Cầu Lui Nhân Gian Giới

Có rất nhiều chuyện, chỉ nhìn người khác làm thôi thì vĩnh viễn sẽ không thể nào biết rõ được.

Giống như vậy...

Cái cụm từ "nhất thưởng tham hoan" này là từ đâu sáng tạo nên? Thẩm Đông trăm mối không có lời giải, với sức chịu đựng mạnh mẽ gánh vác được cả Tử Tiêu Thần Lôi của hắn, vậy mà lúc này đây còn vã mồ hôi ra như tắm, thế thì thử hỏi có người bình thường nào chịu đựng được không?

*Nhất thưởng tham hoan: trong câu "mộng lí bất tri thân thị khách, nhất thưởng tham hoan" trong bài Lãng đào sa kỳ của Lý Dục, nghĩa là: trong mộng đâu ngỡ mình là khách, chỉ muốn nếm trải chút vui say.

Thẩm Đông lúc đầu muốn giơ cẳng đá, sau lại đổi thành cố gắng giãy dụa, trong miệng còn liên tục càu nhàu cường điệu, nhất định là cách làm của Đỗ Hành không đúng! Nếu không thì tại sao hắn lại đau như vậy —— khốn nạn, rõ ràng phải là hắn ở trên mới đúng.

Tình cảnh đã như vậy rồi mà Thẩm Đông còn chưa chịu an phận, hắn cứ như người sắp sửa chết chìm, tay chân quơ quào vùng vẫy không ngừng, lúc đầu vốn định nâng người dậy, kết quả lại là dựa đầu lên trên người Đỗ Hành. Khí tức ái muội quẩn quanh nơi chóp mũi, nơi lồng ngực phập phồng vì vương dư vị ái tình mà ửng đỏ, lúc trước còn bị Thẩm Đông không mạnh không nhẹ "trả thù" một phen, vuốt ve nhào nặn ra từng vệt đỏ au, giờ đây đã sưng lên.

Dù có say đến mức thấy không rõ đường đi, nhưng với khoảng cách gần trong gang tấc thế này, Thẩm Đông dù không muốn thấy cũng khó.

Trong đầu như có sợi dây nào đó đứt phựt một cái, theo sau đó là một thứ cảm giác quái lạ không thể diễn tả thành lời.

Thẩm Đông còn chưa kịp cảm thấy sung sướng khoan khoái gì, hai chân đã chợt co lại, sau đó đầu gối như nhũn ra, mắt cá chân nghiêng qua, cơn đau như xé rách ở cái nơi khó nói nào đó chợt tăng lên, khiến cho khuôn mặt đỏ bừng vì say rượu thoáng cái đã tái nhợt không còn chút máu, suýt chút nữa tắt thở về với ông bà luôn.

Bất thình lình trời đất quay cuồng, Thẩm Đông cảm thấy bản thân như bị kéo từ trên giường xuống.

Hắn tức thì quýnh lên vươn tay ra chụp lấy, dường như túm được thứ gì đó từa tựa cái chăn, ngón tay bỗng siết chặt, toàn bộ phần lưng cũng theo đó mà ngã vào tấm chăn dày cộm êm ái.

Khí tức của Đỗ Hành cũng theo đó mà bao phủ lên cả người hắn.

Không khác là bao so với khi thần thức giao hòa, đều là bỗng dưng trong cơn bất giác liền sa vào một vòng vây kín kẽ không chút khe hở, luồng khí tức kia như chợt nhu hòa, rồi lại mạnh mẽ dồn dập, không có cách nào kháng cự, cũng không thể tránh thoát. Chỉ có thể chờ đến khi hơi thở cả hai hòa quyện vào nhau, lặng lẽ êm dịu như mưa đêm, không hề có khoảng cách.

Thân thể cứng đờ dần dần thả lòng, chẳng qua cơn đau đớn lúc đầu cứ như đã chuyển thành một ngọn lửa nóng rực, men theo cái nơi đáng xấu hổ nào đó mà dần lan rộng, lỗ tai khóe mắt đều bị thiêu đốt đến mức đỏ bừng.

Tiếng thở dốc dồn dập phát ra từ nơi cổ họng, rất nhanh sau đó lại vỡ vụn.

