Chỉ cần không ngừng gây áp lực cho Tu Chân giới, bọn họ sẽ luôn có thể sáng tạo ra kỳ tích —— dù sự việc có phức tạp hơn đi nữa, chẳng lẽ còn có thể khó khăn hơn cả chuyện phi thăng sao? Đương nhiên hiện giờ câu nói này đã bắt kịp xu hướng thời đại mà đổi lại thành "dù sự việc có hỏng bét hơn đi nữa, chẳng lẽ còn có thể phiền toái hơn cả kiếm tiên Đoạn Thiên Môn sao"? Mau mau chóng chóng làm cho xong chuyện, sau đó lượn qua một bên kiếm chỗ nào mát mẻ mà ngồi đi.
Chuyện lớn trong thiên hạ, dựa vào đâu mà muốn đội trang hoàng bọn họ quan tâm chớ! Nghề nghiệp quyết định thái độ với đời, bọn họ chẳng qua chỉ là làm công việc xây dựng nhà cửa, sư môn Bách Bảo Các thì là chế tạo pháp bảo, muốn kiếm chác từ cái đám kiếm tiên cả đời chỉ dựa vào một thanh kiếm kia, đây tuyệt đối sai lầm, bởi vì cái đám đó chính là loại khách hàng bèo nhất, chả có chút giá trị phát triển nào cả.
Vì thế hai ngày sau, tòa nhà ma quái nào đó lại trở về nguyên trạng.
Bên ngoài vẫn là bức tường xi măng loang lổ, cùng với tấm kính thủy tinh sứt sẹo nơi nơi gió lùa, thế nhưng sàn nhà sụp lún cùng cái lỗ to tướng trên tường lại cứ như chưa bao giờ xuất hiện, tòa nhà vẫn vững chãi đứng lặng giữa một bãi phế tích, trông không có chút gì giống với một tòa nhà xuống cấp có khả năng lung lay chực đổ bất cứ lúc nào.
Đỗ Hành chỉ yêu cầu là "khôi phục nguyên dạng", đội trang hoàng của Tu Chân giới liền thật sự tuân theo cái tiêu chuẩn đó mà gia cố lại tòa nhà này, kể cả mấy vết ố to to nhỏ nhỏ trên cầu thang lầu ba cũng được làm không khác là bao so với lúc ban đầu, đến cả độ dày của lớp bụi bặm tích đầy trên đất cũng được đo đạc kỹ càng, ở phía tường ngoài còn được viết lên hai chữ phá dỡ thật to mang đậm chất nghệ thuật, trong hành lang chất ngổn ngang mấy thứ vật dụng cũ nát, vừa khéo có thể để cho Thẩm Đông giẫm lên mà chui từ ngoài cửa sổ vào.
"Bọn họ nhặt lại mấy thứ rác rưởi này làm gì?" Thẩm Đông chả hiểu ra sao cả.
"Bởi vì Tu Chân giới có một vài người, là cố tình muốn ngụ tại những nơi kỳ quái..."
Làm một đội trang hoàng hợp cách, phải biết tôn trọng thói quen của khách hàng.
—— cho nên trong mắt bọn họ, tại Tu Chân giới này, Đỗ Hành Thẩm Đông chính là mấy cái thằng dở hơi thích ở trong một tòa nhà chuẩn bị phá dỡ đó hả?
Đây là chuyện quái gì vậy!! Thẩm Đông hối hận cực kỳ, lúc trước Đỗ Hành gọi điện thoại bảo người ta đến sửa sang lại nhà cửa, khi đó hắn nên cướp lấy di động mà yêu cầu bọn họ sửa thành cả tòa biệt thự luôn cho rồi! Nhà cửa rộng một chút thì đã sao, ở Tu Chân giới mà còn sợ nhà bẩn không ai quét à?
Thẩm Đông bám trên khung cửa sổ hành lang mà trông ra ngoài, sương mù giăng dày đặc nơi vùng trời phía trên bãi phế tích đã bị xua tan bốn phía, chỉ để lại một mảng xanh biếc trống trải ở trung tâm, mà trên mái ngói gần như đổ nát là vô số yêu tu đang làm việc khí thế. Những thứ rác rưởi đổ ra từ tòa nhà căn bản không cần phải vận chuyển đi, vì đã có mấy đứa nghèo rớt như Trì Mậu vừa làm việc vừa lùng sục các thứ vẫn còn có thể sử dụng được, chẳng hạn như mấy tấm mút mềm mại lót trong sofa cùng vài thứ linh tinh khác, cứ nhét thẳng vào trong túi không gian trữ vật làm đồ dự phòng là xong. Còn những thứ vật dụng không ai đoái hoài đến cùng mấy đống gạch vụn ngói vỡ thì lại được dán bùa, sau đó mọi người vây quanh cố gắng niệm chú, ném toàn bộ những thứ đó vào U Minh giới.
"Anh cảm thấy ngôi nhà này mất mấy ngày mới có thể xây xong?"
"Nếu chỉ là một tòa nhà, nội trong một ngày là có thể phá đất mọc lên, chẳng qua... nếu muốn bố trí trận pháp kiên cố nhất, dù nhân số có nhiều hơn đi nữa, không mất một tháng thì e là không thể hoàn thành." Đỗ Hành liếc mắt sang bên kia một cái.
"Càng lâu càng tốt!"
Thẩm Đông bước lên cầu thang, co chân nhảy vọt qua mấy bậc thang đã sụp xuống, bắt đầu leo lên lầu sáu:
"Làm thế nào mà Dư Côn chịu nhả tiền ra vậy?" Con cá kia giờ lại hào phóng đến mức đó cơ à?
"Có lẽ là muốn dùng tiền mua bình an, hiện giờ lão còn ước gì Đoạn Thiên Môn cứ ở yên một chỗ đừng đi đâu hết, như vậy mới là an toàn nhất." Đỗ Hành thờ ơ nói: "Em cũng hiểu mà, lão sợ Xiển giáo đến mức phát cuồng luôn rồi."
"Xiển giáo rốt cuộc đã làm gì ông ta vậy?"
Thẩm Đông nào giờ vẫn chẳng thể hiểu nổi, với thực lực hùng mạnh của Côn Bằng, hơn nữa còn là nguyên nguyên vẹn vẹn không thiếu cánh không cụt đuôi mà sống sót tới tận ngày hôm nay, chả có lẽ nào lại không đáng tin cậy như vậy chứ! Cái đồ tầm nhìn thiển cận như Linh Hoán kiếm tiên nhìn không thấu Dư Côn thì thôi không nói, thế nhưng Thần Cơ Tử trên Thiên giới, Triển Viễn tại Tu Chân giới, cũng không thể phát giác được những tính toán của cái lão béo này, biết đâu chừng Dư Côn còn đang giấu dốt, thực lực cũng không đơn giản như lúc bình thường lão ta thể hiện ra.
Thẩm Đông đã từng tận mắt trông thấy thác nước sông Ngân hoành tráng đồ sộ đến cỡ nào, gác qua một bên mấy lời tự biên tự diễn của Dư Côn khi bình thư trên TV đi, chỉ nói đến việc Ứng Long muốn khép lại cái thác nước kia liền tìm đến Dư Côn xin giúp đỡ —— với tính cách của Ứng Long, những kẻ thực lực kém cỏi có thể được tên đó để mắt đến sao? Không bị nó dùng đuôi quất chết là hên lắm rồi.
"Lão không chịu nói thì ai mà biết được. Chẳng qua, ta đoán rất có thể là có liên quan đến vị Thiên Tôn kia."
"Hả?"
"Lúc con bạch hạc kia mở miệng phun tiếng người, vẻ mặt Dư Côn phải nói là cực kỳ... đặc sắc." Những nơi Đỗ Hành đi qua, tro bụi vẫn hoàn tro bụi, ngay cả dấu chân cũng không lưu lại.
