Sắc trời ảm đạm, ngay cả lá cây cũng thôi xào xạc, không khí nặng nề đến mức Thẩm Đông cảm thấy mơ màng muốn ngủ, lại bỗng nhiên bị một tràng âm thanh lạch cạch cổ quái đánh thức. Hắn cảnh giác nhảy dựng lên tại chỗ, xoa xoa bả vai tê dại, dõi mắt quan sát bốn phía: ở phía xa xa của khu làng nghỉ dưỡng này là một hàng đèn đuốc sáng trưng, lúc này đúng là đã đến giờ cơm tối, mùi rượu mùi thức ăn từ xa thoảng tới. Trong bụi cỏ bên cạnh hồ nước truyền đến tiếng côn trùng ếch nhái kêu vang đứt quãng, mặt hồ trong veo lăn tăn ánh bạc, cá nhỏ thỉnh thoảng lướt ngang mặt nước, làm nổi lên từng vòng sóng gợn.
Vẫn chưa có chuyện gì xảy ra...
Nếu như bất thình lình trời long đất lở, người người trở tay không kịp, chắc hẳn cũng không thể khiến cho hắn sinh ra bao nhiêu sợ hãi, thế nhưng bầu không khí áp lực vắng lặng như tờ này, lại làm cho Thẩm Đông cảm thấy đặc biệt lo lắng.
Hắn xoay đầu, rốt cuộc cũng phát hiện được nơi âm thanh quái dị kia phát ra —— hai hàm răng của Dư Côn đang va lạch cạch vào nhau.
Thẩm Đông chợt nảy sinh lòng hiếu kỳ, liền gạt ra mấy bụi cỏ, lặng im không một tiếng động mà bò qua, vỗ nhẹ Dư Côn một cái.
Con cá béo kia tức thì sợ tới mức nhảy dựng, thiếu điều búng lên ba thước, Thẩm Đông nghẹn họng ngưỡng cổ lên trố mắt dòm, sau đó liền theo bản năng mà vươn tay túm lấy chân Dư Côn kéo xuống, bọn họ là đang đánh du kích đó, ngàn vạn lần không thể để xảy ra vấn đề được.
"Đừng sợ, chưa tới đâu... là tôi nè!" Thẩm Đông nhìn nhìn Dư Côn còn đang kinh hồn táng đảm, thảy cho lão một ánh mắt đồng tình.
"Phù... Ngươi làm gì vậy hả? Ngươi không biết ngươi là kiếm, ta là cá sao?" Dư Côn cũng biết mình vừa phản ứng thái quá, thể diện gì cũng quăng hết mẹ nó rồi, vì thế chỉ đành liều chết chữa ngượng.
"Tôi cũng có phải dao chặt thịt đâu..." Thẩm Đông tức tối cãi lại.
Hắn cẩn thận đánh giá lão Dư béo này, lại cẩn thận hồi tưởng, trước kia mấy câu cửa miệng của Thái Nhạc kiếm tiên lúc nào cũng là lý lịch vẻ vang của Xiển giáo, hắn đâu nhớ Côn Bằng có nằm trong danh sách nạn nhân đâu! Chẳng lẽ đây chính là bí mật không thể nói cho ai biết của Tu Chân giới?
"Nè, làm cái gì mà ông sợ Xiển giáo dữ vậy?" Thẩm Đông nhướng mày, trên mặt hiện rõ vẻ "có quá khứ gì không vui vẻ, ông mau mau kể ra đi, để cho mọi người được vui vẻ chút nào".
Dư Côn buồn bực.
"Nói nghe chút coi, tôi hứa sẽ không cười ông đâu mà. Tôi cũng từng nghe người ta bảo là, vào thời thượng cổ, cứ ra đường túm đại một thần tiên Hoang thú nào đó, nếu chưa từng bị Xiển giáo ức hiếp, thì cũng là bị Tiệt giáo chà đạp qua, rất bình thường mà, người ngợm ông lại to như vậy..."
Dư Côn nghe câu đầu còn cảm thấy xuôi tai, tâm trạng cũng theo đó mà thả lỏng, liên tục gật gù, đúng vậy, đúng là có chuyện như vậy, nhưng khi nghe đến câu cuối cùng, lão liền đơ mặt chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì: "Này thì có liên quan gì đến kích thước cơ thể ta?"