Đỗ Hành có lẽ cảm nhận được sự bất mãn của hắn, thế nên chậm rãi buông ra đôi tay đang ghì chặt vai hắn, đổi lại thành đỡ nhẹ bên dưới, hơi nâng thân thể hắn lên, sau đó y rõ ràng cảm nhận được người phía dưới cũng theo đó mà thả lỏng đôi chút, cái tay còn lại của y vẫn đang đặt tại vị trí đan điền ở bụng dưới, dùng ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn, móng tay như có như không mà khẽ lướt trên làn da nóng bỏng, khiến cho Thẩm Đông không kiềm được phải rụt người lại.

Lần này tới phiên sàn nhà hứng chịu xui xẻo.

Không, thật ra Đỗ Hành cũng có thể được xem là càng xui xẻo hơn. Y hơi ngẩng đầu, hít vào một hơi thật sâu. Bởi vì cố gắng kìm nén, thế nên mồ hôi cứ tuôn như mưa trên trán, sau đó chảy dọc xuống, từng giọt từng giọt lăn theo mái tóc dài tán loạn, ngay cả những vệt đỏ au đáng sợ trên cổ cũng có vẻ càng thêm dữ tợn.

Thẩm Đông hoàn toàn không hay biết, lại còn hổn hà hổn hển (do hết hơi) gọi nhỏ:

"Đừng..."

"Không phải em bảo ta nhẹ một chút sao?"


Nào có ai đến tận lúc này mà còn tỏ thái độ lồi lõm như vậy không? Thẩm Đông rất muốn đảo mắt khinh thường, nhưng lại nhanh chóng nhẫn nhịn, không thể để cho cái tên Đỗ Hành này đã chiếm được lợi lại còn được miễn phí xem kịch vui.

"Anh thích làm gì thì làm đi! Coi như tôi chết rồi!!" Chuyển sang dùng thần thức nói chuyện, có thể bịt tay trộm chuông lừa mình dối người, cái tiếng thở dốc đứt quãng kia, cứ coi như không phải từ miệng mình phát ra là được.

Thẩm Đông giờ mới phát hiện say rượu quả thật là vô cùng có ích, bất kể là hành động xấu hổ cỡ nào, đều có thể trốn tránh trách nhiệm, sau đó cho dù có bị trêu chọc, hắn cứ việc dùng một câu thân thể không chút sức lực tay chân không thể khống chế mà cho qua, nhân tiện còn có thể chỉ trích Đỗ Hành lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.

Dựa vào đâu mà hắn phải chịu thiệt?

Mà khốn nạn nhất chính là, thần thức của Đỗ Hành đã sớm tách khỏi hắn, nếu không thì hắn đã cho y nếm thử cảm giác đau đớn như thể bị xé làm hai này rồi, thêm cả cái màn bị lăn qua lăn lại đến không thể đi đứng gì được giống như vầy.

Thẩm Đông còn đang thả hồn lơ lửng, bất thình lình, lưng hắn đập mạnh xuống sàn nhà, cánh tay đang vươn ra cũng chẳng kịp chụp lấy thứ gì. Hắn còn chưa tỉnh táo lại từ trong cảm giác xây xẩm mặt mày, đã cảm nhận được một thứ cảm giác còn chết tiệt hơn cứ như thủy triều kéo tới, ngay cả thần thức cũng bị chấn đến mức choáng váng, một cơn tê dại men theo phần xương cụt mà dần lan rộng, khiến cho ngón chân hắn cũng không kiềm được mà duỗi thẳng. Lúc đầu hắn còn có thể siết chặt bàn tay, nhưng dần dà, khi những từ ngữ vụn vặt phát ra từ miệng trở nên khàn đặc, ngón tay hắn cũng không thể nắm lại được nữa.

Choáng váng ngây ngất không biết đã bao lâu, đến lúc lấy lại được chút tỉnh táo, hắn rất nhanh lại tiếp tục sa đọa, lần này thậm chí còn không cần Đỗ Hành dặn dò hắn đừng nghĩ ngợi, hiện giờ Thẩm Đông dù có muốn nghĩ cũng chỉ đành bất lực. Nào là đề khí ngưng thần, nào là thần thức thân thể, bây giờ dù có rống vào mặt hắn những thứ này, Thẩm Đông cũng chẳng thể nghe lọt tai, mà nếu có nghe được thì cũng chẳng thể hiểu nổi, tình cảnh của hắn lúc này có thể nói là ngay cả mình đang ở đâu, bản thân là ai cũng chẳng thể nhận biết được.

Dường như có ngón tay ai đang xoa nhẹ lên phần cổ và hai má mướt rượt mồ hôi của hắn.