Bộ não đen tối của Thẩm Đông lại bắt đầu phỏng đoán mấy vạn năm trước rốt cuộc đã xảy ra cái chuyện bi thảm cùng cực gì, nhưng đáng thương thay, hắn ngay cả bộ dáng của Văn Thù Quảng Pháp thiên tôn như thế nào cũng chả biết. Cái con bạch hạc ú nù khệ nệ xách bụng đi tới đi lui kia, dù có cố gắng suy diễn ảo tưởng như thế nào cũng chả ra được hình ảnh của một kẻ ngạo mạn coi trời bằng vung, quả thật mất hình tượng lắm biết không.
Cửa phòng mở ra, trong phòng khách trống rỗng.
"Quái lạ, Thạch Lưu đâu rồi?" Thẩm Đông không nhịn được mà ngó dáo dác xung quanh.
Đỗ Hành ngay cả đầu cũng chẳng thèm xoay lại: "Không cần tìm, nó sẽ tự động trở về."
"Nè nè!"
Có cái kiểu chủ nhân như vậy sao? Cũng quá vô trách nhiệm rồi.
Thẩm Đông đi vào nhà bếp nhà tắm tìm hết một vòng, không có, hắn lấy tay ấn lên hoa văn trên tường, kéo từng cái hộc tủ lôi từng món đồ gia dụng ra ngoài, hòng cố gắng tìm cho ra cái cục bông đen nho nhỏ kia trong một mớ tạp nham hổ lốn.
Kết quả Thạch Lưu không tìm được, lại phát hiện ra cái tấm vải lông Giao điểu thường được dùng để trải giường rơi rớt trên sàn phòng ngủ.
Thẩm Đông ngây ngốc nhặt nó lên, không phát hiện được bất kỳ dấu vết khả nghi nào, nhưng khuôn mặt hắn vẫn đột nhiên đỏ bừng, cực kỳ tức giận mà lôi cái tấm vải đắt đến không thể tưởng tượng nổi kia vọt ra phòng khách, rống lớn:
"Anh không đem theo thứ này à?"
"Cũng chẳng có ai lấy mất." Đỗ Hành khép hờ hai mắt, tự mình điều tức, "Tại Tu Chân giới, vải lông Giao điểu cũng chỉ còn dư lại bấy nhiêu thôi, chả ai lại muốn mạo hiểm đắc tội với ta để trộm nó đi cả."
Thẩm Đông thiếu điều bị y chọc giận đến mức đỉnh đầu bốc khói, tức thì túm tấm vải kia lại rồi ném qua:
"Ai quan tâm có kẻ nào trộm đi hay không!! Anh cứ như vậy... đến nhà cửa cũng thế, trực tiếp đưa cho người ta tu sửa trang hoàng luôn hay sao?"
Không cần biết hiện trường sau đó có giống một căn nhà bị phá dỡ tới cỡ nào, nhưng mà ——
Đỗ Hành còn chưa kịp kéo xuống tấm vải lông Giao điểu, cổ áo đã bị túm chặt, đối mặt với Thẩm Đông đang nóng nảy đến mức chỉ hận không thể đuổi theo đội trang hoàng kia rồi giết người diệt khẩu, Đỗ Hành thoáng nghĩ ngợi, sau đó vẫn cứ chậm rãi nói:
"Em không cần căng thẳng như vậy."
"Ai căng thẳng?" Thẩm Đông thiếu điều nhảy dựng lên, để che giấu sự chột dạ của mình, hắn lập tức giận dữ cướp lời: "Chẳng lẽ anh cảm thấy... cái chuyện kia bị người ta đem ra đồn đãi bàn tán là thú vị lắm sao?! Hay là anh định từ nay về sau không bao giờ bước ra khỏi cửa nữa?"
"Bọn họ không biết."
"Anh không muốn bước ra khỏi cửa, nhưng tôi muốn... A?!"
Thẩm Đông lúc này mới phản ứng lại kịp, chỉ có thể buồn bực giương mắt nhìn Đỗ Hành.
Trông thấy vẻ mặt "Nói mau, tôi đang đợi anh giải thích đấy" của Thẩm Đông, Đỗ Hành cầm lòng không đặng mà nghĩ, may là kiếm của mình đã biến hóa rồi. Y thật sự không có cách nào tưởng tượng được nếu như kiếm của Thái nhạc, kiếm của Linh Hoán, thậm chí là kiếm của môn chủ có thể biến hóa thì sẽ thành ra tình trạng thảm thiết đến mức nào.