"Thể tích lớn, mục tiêu rõ ràng, dễ dàng bị ngộ thương chứ sao!"
"..."
Mặt mày Dư Côn càng thêm đưa đám, người vốn đã béo, hiện giờ nay cả ngũ quan cũng nhăn đến mức không thể phân biệt được.
"Tôi nói trúng rồi hả? Thật sự là bị ngộ thương?"
"Không..."
"Nói thẳng ra luôn đi, cứ ỡm ờ như vậy để làm gì! Ông là Côn Bằng, lòng dạ bao la như vậy, khéo phải đến trăm km luôn đúng không (gào thét -ing)? Chỉ một câu mà còn phải đắn đo không nặn ra nổi là thế nào?"
Dư Côn vẫn cứ ngậm chặt miệng, nhất quyết không nói.
"Chớ lên tiếng! Có thứ gì đó đang tới!" Đỗ Hành thuận tay kéo Thẩm Đông về.
Thẩm Đông đột nhiên căng thẳng hẳn lên, thật ra không cần Đỗ Hành nhắc nhở, hắn cũng phát hiện được tiếng kêu của đám ếch nhái côn trùng đều đã hoàn toàn im bặt, chỉ còn lại tiếng cười nói ồn ào ở khu làng nghỉ dưỡng phía xa xa, bầu không khí ngưng trệ như thể sắp sửa đông cứng lại. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, giữa màn đêm âm u, có thể loáng thoáng thấy được một làn sương mù dày đặc màu đen đang chậm rãi lửng lơ trong không khí, mỗi một cành cây ngọn cỏ cứ hễ chạm phải sương mù, đều sẽ dần dần úa vàng, mất đi sức sống mà héo rũ.
Này, này không giống như cảnh tượng thần tiên sắp tới, sao nhìn thế nào cũng thấy từa tựa như U Minh yêu ma vậy?
"A —— tên khốn nào đào hố ở chỗ này vậy!"
Sương đen tản ra, trong rừng cây truyền đến một tiếng kêu thảm thiết, mấy luồng kiếm khí giao hội thành trận pháp, vây chặt lấy cái hố to vừa xuất hiện trên mặt đất kia, kiếm quang quá mạnh mẽ, dẫn đến việc từ xa nhìn lại, chỉ có thể loáng thoáng thấy được một đôi cánh trắng như tuyết. Lông chim bay tả lả, trông như những bông tuyết tán loạn giữa trời đêm, Thẩm Đông ngu người phủi đi mấy cọng lông chim trên mặt mình, suýt chút nữa là hắt xì.
"Bắt lầm rồi!"
Chúng kiếm tiên lập tức phát hiện không ổn.
Kiếm khí của bọn họ đâm xuyên xuống phía dưới, đối phương lại không hề lấy ra bất cứ pháp bảo gì đến ngăn cản, ngược lại chỉ không ngừng kêu đau. Mờ mịt liếc nhau, bọn họ nhanh chóng thu hồi trận pháp.
Lại thấy một con hổ cả người trắng như tuyết, đang nỗ lực không ngừng cào cào thành hố, người ngợm dính đầy máu me đất cát, ì ạch muốn bò ra ngoài.
"Cùng Kỳ?" Dư Côn vô cùng kinh ngạc.
Cái tên này sao lại chạy đến đây?
Cùng Kỳ cực kỳ phẫn nộ, miệng há to, nanh nhọn lập lòe, móng vuốt sắc bén hung hãn đập tan trận pháp được bố trí bên thành hố: "Ta lần theo linh khí đến tìm ăn... Dư Côn!! Đây là cái bẫy do ngươi bày ra đúng không? Ngươi muốn tuyên chiến với U Minh giới à, ngươi coi chừng đấy, ta sẽ về nói với Hình Thiên Lão Đại, các ngươi chờ chết đi là vừa!"
"Ồ, cái tên Hình Thiên kia còn chưa bị sét đánh ra tro à?" Linh Hoán kiếm tiên cầm Khinh Hồng trên tay, cười lạnh nói.
