Câu Lạc Bộ Sắc Lang

“Tiểu Thuần, ngày hôm qua dạy ngươi điểm mấu chốt của ‘Sắc’, còn nhớ rõ không?”

Tân thuần vừa lên xe, đã bị Quý Anh Diễm ôm vào trong ngực .

“Nhớ rõ.”

Chẳng những nhớ rõ, hắn còn vì thế mà buồn bực suốt một buổi tối nữa kìa. Tay Tân thuần không an phận mà sờ trước ngực Quý Anh Diễm, rồi lại cọ cọ sau lưng. ‘Sắc’ nữa rồi, thật tốt quá, cảm giác làm sắc lang thật tốt!

“Chúng ta ôn tập một chút đi.”

Quý Anh Diễm trực tiếp tiến cái miệng nhỏ nhắn của Tân Thuần mà hôn.

Úc! Hôm nay và hôm qua không giống nhau. Tân Thuần nhắm mắt cẩn thận cảm nhận. Anh Diễm hình như thực kích động. Tân Thuần vừa phát huy cửa thứ hai hôn đáp lại Quý Anh Diễm,vừa tiếp tục chiếm tiện nghi hắn. (nghĩa là vừa hôn vừa sờ). Tân Thuần ngốc hoàn toàn không biết, chính là bởi vì đôi tay nhỏ bé của hắn không an phận, mới khiến nụ hôn này trở nên không giống hôm qua.


“Ngươi này tiểu yêu tinh tra tấn người ta mà!”

Quý Anh Diễm chấm dứt nụ hôn kịch liệt, ôm chặt Tân Thuần.

“Cửa thứ hai của ta có tiến bộ hay không?”

Tân Thuần mong ngóng nhìn Quý Anh Diễm, nếu Quý Anh Diễm mà nói không, thì Tân Thuần sẽ thương tâm muốn chết, vì như vậy nghĩa là hắn không có thiên phú để học về ‘Sắc’.

“Có, tiến bộ thật lớn!”   Quý Anh Diễm không hề khoa trương. Tân Thuần ngơ ngác của hắn thế nhưng chẳng những biết hôn đáp lại, mà còn vừa hôn vừa khiêu khích hắn.

“Thật tốt quá, quả nhiên là ngày hôm qua cùng đại ca luyện tập có kết quả!”   Tân Thuần hưng phấn đến mức cái gì cũng đều khai ra.

“Cái gì? Ngươi cùng người khác luyện tập!”    Quý Anh Diễm lập tức lạnh mặt.

“Đại ca cũng không phải người khác gì nha!”    Tân Thuần phát hiện hình như có gì đó không ổn.

“Trừ bỏ ta, bất luận kẻ nào đều là người khác, biết không?”    Quý Anh Diễm nhìn Tân Thuần trên mặt đã không còn tươi cười, biết mình đã dọa đến hắn, lập tức phóng nhẹ thanh âm.

Tân thuần vô tội chớp chớp mắt mấy cái, gật đầu. Tại ngươi ngay từ đầu không nói cho ta biết! Nén giận, nén giận, hắn cũng không muốn nói ra làm cho Quý Anh Diễm thêm mất hứng. Quên đi, nhân cơ hội ‘sắc’ hắn hai ba cái, đem tiện nghi chiếm trở về mới được.


Tân thuần đem mặt chôn vào trong ngực Quý Anh Diễm, lấy tay nhẹ nhàng sờ thắt lưng hắn. Lồng ngực hắn thật sự là thoải mái nha, hảo, sau này ta phải luôn chiếm tiện nghi nơi này. Tân Thuần vui vẻ quyết định nơi để ‘Sắc’.

Thấy động tác dịu ngoan bớt ngờ của Tân Thuần, làm cho cơn tức của Quý Anh Diễm biến mất. Này tiểu miêu mễ (mèo con) thế nhưng bắt đầu làm nũng khiêu khích ý chí của hắn. Quả nhiên là có thiên phú về ‘Sắc’ nha!

“Tiểu Thuần, đáp ứng ta, sau này chỉ ‘Sắc’ với một mình ta thôi, được không?”

Quý Anh Diễm không dám tưởng tượng cảnh tiểu miêu mễ bé bỏng của hắn ghé vào trong ngực người khác, hôn môi người khác chính là dạng gì. Hắn có thể tức giận đến mức phóng hỏa đốt người. (lửa ghen được cụ thể hoá thành lửa thật hử? coi chừng ở tù á chú)

“Ân. Được rồi.”

Quên đi, dù sao cũng không có hại, đáp ứng hắn đi. Tân Thuần ngoài ý muốn phát hiện Quý Anh Diễm đã không còn sinh khí. Thật tốt quá, nguyên lai ‘Sắc ’ công của hắn cũng không tệ lắm, tuy rằng chưa thể luyện thành Câu Hồn Đại Pháp, nhưng đã có thể thay đổi tâm tình của một người! Đáng ngợi khen chứ! Vậy sau này hắn sẽ không sợ Quý Anh Diễm lại sinh tức giận nữa. Hắc hắc, mình nắm được nhược điểm của hắn rồi! (tự sướng thấy ớn)

“Tiểu Thuần, ngươi cười trộm gì đó?”    Quý Anh Diễm buồn cười nhìn Tân Thuần. Trong đầu tiểu ngốc này rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì?

“Ta làm gì có cười trộm?”    Sao ai cũng thích nói hắn cười trộm vậy cà, đại ca nói vậy, rồi ngay cả Anh Diễm cũng vậy! Mắt bọn họ đều có vấn đề sao?


“Anh Diễm, ngươi có dạy Phương học trưởng cùng Giang học trưởng bọn họ không?”     Tân Thuần đột nhiên nghĩ đến việc Quý Anh Diễm chủ tịch ‘Câu Lạc Bộ Sắc Lang này’, vậy hắn phải dạy tất cả thành viên không?

“Tiểu ngốc, chỉ có dạy ngươi thôi! Bọn họ đều là tự học.”    Chẳng lẽ tiểu ngốc này để ý mình có cùng người khác làm mấy chuyện này hay không?

“Vậy là tốt rồi!”     Tân Thuần tươi cười vừa lòng. Vậy hắn sẽ không lo người khác cùng hắn tranh giành khi muốn ‘Sắc’ ***g ngực này!

Nghe hắn trả lời, Quý Anh Diễm cũng vui vẻ nở nụ cười. Nguyên lai con mèo nhỏ của hắn cũng không ngốc, biết để ý chuyện của hắn. Không tồi, xem ra tái dạy dạy dỗ dỗ thêm sẽ có kết quả .

Trên xe hai người tươi cười dào dạt, nhưng đều hiểu lầm ý của đối phương. Quên đi, sao cũng được, hai người đều cao hứng thì tốt rồi.

Rất nhanh tới trường. Ôm dìu Tân Thuần xuống xe đã trở thành “môn bắt buộc’ của Quý Anh Diễm. Mà Tân Thuần lại còn là cục cưng ngoan, ôn tập đầy đủ tôn chỉ về ‘Sắc’ của hắn!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui