chui từ trong đống phế tích ra, vừa nghe tiếng liền vấp chân một cái, ngã lăn ra đất.
—— này đúng là nằm cũng trúng đạn mà, Dư Côn nhanh chóng ngó dáo dác xung quanh xem thử có nơi nào có thể trốn, chống tay xuống đất nâng người dậy, lão lập tức nhận ra thứ làm mình vấp té lúc nãy thế nhưng lại là Khai Sơn Phủ? Vậy chủ nhân nó đâu? Không đúng, Đỗ Hành cùng Thẩm Đông cũng không thấy!
Bên kia Linh Hoán kiếm tiên hai tay cầm kiếm, đuổi theo Hình Thiên khua khoắng loạn xạ, thoáng cái những tòa kiến trúc bên dưới đều có chung số mệnh với mấy lùm cây, thật sự bị chém ra một chiều cao đồng nhất. Lá chắn thanh đồng thiếu chút nữa không chống đỡ nổi trọng áp, Hình Thiên liên tục lui về phía sau, kiếm cùng lá chắn va chạm khiến cho những đốm lửa liên tiếp xẹt ra, tiếng leng keng đinh tai nhức óc vang lên với tần suất dày đặc cứ như tiếng mưa rào không ngừng trút xuống.
"Hay! Đánh rất hay!!"
Đương lúc một đám thần tiên nơm nớp lo sợ trốn trốn tránh tránh trong Bạch Ngọc Kinh không dám ló đầu ra, xa xa phía chân trời thế nhưng có một rặng mây đỏ bay tới, sắc màu hừng hực như lửa đốt, kẻ vừa tới kia sau khi hét xong một câu liền bay vút lại đây:
"Ừ đánh hắn đi, đúng vậy đúng vậy, đánh cho hắn không phân biệt được phương hướng luôn!"
Ông lão vận y phục màu xám nom có vẻ luộm thuộm này kích động đến mức cả chòm râu cũng run rẩy theo, chỉ hận không thể xắn tay áo xông vào góp vui, chung quanh Bạch Ngọc Kinh có kha khá thần tiên vừa trốn ra được, lúc bọn họ do dự định tiến lên ngăn cản, ông lão này liền trừng mắt, như cố ý mà lại như vô tình tiếp tục gào thét:
"Đập phá hết nơi này luôn đi, quá đã."
Hình Thiên tức giận thiếu điều muốn bạo phát, rống to một tiếng: "Khốn kiếp, ta chỉ muốn đập Cơ Thủy Thiên Cung!"
"Ta cho phép ngươi qua rồi sao?" Chiêu thức của Linh Hoán kiếm tiên lại càng nhanh hơn, khinh miệt nói, "Đúng là mất mặt."
"Đừng đánh nữa, ta trở về tầng thứ tám là được chứ gì!" Hình Thiên quyết định nhịn, đợi sau khi gã tu luyện thật tốt, nhất định sẽ trở lại đánh chết cái tên dám cản đường này!
Linh Hoán kiếm tiên cười lạnh: "Để ngươi trở về, càng mất mặt hơn."
"Ngươi!"
"Ha ha, đúng đúng, chính là như vậy, ngươi không phân rõ phải trái, Đoạn Thiên Môn so với ngươi còn có thể không phân rõ phải trái hơn." Ông lão vừa xuất hiện kia lập tức đắc ý cười to.
Các thần tiên còn lấp ló xung quanh xem xét tình hình lập tức dựng thẳng lông mày, bọn họ đã biết người tới là ai rồi.
Bởi vì nguyên văn của câu nói kia thật ra là "Ai không phân rõ phải trái, Xiển giáo so với kẻ đó còn có thể không phân rõ phải trái hơn".
Đừng nói là tầng mười tám, cho dù là Lăng Tiêu Điện cùng Dao Trì ở tầng ba mươi ba cũng còn phải đau đầu vì câu nói này. Gần đây cái vị kiếm tiên vừa phi thăng của Đoạn Thiên Môn kia, quả thực phải nói là vô cùng hứng thú với mấy thứ này, năm xưa Linh Hoán kiếm tiên tuy rằng tính tình kém, nhưng ít nhiều gì người ta cũng được cái làm biếng, mà từ khi vị nào đó phi thăng lên, số lần Linh Hoán kiếm tiên bị xúi giục đánh nhau cũng thẳng tắp tăng vọt, kết quả là trình độ khiến người ta đau đầu của Đoạn Thiên Môn cũng cấp tốc gia tăng, nhảy vọt lên bảng xếp hạng một trong những "tai họa" hàng đầu của tầng mười tám.
Mà ở phía sau, một cụm mây rốt cuộc cũng rề rề bay tới.