Cùng Kỳ không biết Linh Hoán, cũng không nhận ra Thẩm Đông, nó chỉ kiêng kị mỗi một mình Dư Côn, vừa nghe tiếng liền phẫn nộ vung móng lên: "Cút sang một bên đi, còn nói nhảm nữa là đại gia đây ăn luôn ngươi!"
"..." Thẩm Đông yên lặng quay đầu đi.
Một con hổ có cánh, đại khái cũng có thể xem là loài vật quý hiếm, nếu như bị chém chết thì thực sự quá là tàn nhẫn, không đành lòng đứng đó trơ mắt nhìn thảm kịch phát sinh, vậy thì quay đầu đi thôi!
"Ngao ——"
Tiếng kêu thê thảm biết bao nhiêu.
"Ngao ngao... Tha mạng, thượng tiên xin tha mạng!"
Này đầu hàng cũng hơi bị nhanh rồi đó! Thẩm Đông không dám tin mà quay đầu lại nhìn, bất ngờ phát hiện Cùng Kỳ đã quỳ rạp trên mặt đất, toàn thân đều cuộn tròn, chi trước chắp lại giơ cao quá đỉnh đầu, không ngừng lạy lục xin tha thứ.
Linh Hoán kiếm tiên cũng ngây ngẩn cả người.
Năm xưa ông ta ở Tu Chân giới là một tên bám nhà không hơn không kém, chưa từng bước ra khỏi Đông Hải, tự nhiên cũng không có khả năng gặp qua Cùng Kỳ ở U Minh giới. Với cái bản tính lười biếng của sư đồ Linh Hoán Lạc Trì, phỏng chừng phải đợi tới khi U Minh yêu ma đánh tới cửa nhà mình, hai người mới bấm bụng xách kiếm ra ngoài tham chiến.
Thật ra thực lực của Cùng Kỳ cũng không thấp.
Nó rơi vào bẫy rập, bị tám vị kiếm tiên công kích, vậy mà cũng chỉ bị chút xây xát chảy máu ngoài da, lúc mắng chửi người ta còn mang khí thế dũng mãnh vô cùng, thậm chí dám buông lời đe dọa Dư Côn, vậy là đủ biết cái tên này căn bản không hề bị thương tới gân cốt, vẫn còn khỏe mạnh lắm, dám chắc vẫn còn đầy sức chiến đấu. Trái lại Linh Hoán kiếm tiên, bị thông đạo phá giới giày vò một phen, linh khí ở Nhân gian lại quá ít, thực lực dĩ nhiên sẽ kém xa mức độ ngày thường.
Thế nhưng sau khi Cùng Kỳ nghênh diện chiêu thứ nhất liền ré lên sợ hãi rồi né tránh, tiếp đó sau khi phát hiện ra Linh Hoán là kiếm tiên, hai mắt nó lập tức trợn tròn, cực kỳ dứt khoát mà nằm bò ra cầu xin tha thứ.
Linh Hoán kiếm tiên bị cái phương pháp không chút dài dòng dây dưa, lập tức kết thúc trận chiến của Cùng Kỳ khiến cho kinh ngạc đến ngây ngẩn cả người.
Ngay cả khi ở Thiên giới, tiếp xúc với uy danh của Đoạn Thiên Môn, cho dù là tiểu tiên, mỗi khi trông thấy ông ta từ xa cũng đều lập tức chạy thục mạng, đám Hoang thú Cổ tiên đánh không lại ông ta, cũng đều tung ra một chiêu đánh lạc hướng rồi nhanh chóng chuồn mất. Linh Hoán luôn lười đuổi theo, nhưng ông ta còn chưa từng gặp phải cái kẻ rõ ràng là đủ thực lực để tiếp tục chiến đấu, nhưng lại nằm bò ra cầu xin tha thứ như thế này.
Phàm nhân nói, không ra tay đánh người đang cười. Ở Tu Chân giới chuyện này lại không thể nào thực hiện được, chỉ cần nhìn không vừa mắt, dù có cười tươi đến thế nào đi nữa cũng sẽ bị ăn đập như thường, thế nhưng đối thủ đột nhiên không màng đến hình tượng mà cầu xin khoan dung, này cũng đáng ngán quá rồi!