Có thể là môn chủ sẽ không cần phải tức giận rượt đuổi Linh Hoán nữa, bởi vì Khinh Hồng kiếm chính là người đầu tiên nhìn Linh Hoán không vừa mắt nhất, mỗi ngày sẽ bám theo sau Linh Hoán đánh đập quát mắng, còn Thái Nhạc nếu lại dám tiếp tục lải nhải hoặc là sinh ra những ý tưởng điên rồ, Đại Tông tuyệt đối sẽ không chút lưu tình mà đập tỉnh ông ta. Cho dù môn chủ lại mất trí nhớ thêm lần nữa rồi lên cơn quậy phá, Trường Thừa kiếm chắc chắn vẫn có thể áp chế được chủ nhân nhà mình, dù thanh kiếm đó có mang Cửu Đức khí đi chăng nữa thì vẫn được xem là phần tử bạo lực —— dám quên bản thân là kiếm tu hả, dám quên luôn thanh kiếm của mình hả... hay là thôi đi, hậu quả thực sự không có cách nào tưởng tượng nổi đâu.
Đỗ Hành hiếm thấy mà đột nhiên ngẩn người, đó cũng là vì có Thẩm Đông ở bên cạnh, lúc có kiếm bên mình, kiếm tu luôn sẽ có chút tùy tiện.
Chẳng qua điều kiện tiên quyết là, kiếm của họ phải có tính kiên nhẫn cao ——
"Anh không nói năng gì là sao hả?"
Cái trán Thẩm Đông đã thiếu điều dí sát vào chóp mũi Đỗ Hành, muốn túm cổ áo đối phương làm ra vẻ dữ tợn mà lắc qua lắc lại mấy cái, thế nhưng hắn lại không có cách nào kéo cho Đỗ Hành di chuyển được, đương lúc không cam lòng mà quậy phá làm phiền người kia, tay phải đột nhiên bị Đỗ Hành đè lại.
"Khả năng mà em nói là không tồn tại, pháp thuật Đạo gia, chẳng lẽ ngay cả Vô Hoạn Tử cũng không bằng được sao?!"
Thẩm Đông cụp mắt.
Vô Hoạn Tử, hình như hắn đã từng bắt gặp trong dịp lễ mua sắm tết Trung Thu ở siêu thị Sơn Hải rồi thì phải, chính là pháp bảo dùng để tắm gội giặt quần áo... Chẳng những có thể dùng như bột giặt, mà lúc tẩy rửa dường như còn có thể gột sạch luôn cả mấy thứ tà khí, giá rẻ đặc biệt mua một cân tặng một cân.
Ấy khoan, hình như bơi hơi bị xa rồi.
Còn nữa, sao mà hắn cứ có cảm giác như vừa nghe được tiếng chuông điện thoại reo vậy?
Đỗ Hành thong thả kéo bàn tay Thẩm Đông đang túm trên cổ áo mình xuống, sau đó mặt tỉnh như ruồi ung dung bước vào trong phòng ngủ.
Thẩm Đông ngây ngẩn cả nửa ngày trời, sau đó mới chợt nghĩ ra Đỗ Hành có lẽ là đi nghe điện thoại, hắn lập tức thở phì phò ngồi phịch trên ghế, thuận tay giấu luôn cái điều khiển từ xa vào trong một ngăn tủ trên vách tường mà mình vừa kéo ra lúc nãy, tiếp đó lại không chút dấu vết mà đóng vào.
Khoảng cách giữa phòng khách và phòng ngủ cũng không xa lắm, cửa phòng lại không đóng, thế nhưng dù cho Thẩm Đông có dỏng tai nghe ngóng thế nào, cũng chả nghe ra được cái quỷ gì.
Đỗ Hành chỉ không mặn không nhạt ừ ừ mấy tiếng, sau đó liền cúp điện thoại.
Thẩm Đông lập tức xoay đầu sang chỗ khác, giả bộ như còn đang lục tìm Thạch Lưu, hoàn toàn chả thèm đếm xỉa gì đến Đỗ Hành.
Nghe được tiếng bước chân dừng lại sau lưng mình, Thẩm Đông vẫn chẳng hề lên tiếng, qua cả buổi trời, sau khi hắn bới tung toàn bộ các ngăn tủ mà vẫn chưa tìm ra được Thạch Lưu, lại đột nhiên sực nhớ ra Đỗ Hành lúc đi đứng tuyệt nhiên chẳng bao giờ phát ra tiếng động, trừ phi y muốn để cho mình nghe được, nếu không thì căn bản là vô thanh vô tức, nói cách khác, lúc này đây tâm trạng của Đỗ Hành có lẽ là đang rất tốt, không thì tại sao lại rảnh rỗi đến mức đứng nhìn hắn thu dọn đồ đạc kia chứ?
Xí! Rốt cuộc ai là trò tiêu khiển của ai đây?
Thẩm Đông còn chưa kịp phát cáu, đã bị một bàn tay đè lại, suýt chút nữa là ngồi bẹp luôn trên đất.
"Dư Côn không đợi được nữa rồi."
"Hả?" Thẩm Đông chả hiểu đầu cua tai nheo gì mà dòm Đỗ Hành.
Đỗ Hành cũng cúi đầu nhìn hắn: "Lão gào thét trong điện thoại bảo rằng ngày mai siêu thị Sơn Hải sẽ khai trương."
"Sao lão không lên TV tuyên truyền luôn đi?"
"Lão dám sao?"
Ặc, hình như từ sau khi đám kiếm tiên Đoạn Thiên Môn dọn vào ở trong khách sạn Phong Trần, tiết mục bình thư trên TV mỗi ngày – Thiên giới tuyệt địa đại đào sinh – cũng vô duyên vô cớ bị ngừng phát sóng luôn thì phải.
Thẩm Đông chợt nhớ đến cái đám kiếm tiên khốn khổ khốn nạn nào đó, giờ đây dưới sự giám sát của môn chủ, bọn họ chỉ còn nước ngoan ngoãn xem chương trình huấn luyện cấp bốn trên TV rồi ôm cái đống tài liệu ôn tập mà dùi mài kinh sử thôi, lúc này đây hắn chợt có một loại cảm giác sung sướng ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây —— ai biểu mấy người mặc sức quậy phá, khiến cho cả một cái bệnh viện quân đội của người ta nát bấy luôn làm chi.
Chẳng qua với năng lực sắp xếp của Triển Viễn đại sư, nhất định cũng có thể điều động đội ngũ xây dựng của Tu Chân giới đến xây sửa lại bệnh viện cho giống y như lúc ban đầu, hơn nữa tuyệt đối bảo đảm chất lượng, chắc chắn không phải là loại công trình bã đậu.
Binh khí đều rất mang thù.
Còn mang thù nhiều hơn cả yêu tu nữa!
Thẩm Đông nghĩ ngợi xong xuôi, liền không chút tốt lành gì mà dòm dòm Đỗ Hành, miệng lại nói:
"Anh thật sự tính đi sao? Quản lý khu lễ tân siêu thị Sơn Hải cũng có thể tự mở cửa vậy."
"Không muốn đi cũng không được..."
"Hả?" Thẩm Đông thực sự đần mặt ra luôn, Đỗ Hành từ khi nào lại dễ nói chuyện như vậy?
"Sau khi từ Thiên giới trở về, em đã đặt mua một đợt hàng, còn sửa sang lại nhà cửa một lần, lúc ở khách sạn Phong Trần... em còn đi ra ngoài đặt mua thêm chín bộ tài liệu cấp bốn cùng một xe bia, còn ăn thêm hai cái lẩu... Đương nhiên lẩu và bia cũng không tốn bao nhiêu, những thứ quý giá nhất Tu Chân giới ngoại trừ các loại dược liệu khoáng vật sản lượng ít ỏi, cùng với các kiện pháp bảo đan dược chất lượng cao, thì chính là tài liệu ôn thi sát hạch về phàm nhân, một bộ tài liệu cấp bốn đã ngốn mất mười vạn..."
"Cái gì? Sao mà lừa đảo quá vậy!"
"Hơn nữa tài liệu ôn thi mỗi năm cũng không giống nhau, tùy thời lại bổ sung thêm một vài nội dung mới, không có cách nào tái sử dụng được." Đỗ Hành vươn tay ôm lấy Thẩm Đông đang ngu người, cố ý dùng ngữ điệu có chút nghiêm trọng mà nói: "Cho nên, thẻ của ta cũng thiếu nợ rất nhiều! Lúc nãy Dư Côn gọi điện, ngoại trừ nói về việc khai trương, chính là để thông báo tin tức bất hạnh này cho ta biết, chúng ta dù không muốn đi làm cũng không thể được."
"Chuyện đó không có khả năng!" Thẩm Đông cảm thấy cực kỳ vô lý, "Lúc trước tôi mua Thái Phùng Chưởng tốn mất hai trăm vạn, cũng có thấy anh nói gì đâu..."
"Đúng vậy, lúc chúng ta trở về, tiền mua Thái Phùng Chưởng liền tự động bị khấu trừ vào thẻ, còn thêm một lần trang hoàng nhà cửa... Nếu đem ra so sánh với đống tài liệu kia, xe bia của em quả thực chẳng đáng bao nhiêu cả."
Thẩm Đông nghẹn họng nhìn trân trối, thuận tay xách lên tấm vải lông giao Điểu đang nằm dưới đất.
Cái thứ của nợ này không phải là vô giá sao?
Đỗ Hành thở hắt ra một hơi thật dài: "Em cảm thấy mình có thể bán thứ này đi sao?"
"Sao lại không... A, tuyệt đối không thể!!"
Thẩm Đông đầu đầy mồ hôi mà nhớ tới cái lần bọn họ trùm tấm vải này vào để làm cái chuyện không dành cho trẻ em nào đó, cho dù có giặt lại, hắn cũng không có cách nào tưởng tượng ra được chuyện bán nó đi làm thành quần áo cho kẻ khác mặc trên người!
"Vậy phải làm sao đây?"
Ký ức thuở làm kiếm của Thẩm Đông cũng không mấy rõ ràng, thế nhưng hơn hai mươi năm làm một con người, từng sống ở thị trấn rồi dọn lên thành thị, mấy cái chuyện như một phân tiền cũng có thể làm khó anh hùng, ăn bữa trước không lo bữa sau, hắn chính là người biết rõ hơn ai hết!
"Lần trước em còn mua rất nhiều mì ăn liền về..."
"Ai nói để ăn!" Trên trán Thẩm Đông cũng đã hằn rõ gân xanh, hắn nghiến răng nghiến lợi mà nghĩ, hắn và Đỗ Hành dù không ăn gì thì cũng sẽ không đói chết, chẳng qua ăn uống lại là niềm yêu thích lớn nhất của Thẩm Đông, nhưng nếu không có tiền, hắn còn có thể ăn gì được nữa?
Thẩm Đông sực nhớ ra một chuyện: "Khoan đã, lần trước lúc tôi mua bia cùng với mì ăn liền và quần áo, còn được thối lại một ngàn đồng tiền nhân loại đó! Chúng ta có tiền mà!!"
Một ngàn đồng! Toàn bộ gia sản của Thẩm Đông tính tới thời điểm này cũng chưa chắc vượt qua được con số đó, trước kia cho dù đi làm thuê làm mướn, tiền lương tới tay cũng phải đem đi đóng học phí, sau này lại đem đi đóng tiền thuê nhà, căn bản sẽ không có tờ tiền nào mệnh giá vượt quá một trăm đồng ở được lâu dài trong túi hắn.
"Quả thật là có." Đỗ Hành gật đầu, lấy một ngàn đồng kia ra khỏi không gian trữ vật, tiện thể còn không quên tạt cho Thẩm Đông một chậu nước lạnh, "Nhưng chút tiền ấy có thể làm được gì?"