Vị thần tiên cưỡi trên cụm mây này chẳng có lấy một chút tiên phong đạo cốt nào cả, bởi vì ông ta là đang ngồi bẹp trên cụm mây, mặt mày thì rầu rĩ, cái thần thái kia cực kỳ giống với mấy hành khách xe buýt vào lúc sáu giờ sáng, chính là nửa tỉnh nửa mê, vật và vật vờ.
Linh Hoán kiếm tiên vừa trông thấy, lập tức thuận tay thu kiếm về.
—— kiếm quang lập lòe không trực tiếp thu vào mi tâm, mà dường như có một lá bùa thoáng ẩn thoáng hiện, rất nhanh sau đó liền biến mất.
Mà Hình Thiên bị đánh thành quen, lá chắn thanh đồng còn đặt trước người, vẫn đang tiếp tục lui về phía sau, búa trong tay còn đang vung vẩy không ngừng. Đợi đến lúc gã nhận ra tiếng binh khí đã biến mất, ngẩng đầu nhìn lên, Linh Hoán kiếm tiên người ta đã bay đi thật xa.
Một hơi của Hình Thiên lập tức nghẹn trong lồng ngực không có cách nào thoát ra, gã điên cuồng hét to một tiếng, liên tiếp vung búa chém hơn mười thần tiên đang chạy trốn, lao thẳng đến bạch tháp, xông lên tầng thứ mười.
Bên kia, vị thần tiên đang ngồi trên cụm mây cũng không ngẩng đầu lên, giọng nói chẳng khác gì tiếng thều thào trăn trối:
"Sư phụ, ngươi lại chạy đi đâu vậy? Chúng ta đều đang tìm ngươi."
Linh Hoán kiếm tiên nhìn cũng không thèm nhìn đồ đệ lấy một cái, cố ý quay sang nói chuyện với một người khác:
"Còn phải đón thêm một người về. Đồ đệ ngươi... gọi là Đỗ Hành đúng không, phi thăng rồi."
"A?"
Ông lão áo xám đột nhiên há to mồm, sau đó ngây ngốc vặn vặn ngón tay.
Hình như không phải lúc này mà! Chẳng phải là phải chờ 300 năm sau khi đồ đệ đúc thành kiếm thì mới có thể phi thăng sao? Chẳng lẽ Đỗ Hành đã quên chuyện này, không có khả năng, vị sư phụ nào đó tỏ vẻ, Đỗ Hành so với bản thân mình còn đáng tin hơn nhiều, sao có thể để xảy ra sai sót như thế được?
"Vậy, vậy y ở đâu?"
"Ấy, ta còn quên chúc mừng ngươi, đồ đệ ngươi có đạo lữ, là dẫn từ Nhân gian tới." Linh Hoán kiếm tiên có chút bất an mà nói, nhưng vẫn cố ý bày ra bộ dạng vui mừng sung sướng, tươi cười khả cúc, tiến lên vỗ vai. "Đây là lần đầu tiên Đoạn Thiên Môn chúng ta có chuyện thế này đấy, từ đời sư phụ ta cho đến tận đời ngươi đều rặt một đám cô đơn, xem đồ đệ ngươi đi, đúng là không chịu thua kém."
"Đương nhiên, ha hả." Sư phụ của Đỗ Hành theo phản xạ mà trả lời.
Nụ cười của Linh Hoán kiếm tiên càng thêm quỷ dị.
"Ớ, vậy bọn họ đâu rồi?" Vị thần tiên nào đó không kịp chờ đến lúc trông thấy đạo lữ mà đồ đệ mình nhìn trúng.
"Ở Thừa Thiên phái của Thần Cơ Tử..."
Linh Hoán kiếm tiên nói được nửa chừng, bỗng nhiên cảm thấy không đúng: "Khoan đã, Thần Cơ Tử đâu?"
Ba vị kiếm tiên của Đoạn Thiên Môn nhất thời ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, khuôn mặt chợt biến sắc, trực tiếp cưỡi mây lao đến Bạch Ngọc Kinh, đối mặt với một đống phế tích chất cao như núi, lại càng không biết phải bắt đầu tìm từ đâu.
"Thần Cơ Tử, ngươi ra đây cho ta?" Linh Hoán kiếm tiên rống giận, hồi âm vang vọng không dứt, xung quanh lại hoàn toàn không có động tĩnh.
Sư phụ của Đỗ Hành bắt đầu liều mạng đào bới trong đám gạch ngói vụn, lại túm một thần tiên đang chạy trốn tới ép hỏi: "Nơi dừng chân của Thừa Thiên phái lúc đầu ở đâu?"