Linh Hoán liếc nhìn thanh kiếm trong tay, tức thì ngán ngẩm bỏ đi.
Chém cái tên này, ông ta còn sợ vấy bẩn Khinh Hồng nữa kìa!
Kết quả Cùng Kỳ thế nhưng không chịu bỏ qua, lập tức vươn chân trước ra ôm chặt cổ chân của Linh Hoán kiếm tiên, chữ Vương trên trán nó trong bóng đêm cũng đặc biệt nổi bật, hai mắt tròn vo lấp la lấp lánh, phấn khích nói:
"Đa tạ thượng tiên, xin hỏi tục danh của thượng tiên là gì? Ngài đang ở nơi nào? Lần sau ta nhất định sẽ mang lễ vật long trọng đăng môn bái phỏng!"
"..."
Thẩm Đông đau đớn phát hiện, logic của cái đám U Minh giới này, hình như hắn cũng không thể hiểu nổi!
Chúng tiên đồng loạt đỡ trán, Dư Côn khinh thường khịt mũi:
"Cùng Kỳ, ngươi lại tái phát bệnh cũ rồi!"
"Không phải chuyện của ngươi..." Cùng Kỳ quay đầu rống, nhưng cái kiểu cách này dòm sao cũng thấy giống miệng hùm gan sứa.
Ngoài dự kiến của Thẩm Đông, Linh Hoán kiếm tiên thế nhưng không một cước đá bay Cùng Kỳ, ngược lại còn ngồi xổm xuống sờ sờ đám lông trên người con hổ này, sau đó tầm nhìn rơi vào cái đuôi lông xù ngoe nguẩy sau lưng Cùng Kỳ, lắc đầu nói: "Đáng tiếc."
"Thượng tiên, ngài nói gì vậy?" Cùng Kỳ hoàn toàn không cảm thấy buồn nôn, cái vẻ mặt nịnh hót bán manh kia quả thực chính là phạm quy!
"...Đáng tiếc trên lông ngươi có vằn, cái đuôi này cũng không thể dùng."
"A?"
"Chẳng qua đám lông này xúc cảm không tồi!" Linh Hoán kiếm tiên đứng lên, mũi chân dụng lực, đột nhiên đá văng Cùng Kỳ, hạ lệnh cho mấy vị kiếm tiên đang đứng xung quanh, "Lột da con này xuống, đem về cho môn chủ làm quần áo!"
Cùng Kỳ kêu thảm một tiếng, đột nhiên phóng thẳng ra ngoài cách bọn họ hơn mười mét, lưng cong lên, móng vuốt chống xuống đất, cực kỳ căng thẳng mà ngó dáo dác xung quanh.
Nó nhìn thấy Đỗ Hành đang đứng ở nơi xa nhất, từ đầu đến giờ vẫn trưng ra vẻ mặt lãnh đạm như đang xem một trò hề, nhất thời khiến nó run rẩy.
Đám kiếm tiên hoàn toàn chẳng thèm nghe Linh Hoán sai bảo, bọn họ không phải là Tần Phong khốn khổ kia, muốn khiến cho bọn họ động thủ lột da là chuyện không có cửa đâu, Linh Hoán ngươi nếu muốn tặng "quần áo" cho môn chủ, có giỏi thì tự mình làm đi!
Ngay vào lúc Thẩm Đông cho rằng Cùng Kỳ sắp sửa vùng lên phản kháng, con cọp này thế nhưng lại tiếp tục vươn hai móng vuốt ra ôm lấy đầu, liều mạng cầu xin:
"Thượng tiên ngài thả ta đi, ta nhất định sẽ tìm cho ngài một bộ lông thật tốt lại không có vằn!"
"Hửm?" Hai mắt Linh Hoán kiếm tiên sáng lên, "Ta muốn một cái đuôi không có vằn!"
"Cam đoan không có vằn!"
"Ta muốn Chước, tốt nhất là đuôi của Kim Chước (báo vàng)!" Linh Hoán được một tấc lại muốn tiến một thước.
"Có... có thể!" Cùng Kỳ kiên trì nói.