Loáng thoáng có tiếng ai đang thầm thì điều gì, Thẩm Đông theo bản năng mà cau mày, nghiêng đầu né qua.

Vào ngay lúc này, hành động này của hắn lập tức khiến cho hai người bọn họ cùng chấn động.

Ý thức mờ mịt bị kích thích đến giật nảy, Thẩm Đông còn chưa kịp tỉnh táo lại, cơn khoái cảm trong hắn đã như nước vỡ bờ, toàn thân căng cứng, phản ứng cơ thể đã hoàn toàn bán đứng hắn, cả người hắn như sắp bị chơi đến hỏng mất.

Thẩm Đông cảm thấy hình như mình đang lầm bầm gì đó.

Chẳng qua đến bản thân hắn còn không nghe rõ được, huống chi là Đỗ Hành, y chỉ đành thử thăm dò mà ôm hắn dậy.

Lần này hắn lại bị kích thích đến mức tay chân cũng co quắp lại.

Những chuyện xảy ra sau đó, Thẩm Đông không còn hay biết gì nữa.

Lúc hắn tỉnh lại, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng nặng nề, nhất thời không hiểu được đã có chuyện gì xảy ra. Hắn còn ngây ngô nghĩ rằng, sao mình lại quấn chăn nằm ngủ trên sàn nhà thế này, ừm, nhất định là tại cái giường đá kia cứng như quỷ! Nhiều tiền như vậy mà đến cái giường đàng hoàng cũng chả mua được!! Lần sau nhất định phải đến siêu thị Sơn Hải để giải quyết vấn đề này thôi.

Tay phải khẽ cử động, ngón tay lại như bị thứ gì đó kìm chặt.

Thẩm Đông sửng sốt, mở mắt ra chuẩn bị giơ tay lên nhìn kỹ lại, bất ngờ một cơn đau nhức ê ẩm kéo tới khiến hắn choáng váng, thậm chí còn khốn khổ khốn nạn hơn cả cái lần bị cây búa của Hình Thiên giáng trúng, xương cốt toàn thân đều đang kêu gào biểu tình, cứ như bị người ta bẻ gãy rồi nối lại, tê mỏi đến mức chỉ hận không thể cầm đinh đóng thẳng vào khớp xương để giảm đau.

Nếu như trước mặt có một bức tường, Thẩm Đông dám chắc sẽ không chút do dự mà đâm đầu vào luôn, bởi vì đầu hắn cũng đang đau khủng khiếp.

Trước mặt chỉ có một cái sàn nhà, tư thế nằm úp sấp kiểu này nhiều nhất cũng chỉ có thể đập cái trán của hắn xuống thôi, nhưng sao đập xong lại càng đau hơn thế này? Đỗ Hành rốt cuộc đã làm ra cái chuyện quái quỷ gì còn khó nhằn hơn cả việc đốn gãy Kiến Mộc vậy hả, chẳng lẽ binh khí của đối phương là thần khí trong truyền thuyết sao? Hay là —— ếh!!


Thẩm Đông hóa đá cứng ngắc tại chỗ.

Hắn nhớ ra rồi!!

Lay lắt hơn nửa ngày, hắn mới có thể dần dần tỉnh táo lại từ trong sự thật phũ phàng "chiếm lợi không thành ngược lại còn bị thua thiệt", hắn yên lặng cúi đầu, phát hiện mặc dù bản thân đang nằm ngủ trên tấm chăn, nhưng nửa người trái lại hoàn toàn đè trên mình Đỗ Hành. Tay trái còn vừa vặn nắm chặt tay phải Đỗ Hành, mười ngón giao nhau, xúc cảm ấm áp dâng tràn.

Về phần cái tay phải không thể cục cựa gì nổi kia... đã bị dính cứng ngắc vào sàn nhà.

Đúng, không sai! Năm ngón tay xòe ra, oanh oanh liệt liệt đục thành năm cái hõm trên sàn nhà, kết quả là ngón tay cũng bị kẹt chặt ở bên trong, Thẩm Đông thử dùng lực, tức thì từ xương bả vai tới cổ tay chợt nhói lên, đau không thể chịu nổi.

Đến hai tay cũng không thể động đậy, còn có thể nhích người được sao?