Trải qua cơn đại biến như vậy, ai còn có thể phân biệt được phương hướng giữa một đống phế tích như thế này? Ba vị kiếm tiên liên tục hỏi bảy người, những kẻ đáp không được đều bị ném ra ngoài, ngã đến dở sống dở chết, khó khăn lắm mới vớ được người thứ tám, nghe người nọ nơm nớp lo sợ trả lời:
"Ngay... ngay bên cạnh sông Ngân, đi men theo đường này, hẳn là khu vực kia."
Ba vị kiếm tiên vội vã chạy đi tìm Đỗ Hành, còn người này thì may mắn bảo vệ được cái mạng nhỏ.
Trong nháy mắt, đám ngói tàn gạch vụn đã bị mạnh mẽ nhấc lên, mấy người nói thử xem, bộ đây là đang thanh lý ve chai hay sao, bọn họ cứ thế mà hất tung hết tất cả đống gạch đá lên, khiến cho đám thần tiên còn đang giãy dụa bên mấy tảng đá cạnh bờ sông lập tức bị đập đến mức dở sống dở chết, rất nhanh sau đó, khu vực bên bờ sông liền bị dọn ra một bãi đất trống, đã vậy còn nhặt được một thanh phủ linh bám đầy bụi đất.
Cuối cùng Dư Côn mặt xám mày tro cũng được kéo ra.
Tốt rồi, này là người quen, tất cả kiếm tiên của Đoạn Thiên Môn đều biết.
"Nói, đồ đệ ta Đỗ Hành đâu?"
Lão béo nào đó khóc không ra nước mắt, ai biết đâu, các ngươi đánh sập luôn phòng ở của môn phái người ta, sau đó lại chạy về tìm người tính sổ, tám phần là toàn bộ Thừa Thiên phái đều chạy lấy người cả rồi.
"Là ở chỗ đó, chắc chắn là ở đó!" Dư Côn chỉ vào nơi vốn là phòng bế quan mà nói chắc như đinh đóng cột.
"Nói bậy, chúng ta vừa tìm chỗ đó xong."
Là một con cá, ánh mắt Dư Côn rất không tự giác mà liếc xuống sông Ngân, con sông này rất rộng rất sâu, tuy rằng chưa đủ để lão biến thành nguyên hình, nhưng cũng có thể giúp lão chạy thoát thân, kết quả là ánh mắt lão lại trực tiếp khiến cho Linh Hoán kiếm tiên hiểu sai ý.
"Đúng rồi, nói không chừng là rơi xuống sông rồi, sông Ngân chúng ta vẫn chưa tìm!"
Lúc này thì không còn gì để nói nữa, ba vị kiếm tiên lại cưỡi mây lao đầu xuống sông Ngân.
Nước sông từ bên ngoài nhìn vào, quả thực phải nói là mênh mông cuồn cuộn trong vắt, mà linh khí bên trong cũng không kém là bao, vượt quá phạm vi mười bước thì chỉ thấy được cảnh tượng hỗn độn, hoàn toàn không nhìn ra bất cứ thứ gì, lòng sông vừa tối vừa sâu, nước sông chảy xiết, bọn họ cùng nhau lần theo dòng nước mà tìm, quậy tung đến nỗi toàn bộ khu vực ven bờ sông Ngân ở Bạch Ngọc Kinh đều bị sóng lớn vỗ tung thành một đống hỗn loạn.
Vậy Đỗ Hành cùng Thẩm Đông đang ở nơi nào?
Quả thật là đang ở dưới đáy sông, nhưng sau một thời gian dài lặn ngụp trong dòng linh lực nồng đậm đã khiến thần thức bọn họ thoát ly ra khỏi cơ thể, xuôi theo dòng chảy của sông Ngân mà bay tới tầng thứ tám.
So với tầng thứ chín, áp lực linh khí ở nơi này nhỏ hơn rất nhiều, thành thị trung tâm của tầng thứ tám cũng là cảnh tượng hoang tàn đổ nát một nửa, đây là do bị Hình Thiên phá hoại, không ít thần tiên đã chạy trốn tới tầng thứ chín, cũng có một vài người lánh nạn chưa kịp trở lại, sông Ngân ở tầng thứ tám hội tụ thành vô số đầm nước, cũng sẽ không tiếp tục chảy xuống tầng dưới, cho nên phải nói là vô cùng sâu.
Vẫn luôn có những chuyện trùng hợp như thế.
Thanh xà Bạch xà vốn mang ý định trốn tránh Hình Thiên, cho nên liền chiếm cứ một đầm nước nằm ở nơi sâu nhất. Dòng nước ở nơi này thông với nhau, nước chảy cũng sẽ dần dần chậm lại, sau khi chảy đến cuối tầng thứ tám thì sẽ có một tòa Liệt Diệm Sơn khiến cho nước không ngừng bốc hơi trở thành linh khí rồi tiêu tán.