Tại Nhân gian này làm gì có Chước, phỏng chừng ở Tu Chân giới có, nhưng nếu không phải là thú cưng của vị đạo trưởng nào đó, thì cũng là...
Cùng Kỳ quẳng cho Dư Côn một ánh nhìn hung ác.
Mấy năm nay, nó đã biết Tu Chân giới có một nơi gọi là siêu thị Sơn Hải, là siêu thị đó. Về phần siêu thị rốt cuộc là thứ gì, theo cách nghĩ của Cùng Kỳ, có thể hiểu rằng đó là nơi mà loại thức ăn gì cũng có —— đối thủ cũ của nó là Thao Thiết cũng đang ở trong siêu thị chứ đâu!
Dư Côn chỉ e ngại mỗi Xiển giáo, đương nhiên sẽ chẳng khách khí gì với Cùng Kỳ, lão giơ tay lên, cuồng phong chợt nổi, cuốn cho Cùng Kỳ quay cuồng bảy tám vòng. Bởi vì lo rằng Cùng Kỳ sẽ tiếp tục ở lại nơi này quấy rầy bọn họ, Dư Côn dứt khoát lên tiếng hù dọa:
"Còn không mau cút, người của Xiển giáo đã sắp tới rồi!"
"Ngươi đang lừa ai đó?" Cùng Kỳ cười ha ha, vỗ móng vuốt nói, "Đồ ngốc cũng biết Xiển giáo ở tại Côn Lôn tiên cảnh, làm sao có thể xuất hiện ở Nhân gian."
Dư Côn bị nó cười đến phát bực: "Côn Lôn tiên cảnh ở ngay tại Nhân gian!"
"Nực cười, sau trận chiến phong thần, Xiển giáo liền tổn thất thảm trọng, bế môn không ra ngoài nữa rồi! Nghe đồn là đã thề với Nữ Oa nương nương, sẽ không can thiệp vào bất cứ chuyện gì ở Tam giới nữa, Nữ Oa nương nương đã giúp Tam giới trừ bỏ một mối hại lớn đấy!"
Thậm chí có cả loại tin đồn này nữa sao?
Thẩm Đông lặng lẽ kéo Đỗ Hành: "Nè, anh nói xem con bạch hạc kia có khả năng đang bay giữa chừng lại bị cay chết hay không?"
"... Sẽ không." Thứ thay thế cho đôi chân của tiên gia, nếu dễ dàng bị đánh bại như vậy thì cũng đừng lăn lộn giang hồ nữa.
"Vậy sao đến tận lúc này rồi mà cũng chẳng thấy được ma nào?"
Đỗ Hành đột nhiên cau mày, kiếm khí thanh sắc lập tức phóng ra, chỉ thấy nơi rừng cây phía xa xa, những ngọn cây cao trên hai thước đều bị chém ngang. Mọi người kinh ngạc hốt hoảng, đồng loạt ngẩng đầu dõi mắt trông ra xa.
"Các các!"
Một con ngỗng béo mập lảo đảo lắc lư từ trên cây rớt xuống.
"..."
Cùng Kỳ, Dư Côn, chúng kiếm tiên Đoạn Thiên Môn, tất cả đều ngu người.
Thẩm Đông vươn tay dụi mắt, lại cấu cánh tay mình, được rồi, chẳng đau chút nào cả, quả nhiên là ảo giác.
Đỗ Hành vẻ mặt lạnh tanh không đổi, chỉ là lặng lẽ gỡ ra cái tay của Thẩm Đông đang cấu chặt trên cánh tay phải mình.
Con ngỗng này quả thực rất mập, bụng xệ xuống tới bàn chân, ì à ì ạch nom cực kỳ nặng nề, cũng không biết với cái hình thể tròn xoe kia, nó rốt cuộc làm cách nào để bay lên cây. Mọi người chợt nhận ra không đúng, bọn họ dầu gì cũng là thần tiên OR dị thú viễn cổ mà! Cho dù lúc nãy đang trong tình cảnh hỗn loạn, thế nhưng một con ngỗng trắng béo phì ở ngay trên cây, bọn họ sao lại không phát hiện ra được?