Thẩm Đông cố chịu đựng cơn đau đớn mà nâng cái cổ cứng đờ của mình dậy, gắng sức dịch đầu về bên trái một tấc, hơn nửa ngày mới ổn định được vị trí. Kề sát bên hắn chính là khuôn mặt của Đỗ Hành, hàng mi dày rợp bóng dưới đôi mắt nhắm chặt, vài sợi tóc tán loạn dính sát vào trán, trên cổ ngoại trừ năm dấu tay ửng đỏ có thể thấy được rõ ràng, còn có cả vết răng.

Nhìn xuống, trên ngực cũng là những vết hồng hồng tím tím, hơn nữa dưới xương quai xanh, căn bản không thể chỉ dùng điểm hồng điểm đỏ là có thể hình dung ra, nếu nối liền những điểm đó lại, quả thực trông như thể vừa bị cành mận gai đâm thành những vệt đỏ chi chít, trên cổ tay thậm chí còn là một mảng đỏ au.

Tâm trạng tồi tệ của Thẩm Đông chợt sáng sủa hẳn lên.

Hắn đắc ý không thôi mà nhìn lại cánh tay cùng phần da thịt trần trụi của mình, chẳng có chút vết tích gì cả!

Trong mảnh ký ức mơ hồ xấu hổ đó, hắn nhớ rõ Đỗ Hành quả thật không hề giày vò hắn như vậy.

Nhưng đắc ý cũng chẳng được bao lâu, khi đầu lưỡi vô tình liếm lên môi, Thẩm Đông chợt biến sắc.

Môi sưng rồi!!

Khốn nạn, kiểu này thì làm sao mà ra ngoài gặp người? Phải nhanh nhanh lấy khăn lạnh đắp lên để tiêu sưng mới được!

Động tác của Thẩm Đông lần này hơi mạnh, Đỗ Hành bị đánh thức.

Y vẫn bình tĩnh nhìn Thẩm Đông một lúc lâu, sau đó ánh mắt mới dần dần thanh tỉnh.

"Đứng dậy!" Thẩm Đông tức giận la ó, giọng nói khàn đặc khiến cho bản thân hắn cũng giật cả mình, ậm ờ nói, "Mau giúp tôi rút tay phải ra khỏi sàn nhà coi!"

Đỗ Hành hiển nhiên cũng đã thấy được tình trạng lúng túng của Thẩm Đông, trước tiên y vươn tay qua nâng lên cổ tay Thẩm Đông, một tay khác thì đè lại ngón tay hắn rồi dùng lực rút ra, động tác rất nhẹ, Thẩm Đông chỉ phải chịu đựng chút không thoải mái khi cái tay đau nhức bị chạm vào, rất nhanh sau đó cũng không còn cảm giác gì.

Toàn bộ ngón tay đều tê rần, hắn muốn thử huơ huơ để nó bình thường trở lại, nhưng chỉ là vô ích.

"Làm sao vậy?" Giọng nói của Đỗ Hành cũng có chút là lạ, ngữ khí tuy rằng vẫn thản nhiên, cứ như nước giếng không một gợn sóng, nhưng không hiểu vì sao lại pha lẫn chút lười biếng, khiến cho chất giọng y càng thêm trầm thấp dịu dàng.


Y phát hiện Thẩm Đông cứng đờ người ra một cách bất thường, lập tức vô cùng kinh ngạc, dù sao khi nhập vào thân thể của Nhị Phụ, sau khi chơi đến quên trời quên đất, bọn họ cũng không nằm vật ra bất động như thế này.

"Chẳng làm sao cả!" Thẩm Đông nằm sấp tại chỗ, chẳng thể nhúc nhích gì.

Thường thức của Tu Chân giới thật đáng sợ!

Sau đó hắn chợt nghe thấy tiếng sột soạt khi Đỗ Hành mặc quần áo, còn có tiếng bước chân đi lại, chưa tới một lúc sau liền có một đôi tay ôm lấy vai hắn, cứ như muốn bế Thẩm Đông lên giường.

"Thả xuống, cấm động đậy!" Trên trán Thẩm Đông cũng đã hằn rõ gân xanh, ngẫm lại câu này nghe có chút không ổn, liền nhanh chóng sửa lại, "Đừng đụng vào tôi, cứ để tôi nằm sấp vậy đi!"

Vừa dứt lời, hắn chợt cảm thấy trên lưng ngưa ngứa, lỗ tai cũng vậy, Thẩm Đông không cần xoay đầu cũng biết đó là mái tóc dài buông rũ khi Đỗ Hành cúi xuống.