"Một ngàn đồng còn chưa đủ sao?" Thẩm Đông khinh bỉ nhìn y, kẻ có tiền đôi khi sẽ ngu xuẩn vậy đó, một ngàn đồng có thể làm được rất nhiều chuyện, chẳng hạn như có thể ăn được tám trăm tô mì thịt bò nè! Dép lê có thể mua bốn trăm đôi luôn! Có thể mua được bao nhiêu cân sủi cảo cùng bao nhiêu cái bánh mỳ!
Đỗ Hành quyết đoán lắc đầu: "Em có nghĩ đến chuyện lạm phát chưa?"
"..."
Xấp tiền mười tờ một trăm đồng dần dần trượt khỏi tay Thẩm Đông, phiêu phiêu đãng đãng rơi xuống sàn nhà.
Thẩm Đông đờ đẫn.
Chỉ mới bốn năm mà vật giá đã lên cao chót vót là cái khái niệm gì? Lúc Thẩm Đông còn đang học trung học, rau cải chỉ có mấy mao tiền một cân, bỏ ra năm đồng là có thể mua được một hộp đựng cơm thật đẹp. Đợi đến khi hắn thi đại học xong, rau cải tất cả đều là mấy đồng một cân, không bỏ ra mười đồng thì làm gì ăn được một hộp cơm ra hồn? Nghiêm túc tính lại, quãng thời gian đó thật ra còn chưa đến ba năm nữa ấy chứ.
"Không không, vật giá sẽ không tăng cao thái quá như vậy đâu! Rau cải chắc chắn là chưa lên đến mấy chục đồng một cân đâu!" Thẩm Đông như đang đứng trên bờ vực sụp đổ mà ôm đầu đi tới đi lui trong phòng, đột nhiên hắn hét lớn một tiếng:
"Không đúng, anh xạo tôi chứ gì, cho dù vật giá tăng cao, nhưng tiền lương cũng phải tăng chứ!"
"Nói thì nói như vậy, nhưng tiền lương của em là từ đâu mà ra?"
"Sơn Hải..." Thẩm Đông nghẹn lời.
Đỗ Hành lại làm như không thấy, chỉ nói thẳng: "Siêu thị Sơn Hải không có loại khái niệm như tuổi nghề, bởi vì nhân viên sẽ không từ chức, dưới tình huống thông thường cũng sẽ không chết được, cho nên không có chuyện tăng tiền lương. Ta nhớ tiền lương của em là một ngàn rưỡi đúng không?"
Cái định mệnh, đúng rồi, còn là do hắn tự tay điền vào nữa!
Thẩm Đông thật sự muốn quỳ sụp xuống đất, lúc trước mắc gì mà hắn không chịu điền thêm một số không ở đằng sau chứ?
Hắn bại trận nằm ẹp luôn xuống sàn, thều thào cất tiếng: "Tôi không đi làm đâu, dù sao tôi cũng không đói chết được."
Cho dù không có kiếm tiên, Tu Chân giới cũng vừa thu nhận thêm một đám thần tiên, có trời mới biết cái đám đó sẽ quậy banh nóc đến mức nào! Cái chuyện bị người ta chen lấn dòm ngó, một lần thôi là đủ lắm rồi, hắn không muốn lại được trải nghiệm cái cảm giác kinh khủng khiếp đó lần nữa đâu.
"Vậy lấy cái điều khiển từ xa mà em vừa giấu ra đi."
"..."
"Trước khi ra ngoài ta sẽ dạy em cách chuyển kênh, nếu không em ở nhà một mình thì có thể làm gì?" Kiếm cũng chẳng biết tu luyện giết thời gian.
Thẩm Đông dòm Đỗ Hành với cái mặt 囧 hết sức.
Đỗ Hành ngồi vào bên cạnh hắn, nghĩ nghĩ một hồi, cũng thuận thế nằm xuống kế bên. Hai người vai kề vai, ngay cả hơi thở cũng gần trong gang tấc: "Chuyện này em không cần phải lo lắng, dù sao ta vẫn sẽ có biện pháp."
"Tôi vẫn nên đi làm với anh thì hơn..." Thẩm Đông đau đớn túm chặt tấm vải lông Giao điểu, kéo lên đắp ở trên mặt.
Cuộc đời làm kiếm sao mà ảm đạm thế này!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...