Ngỗng trắng kéo lê cái bụng... thật sự là bụng, lắc lắc lư lư nhích lại gần bọn họ.
Nhìn kỹ, cái con này hình như không phải ngỗng!
Cổ rất nhỏ rất dài, lông vũ trắng như tuyết, cánh rất to, đây là —— đệt! Thứ này căn bản là con bạch hạc vừa nãy đây mà!!
Không đợi đến lúc mọi người hoàn hồn trở lại, liền ngơ ngác chứng kiến cảnh tượng con bạch hạc nọ dùng cánh nhấc bụng của mình lên, để lộ đôi chân dài nhỏ (Thẩm Đông trăm mối không có lời giải: đôi chân kia làm sao gánh được cái thể trọng đó? Cánh thì khỏi nói, mấy con chim biết bay này cơ ngực phát triển dữ dội lắm, cực kỳ mạnh mẽ), ngay sau đó bạch hạc liền tung cước tàn nhẫn đạp thẳng lên trán Cùng Kỳ.
"..."
Chúng kiếm tiên nghẹn họng nhìn trân trối.
Cùng Kỳ cũng choáng váng, cho dù nó không phải là dị thú thượng cổ, nhưng tốt xấu gì hình dạng trông cũng giống một con hổ chứ bộ! Con hạc ngu này là sao đây? Đâu ra chuyện một con bạch hạc béo phì chạy đến đạp lên chữ Vương trên trán mãnh hổ vậy hả.
Đương lúc ngẩn ngơ, lại được tặng thêm một cú.
"Ôi!" Lần này là cái mũi, Cùng Kỳ giận dữ, nhảy dựng lên vươn móng vuốt định chụp chết nó, lại chợt nghe thấy từ miệng con bạch hạc kia phun ra tiếng người:
"Ngươi súc sinh này, vừa nói xấu gì Xiển giáo của ta đó?"
"..." Móng vuốt của Cùng Kỳ cứng ngắc giữa không trung, giữ nguyên tư thế mãnh hổ vồ mồi, hai mắt đảo một vòng, quét qua tất cả mọi người.
Đám người Linh Hoán còn đang lay lắt trong gió, Thẩm Đông càng là hóa đá, Dư Côn đã há hốc mồm, đeo lên vẻ mặt kinh hồn táng đảm.
"Ngươi ngay cả giọng của bổn Thiên tôn cũng không nhớ rõ sao?"
Câu nói vừa phát ra từ miệng bạch hạc hoàn toàn không mang theo âm sắc khàn khàn, ngược lại còn tràn đầy uy nghiêm, loáng thoáng như có vô số hồi âm vọng về, chấn động đến mức khiến cho tất cả mọi người sửng sốt, không nhịn được mà lui về phía sau một bước.
Cùng Kỳ bịch một tiếng ngã lăn ra đất, bộ dạng cũng như Dư Côn, kinh hồn táng đảm bắt đầu run rẩy, sau đó đột nhiên cuộn người thành một đống:
"Thiên tôn... Thiên tôn tha mạng! Ta chưa nói gì cả... Không không, ta chỉ nói lung tung mà thôi, ngài không nghe thấy gì cả!"
Bạch hạc ghét bỏ dịch sang bên cạnh một bước, Cùng Kỳ hoảng sợ dập đầu lia lịa, bệnh cũ lại tái phát, định duỗi móng vuốt ra ôm chân nó lấy lòng, kết quả bụng của bạch hạc quá béo, trọng tâm không vững, bất hạnh cắm đầu ngã nhào lên lưng Cùng Kỳ.
Cùng Kỳ lập tức cứng người, chẳng dám nhúc nhích gì nữa.
Bạch hạc chậm rãi vỗ vỗ cánh hòng đứng dậy, kết quả lại bị vấp cái bụng bia, giọng nói uy nghiêm kia thoáng cái liền có chút xấu hổ, sau đó ho khan một tiếng: "Khụ khụ... Đây là lần đầu tiên ngô (ta) dùng Phụ Thần Thuật, kết quả con hạc ngốc này đang bay giữa chừng lại tự ý lao xuống Hoàng Hà uống một bụng nước."
"..."
Quả nhiên, nó bị cay chết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...