Lúc trước Bạch xà vội vã đuổi theo, cũng dừng ở Tiếp Tiên Thai tại tầng thứ tám, nó lập tức biến về nguyên hình, lặn ngụp trong đủ các loại đầm nước lớn nhỏ, rất nhanh sau đó liền tìm được Nhị Phụ. Nhị Phụ khắp người quấn đầy xích bạc, ngồi đó ung dung cười lạnh nhìn đồ ngu Hình Thiên một đường xông thẳng lên tầng thứ chín.
"Hừ hừ, có phiền toái lớn đang chờ gã, cứ mặc kệ gã đi!"
Nhị Phụ cùng Nguy, đầu người thân rắn, trước khi bị trục xuất vốn là thiên thần, mà tầng thứ tám này lúc trước cũng chính là hang ổ của bọn họ.
Ngâm mình trong đầm nước bên cạnh Liệt Diệm Sơn, thoải mái đến mức Nhị Phụ cũng phải cảm tạ Hình Thiên bỗng nhiên khinh suất mà ném hắn lên trên này. Không có nơi nào tốt bằng quê nhà, đúng không!
"Nghe nói Cơ Thủy Thiên Cung đã không còn." Bạch xà Nguy sau khi nuốt tươi hai thần tiên, đã phần nào nắm được tình hình bất ổn của Tiên giới.
"Vậy thì quá hời cho Công Tôn Hiên Viên rồi." Nhị phụ âm lãnh nói.
Sau đó liền thuận thế dựa vào người Nguy, bơi lội trong đầm nước thế này cũng rất phí sức.
"Vốn còn trông cậy Hình Thiên sẽ tìm hắn gây phiền phức, nhất cử lưỡng tiện." Nhị Phụ nghiến răng nói, "Mà thôi, giờ thì quên đi, dù sao ta cũng không có năng lực báo thù, cứ mặc kệ bọn chúng muốn chơi ra sao thì chơi!"
Lần này về lại chốn cũ, tâm trạng hắn cũng phấn chấn hơn hẳn, nơi này so với cái U Minh giới tồi tàn kia thì tốt hơn rất nhiều.
Nguy cũng không đẩy hắn ra, thuận theo động tác của Nhị Phụ, mở miệng hỏi: "Vạn nhất những tầng trời phía trên đều sụp đổ?"
"Thì ra ngươi cũng sợ! Ha ha!"
Nhị Phụ nghiền ngẫm cười, động tác lại càng không thành thật: "Yên tâm, chết cũng phải hai ta cùng chết, những Cổ Tiên khác sẽ nghĩ biện pháp, nếu ngươi thật sự sợ hãi, vậy thì lúc này càng nên..."
Tận hưởng lạc thú trước mắt đã chứ!
Thanh xà cùng Bạch xà quấn lấy nhau, khuấy đảo đến mức trong đầm nước xuất hiện vô số lốc xoáy, cuối cùng vì ghét bỏ nguyên hình quá dài quá vướng víu, bọn họ dứt khoát biến về hình người, cũng không biết hôn thiên ám địa bao lâu, vừa lúc có một dòng nước xiết từ tầng thứ chín đổ xuống, linh lực cuồn cuộn khiến cho Nhị Phụ cùng Nguy đều choáng váng, thần thức vốn đang bay bổng ở nơi cực lạc chợt bị áp chế, tức khắc chìm xuống.
Sau đó bọn họ đồng thời mơ mơ màng màng mở to mắt, cứ như không rõ đây là nơi nào, bản thân mình lại đang làm gì.
Ánh mắt đầu tiên chạm phải đối phương, hai người liền đồng thời cả kinh, đồng tử cũng đột ngột co rút.
Đỗ Hành trong nháy mắt liền phát ra sát khí ào ạt, nếu không phải đang khống chế thân thể Nguy, y quả thật đã giết luôn cái kẻ vô duyên vô cớ xuất hiện trước mắt mình, còn... Nhị Phụ thì sao.
Thẩm Đông lại càng thẹn quá hóa giận, bên này cảm nhận được càng sâu sắc hơn đó hiểu không? Mà cũng phải nói, gương mặt của cái gã gọi là Nguy kia quả thật trông cứ như bị bạch tạng, mắt chỉ liếc một cái liền khiến người ta có cảm giác thiếu điều muốn rụng tim, hắn cũng hận không thể vung một chưởng đập chết con rắn khốn kiếp này.
—–
Mấy thím biết hai má Nhị Phụ w Nguy đang làm gì hơm??? (*"∀"*)
Hành Hành Đông Đông cũng biết lựa thời lựa người để nhập lắm ~~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...