Sau đó nơi thắt lưng liền cảm thấy ấm áp, hơi thở của Thẩm Đông như nghẹn lại, bởi vì thân thể hắn lại theo những nơi bàn tay kia chạm vào mà khẽ run rẩy.

"Em không thoải mái." Không phải câu nghi vấn, mà là câu khẳng định.

Trên thực tế sau khi Đỗ Hành tỉnh lại, liền nghi ngờ Thẩm Đông có gì đó kỳ lạ, y cảm thấy dưới tình huống bình thường, Thẩm Đông chắc chắn sẽ lao tới bóp cổ y không tha, hoặc có khả năng là dứt khoát đánh nhau một trận, nếu không thì cũng sẽ xoay người lếch tới, không "đòi lại món nợ" thì quyết không bỏ qua.

"Cả người tôi đều vô cùng, không thoải mái!" Thẩm Đông hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Đỗ Hành không tiếp tục nói nữa, lại càng không gặng hỏi, chỉ yên vị một bên nhìn hắn, bàn tay ẩn chứa pháp lực, dán vào phía sau thắt lưng và phần dưới của Thẩm Đông mà chậm rãi xoa bóp, thật ra bị kích thích như vậy, mồ hôi lạnh của Thẩm Đông tuôn càng nhiều thêm. Linh khí ấm áp lưu động trong cơ thể, khiến cho cảm giác đau nhức ê ẩm kia càng phóng đại lên gấp mười lần.

"Đừng đụng!" Thẩm Đông không thể nhịn được nữa, bật thốt, "Anh ném tôi vào trong nước là được."

"Hửm?"

Thập Phương Câu Diệt gặp nước là chìm, cho dù sau khi biến hóa cũng tuyệt đối là thấy nước liền sợ, Thẩm Đông bỗng dưng phun ra một câu như vậy, Đỗ Hành nhất thời còn nghi ngờ mình vừa nghe lầm.

"Tôi nói, tôi muốn... tắm rửa!!"

"Chuyện này hơi khó, em chờ một chút."

"Tại sao?" Thẩm Đông mờ mịt ngẩng đầu.

"Lúc đầu phòng tắm nằm bên cạnh phòng ngủ, nhưng em lại vô tình phá hủy bức tường ngăn, hiện giờ phân nửa căn phòng đều lộ ra ngoài, phòng ngủ cũng sụp xuống hơn phân nửa... Ngay cả sàn nhà, nơi chúng ta đang nằm đây cũng là chỗ rộng nhất rồi."

Đỗ Hành thoáng do dự, chưa nói đến chuyện ngày hôm qua, khi y vừa phát hiện Thẩm Đông có ý định đấm tường liền liều chết ngăn lại, nhưng vào lúc ý loạn tình mê, ngay cả y cũng khó tránh khỏi sơ suất, chỉ có thể canh lúc hắn vừa giơ tay lên liền nhanh nhẹn né người ra, kết quả là tấm vải lông Giao Điểu đắp trên người bọn họ bị xem như đồ giẻ mà lau qua lau lại trong phòng, thêm cả cái sàn nhà cũng sụp xuống hơn phân nửa.

Thẩm Đông bên kia cũng đã nhận ra tình trạng thảm hại của phòng ngủ.

Mà đáng quan ngại nhất là khi hắn phát hiện ra cái chăn mà mình nằm lên hồi nào giờ chính là tấm vải lông Giao Điểu giá tiền có thể đập chết người kia!! Hắn nên sớm nghĩ ra mới đúng, trên mặt đất ngoại trừ tấm vải lông Giao Điểu thì căn bản chẳng có chăn thảm quái gì cả = 皿 =

—— hắn không muốn sống nữa, cũng không biết tấm vải này có giặt sạch được không đây!!

"Anh định làm gì vậy?"


"Gọi đến Bách Bảo Các chuyên trang hoàng nhà cửa ở Tu Chân giới." Đỗ Hành lơ đãng nhìn thoáng qua bức tường, cái ngăn kéo đựng điện thoại kia cũng đã hi sinh, y không chút để ý mà nói, "Em cảm thấy căn phòng này còn có thể ở được sao?"

Cái định mệnh, hắn đếch quan tâm có thể ở hay không, bộ dạng hắn như vầy thì phải ra ngoài gặp người kiểu gì đây?!

Thẩm Đông tức tối!

Đỗ Hành lục tìm di động trong Không Gian Giới Tử của mình, màn hình lập tức hiển thị: Bạn có một cuộc gọi nhỡ.

Người gọi là Dư Côn.

"Ừm, siêu thị Sơn Hải có vẻ không có việc gì!" Đỗ Hành thuận miệng nói, "Chẳng qua mấy ngày này Dư Côn nhất định là đang sứt đầu mẻ trán, cứ để cho lão thong thả gặm nhấm nỗi phiền não một mình đi, chúng ta đi ở khách sạn!"

"Chứng minh thư của anh còn xài được không? Chứng minh thư của tôi cho dù không bị gạch bỏ, thì cũng bị tình nghi là tội phạm truy nã!" Thẩm Đông không thể không nhắc nhở, khách sạn ở Nhân gian, cũng không phải có tiền là có thể tùy tiện ngụ lại, nếu lúc vào ở lại sinh ra một đống phiền toái, với tình trạng hiện giờ của hắn thì phải làm sao đây?

"Không phải chỉ phàm nhân mới có khách sạn." Đỗ Hành mày cũng chẳng nhíu mà nói.

Hạn Bạt có thể mở được nhà hàng, kiếm tu biết lái taxi, ăn ở đi lại, đương nhiên cũng sẽ có nơi nghỉ chân tạm thời cho những yêu ma quỷ quái đến siêu thị Sơn Hải mua sắm.

"Chỉ cần có thẻ hội viên siêu thị Sơn Hải là được."

"Được rồi, vậy tôi phải đi bằng cách nào?" Thẩm Đông thử một chút, đau thương phát hiện ra rằng mình ngay cả đứng cũng đứng không nổi, từ mắt cá đến cẳng chân chẳng có cách nào duỗi thẳng được, đau đến chết đi sống lại.

"Biến về dạng kiếm?"

"Không biến được!!" Thẩm Đông phun trào, nếu có thể biến, hắn còn đợi chi đến lúc này?

Đương lúc bực mình, hắn giương mắt nhìn lên, sau khi trông thấy thông báo cuộc gọi nhỡ trên điện thoại của Đỗ Hành thì liền có chút ngờ vực: "Di động của anh để trong Không Gian Giới Tử phải không? Sao còn có thể nhận được cuộc gọi?" Lúc trước khi bọn họ ở tầng thứ ba cũng vậy, Dư Côn ở tầng thứ bảy gọi điện tới, lúc đó còn có thể giải thích là do sự tương liên giữa các tầng trời, trên Tiên giới lại không thiếu linh khí, tín hiệu rất tốt, cho nên có thể dễ dàng nối máy, thế nhưng di động đặt trong Không Gian Giới Tử, ngay cả Tử Tiêu Thần Lôi cũng chẳng đánh vào được, vậy tín hiệu này rốt cuộc được truyền đi như thế nào?

"Di động ở Tu Chân giới lấy tín hiệu từ sự dao động linh lực, mỗi một phù chú đều tương đồng với phép triệu hoán đơn giản nhất, dao động linh lực, là để xác nhận vị trí địa điểm của đối phương, mỗi người trong Tu Chân giới đều phải phân ra một luồng thần thức đưa vào trong di động, vậy thì bất luận là họ đang ở nơi nào cũng không có trở ngại gì. Giống như vậy, nếu người kia tử vong hoặc hôn mê, điện thoại này mới không gọi được."

"Vậy là thật sự không có vấn đề gì sao?"

Thẩm Đông cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, nhưng hắn nhất thời lại nghĩ không ra.

"Hẳn là... không có!" Đỗ Hành không thể hiểu được, y chẳng biết vì sao Thẩm Đông lại đi hỏi như vậy.

***

Vậy là H rồi đó hả? @@ Sao tui edit mà k có cảm giác gì hết trơn hết trọi vậy? Mấy lời thoại kinh điển kiểu như:

[... XX thô to nóng bỏng cắm mạnh vào YY... ]

[...YY co rút... một thứ chất lỏng trong suốt chảy ra, dọc theo XX thô to...]

[... Bạch trọc bắn ra, vương đầy trên cơ thể 2 ng...]

Móa, thậm chí còn k thấy cảnh bắn nữa đó, Đỗ Hành nghẹn vào trong rồi hả??? Mẹ đẻ xấp nhỏ sao cho ngta húp nước thịt k vậy??? Tiếng nói công lý ở nơi nao?? (┛ಠДಠ)┛彡┻━┻


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui