Vì sao lại không vui chứ? Tôi ngồi trong quán thức ăn nhanh, chán nản mà lo lắng vấn đề này. Có vài cuộc gọi nhỡ, đều là Thư Triển Nhan gọi đến, vừa rồi trên xe không nghe, còn bây giờ? Tâm tình không tốt, không tiếp.
Thuận tay để điện thoại ở chế độ rung, không quấy rầy người khác dùng cơm. Căn cứ theo sự chỉ đạo của Ngô Hiểu Mai, qua 23 tuổi không nên ăn thực phẩm rác rưởi này, tránh tích tụ mỡ.
Tôi đã qua tuổi 23 lâu rồi, nhưng khi ngồi trên xe, nhường ghế cho một cụ già xong, tôi lại phát hiện mình lại lại lâm vào tình huống đáng sợ, có người vừa đảo mắt qua chiếc điện thoại trong tay tôi. Tôi không chút do dự mà nhảy xuống xe ở trạm gần nhất, cùng một đám học sinh trung học đi vào quán thức ăn nhanh này.
Gọi rất nhiều món, tôi có chút ngượng ngùng nâng mâm đồ ăn đi xuyên qua đám người, ngồi xuống vị trí bên cửa sổ mà tôi khá vừa ý. Khi còn học đại học, có lần tôi kéo Thư Triển Nhan đến khu vui chơi giải trí, nàng luôn không tình nguyện mà đi, thì thầm nói thật lãng phí, nhưng khi đi ăn lại ăn rất nhiều, khiến người đáng thương như tôi đây phải "cắn răng" trả tiền, còn phải chịu trách nhiệm dọc đường về phải kể chuyện cười để nàng tiêu thực.
Hôm nay thì chỉ có mình tôi, phải ăn nhiều mới được, ăn xong rồi sẽ đi tìm một chỗ phơi nắng!
Tôi ngắm nhìn dòng người qua lại bên đường, ai nấy đều vội vã, cứ như mỗi người đều có rất nhiều việc chưa làm xong. Thư Triển Nhan chắc cũng là một trong số đó?
Tôi lấy một thanh khoai tây, chấm một chút sốt cà chua, bỏ vào miệng, nói thực ra, thực phẩm "rác rưởi" vẫn rất ngon.
Rốt cục tôi cũng phát hiện ra một vấn đề đáng sợ, đó là khi tôi đang thất thần, tôi đã ngốn một lượng thức ăn thật lớn! Khi tôi mua đống đồ ăn này, tôi đã định gói về nhà một phần, đến tối lấy ra ăn, ví dụ như cái hamburger kia. Nhưng nhìn chén đĩa sạch trơn trước mắt, tôi buộc phải thừa nhận, tôi thật đúng là giống siêu cấp heo.
Dạ dày có chút khó chịu, tôi ra khỏi quán, nhìn kỹ chung quanh, không quen! Đây là nơi nào a? Hai năm nay thành phố có rất nhiều con đường mới, nên có rất nhiều nơi tôi không biết, nhưng cũng không sao, dù sao cũng chỉ là nơi chưa từng tới mà thôi, tuỳ ý ngao du cũng được, mệt thì bắt xe về nhà.
Dưới ánh trời chiều, tôi ở ngoài đường, tùy ý đi chơi, thấy quán nào lạ mắt lại ghé vào.
Có lẽ đã đến giờ tan tầm nên người đi trên đường ngày càng nhiều thêm, nhưng có lẽ vẫn có không ít người giống tôi, rảnh rỗi, lạc lõng nơi ngã tư đường phồn hoa này.
Khi tôi đang trong trạng thái mộng du, bỗng nhiên trên đường có mấy người rượt nhau, tôi theo bản năng mà dựa vào tường, nhưng bả vai vẫn bị một tên chạy rất nhanh đụng phải một chút. Tôi hoàn toàn không phòng bị lập tức ngã xuống đất, tôi chỉ kịp nhìn thấy lưỡi dao sáng bóng hiện lên trước mắt, khi tôi kịp phản ứng thì chiếc ba lô chứa toàn bộ gia sản của mình đã biến mất cùng người thanh niên kia ở góc ngã tư đường.
So sánh tốc độ của đối phương và thành tích chạy trong trường của mình, tôi biết mình không đuổi theo kịp. Tôi chỉ biết ngồi yên ở hiện trường vụ "hung án".
Nơi này là ngay trước cửa một cửa hiệu bánh ngọt, mùi bơ tỏa ra khiến người khác có một cảm giác thật ấm áp. Người đi đường nhìn thấy vụ cướp kia cũng chỉ thản nhiên liếc mắt một cái, sau đó tiếp tục đi qua, ngay cả một khuôn mặt thông cảm đều không có — đương nhiên tôi cũng không cần.
Một tiểu cô nương từ trong quán chạy ra, ngồi chồm hổm trước mặt ta, "Này, chị không sao chứ?"
Tôi xoa bả vai bị đụng đau, cười khổ một chút, vạt áo lại có một vết rách mới, dài chừng 2 tấc, xem ra con dao cắt dây ba lô của tôi thực bén.
Tôi thở phào, cảm thấy vận khí của mình vẫn còn, nếu vết rách này ở trên bụng tôi, nhất định sẽ rất rất đau.
Nhưng mới vừa đứng lên thì sự may mắn đó lập tức bay đi, chân tôi không may bị trặc.
Có nên báo cảnh sát không? Tuy rằng ví và di động bị mất tôi rất đau lòng, nhưng tôi vẫn do dự, nói thật tôi không tín nhiệm cảnh sát, huống chi loại chuyện này rất phổ biến, cảnh sát chẳng hơi đâu mà quan tâm, tôi không muốn uổng phí nước bọt, ân, còn có rất nhiều thời gian nữa!
Thôi bỏ đi, của đi thay người, nghĩ tới nghĩ lui, tôi quyết định buông tha cho công cuộc tìm kiếm chính nghĩa của mình.
A, có nên mượn tiểu cô nương trước mặt này ít tiền đi xe về không?
Đang suy nghĩ làm sao để mở miệng thì đã nghe nàng nói "Tỷ, rõ như ban ngày, có người lộ liễu cướp bóc, cảnh sát làm ăn cái gì không biết a?"
Tiểu cô nương thông cảm mà vỗ vai tôi, quay đầu lại lớn tiếng mắng một cô gái mặc cảnh phục đang ngậm bánh mì. Nàng kia vẻ mặt do dự mà đứng trước mặt tôi, "Ồn ào gì chứ? Từ sáng đến giờ tôi mới ăn có ổ bánh mì, mấy người còn mắng gì nữa?"
A? Tôi ngây ngốc mà nhìn vị đồng chí cảnh sát từ trên trời giáng xuống này, lúc này mới nhận thức được vấn đề trước mắt, tôi cư nhiên lại gặp được một vị cảnh sát "tài năng" đang gặm bánh mì chứng kiến vụ mất trộm của mình!!!
Ở cảnh cục, tôi câu nệ uống nước, lớn như vậy rồi đây là lần đầu tiên tôi đến đồn cảnh sát, tuy rằng chưa từng làm chuyện xấu, nhưng không hẳn lúc nào cũng làm việc tốt, nên tôi có chút bất an. Tôi thầm phỉ nhổ mình một chút, xem ra đời này tôi không làm nên đại sự gì rồi.
Chịu trách nhiệm tiếp đãi tôi chính là đồng chí cảnh sát lúc nãy, sắc mặt so với lúc nãy gặm bánh mì khá hơn rất nhiều, ít nhất mặt nàng đã có nụ cười, nhưng tôi không đoán được nụ cười đó xuất phát từ thâm tâm hay vì yêu cầu của công việc.
"Điện thoại nhà, điện thoại cơ quan, điện thoại người thân cô đều không nhớ?"
Tôi thành thật mà gật đầu, "Ân, tất cả đều ở trong danh bạ di động."
Tôi nói dối, tôi nhớ rõ số di động của Thư Triển Nhan, nhưng bây giờ tôi không muốn làm phiền nàng.
Cúi xuống xoa bóp chân, lại đụng đến miếng cao dán được dán lên trên, không còn đau lắm, tôi cảm thấy mình có thể tự về được rồi, nhưng đột nhiên lại nhớ đến một vấn đề nghiêm trọng, chìa khóa của tôi để trong ba lô.
Choáng váng trong chốc lát, tôi báo cáo với cảnh sát địa chỉ công ty của Thư Triển Nhan, "Quan hệ? Ách, chúng tôi ở chung nhà, nàng là dì tôi!"
Nói xong lời này, mặt tôi hơi đỏ lên, cho tới bây giờ tôi chưa từng ở bên ngoài xưng hô với Thư Triển Nhan như thế, nhưng dựa theo pháp luật thì chúng tôi đúng là có mối quan hệ không hay ho trên.
Cảnh sát tra số điện thoại, gọi tới đó, vừa mới nói chưa được hai câu, liền dở khóc dở cười nhìn tôi, "Tiểu di của cô thật đúng là làm luật sư a, tôi mới nói cô đang ở cảnh cục, nàng liền lôi một đống thuật ngữ pháp luật ra, nói chúng tôi không thể làm cái này cái nọ với cô. Cảnh sát chúng tôi có hình tượng xấu như vậy a?"
Tôi cười, trong lòng không đồng ý, ai kêu ngươi nói, "Thường Hoan Hỉ đồng chí bây giờ đang ở cảnh cục của chúng tôi, phiền cô tới đây một chút." Đây không phải hù dọa người khác sao?
Thư Triển Nhan hiển nhiên không mù đường, hơn nữa rất có hành động lực, chưa tới nửa giờ đã có người dẫn Thư đại luật sư vẻ mặt lo lắng tới trước mặt tôi, thấy tôi hảo hảo ngồi ngay ngắn ở phòng khách uống trà, nàng mới thở phào, "Xảy ra chuyện gì vậy? Đi ra cửa thôi cũng để xảy ra chuyện? Có bị thương không?"
Theo trực giác tôi lắc đầu, lập tức chột dạ nghĩ đến cái chân, lại gật gật đầu, giơ cao cái chân đau lên, "Hơi đau một chút, đừng lo!"
Nữ cảnh sát dẫn tôi về cảnh cục nhìn Thư Triển Nhan, lại nhìn tôi, vẻ mặt không tin được, "Nàng là tiểu di của cô?"
Thấy Thư đại luật sư nín cười, tôi cũng nhếch miệng ngây ngô cười, "Đúng vậy a, con của bà ngoại tôi!"
Đồng chí cảnh sát lộ ra vẻ mặt "Thì ra là thế", tôi lại nhìn Thư Triển Nhan sắc mặt trầm xuống, tôi le lưỡi, giống như một đứa nhỏ đang nói dối.
Đồng chí cảnh sát tiếp tục giáo dục tôi, "Sau này đi đường để ý một chút, Tiểu Nhã nhà tôi nói cô đi đường mà cứ như mộng du, như vậy rất nguy hiểm có biết hay không?"
Tôi giống con gà mổ thóc, gật gật đầu, khóe mắt lại thoáng nhìn Thư Triển Nhan sắc mặt lại càng trầm hơn, trong lòng không khỏi run lên một chút. Thư đại tiểu thư hôm nay tâm tình dường như không tốt a, tôi lại không nghe điện thoại của nàng, trở về chắc lại bị mắng.
Nhưng đồng chí cảnh sát giống như không thấy biểu tình đáng thương của tôi, tiếp tục thuyết giáo, "Còn nữa, tốt nhất nên nhớ một vài số điện thoại, trong nhà, bằng hữu thân thích a, vạn nhất xảy ra chuyện gì thì cũng biết đường để liên lạc."
Thanh âm lạnh lùng của Thư Triển Nhan vang lên, "Ngay cả số của tôi cậu cũng không nhớ?"
Lông tơ sau lưng tôi hết thảy dựng lên, nhưng trước mặt đồng chí cảnh sát, tôi cũng không dám sửa miệng, "Ân, vì sợ quá nên đầu óc không tốt lắm, bây giờ mới nhớ ra."
Đồng chí cảnh sát cũng có chút ngượng ngùng mà cười rộ lên, "Ân, cũng là do chúng tôi không cẩn thận nên mới có chuyện đáng tiếc như vậy phát sinh, tôi đại diện cho toàn bộ cảnh cục chân thành xin lỗi."
Nói xong, nàng giơ tay chào tôi và Thư Triển Nhan, "Xin yên tâm, án kiện này chúng tôi sẽ tận lực xử lý. Có tiến triển chúng tôi sẽ lập tức báo tin."
Tôi gật đầu, trong lòng cũng không dám tin cậy người này.
Đưa chúng tôi ra cửa cảnh cục, đồng chí cảnh sát cười tủm tỉm, "Ân, chúng ta cũng xem như quen nhau rồi, sau này nhớ ghé chơi a!"
Tôi giật thót, nơi này là nơi để ghé chơi sao?
Nàng vẫn hồn nhiên nói, "Nói lâu như vậy mà tôi quên tự giới thiệu, tôi tên là Âu Dương Cận, Cận không có nghĩa là cảnh sát, mà là Cận trong hoa dâm bụt, sau này có việc cứ gọi tôi!"
Dưới ánh mặt trời, nụ cười của nàng đúng là rất giống hoa dâm bụt, sáng lạn, làm nổi bật người nào đó vẫn phá lệ âm trầm bên cạnh tôi. Tôi miễn cưỡng cười cười, đóa hoa dâm bụt đáng yêu này thật sự cải thiện ấn tượng của tôi về cảnh sát rất nhiều.
Thư Triển Nhan lái xe, tôi không dám nói lời nào, sổ tay lái xe an toàn có nói: vì an toàn của lái xe và hành khách, nên hạn chế nói chuyện trong lúc lái xe.
Vì chưa đến giờ cao điểm nên Thư Triển Nhan lái xe rất nhanh. Tôi nắm thật chặt dây an toàn, có chút bi quan mà nghĩ, ít nhất xe nàng mua bảo hiểm rồi, nếu gặp tai nạn mà chết thì cũng có thể đổi được ít bạc, tuy có lẽ ba và Thư lão sư không cần.
Xe phanh lại tạo nên một tiếng két bén nhọn, dây an toàn thắt chặt vào ngực tôi. Thư Triển Nhan mặt không chút thay đổi mà xuống xe, tôi thấy nàng đi vào một hiệu thuốc ven đường. Việc hôm nay cũng không thể hoàn toàn trách tôi được! Chẳng lẽ nàng chê tôi phiền, muốn mua thạch tín độc chết tôi sao?
Tôi ngồi ở trong xe chọt chọt ngón tay, suy nghĩ đủ điều.
Sự thật chứng minh, tôi lấy tiểu nhân chi tâm mà độ quân tử chi phúc. Thư Triển Nhan thực mau trở lại, ném cho tôi một bao thuốc. Tôi mở ra xem, băng vải, dầu nóng, băng dán, cái này trong nhà đều có a. Tôi há mồm, đang muốn nói, lại nhìn thấy vẻ mặt của Thư đại tiểu thư, đành buông một câu "Cám ơn!"
Bây giờ chỉ nên nói cám ơn thôi, không nên đổ dầu vào lửa.
Thư đại tiểu thư trừng mắt nhìn tôi, "Vừa rồi ở cảnh cục cậu nói hươu nói vượn cái gì vậy? Cái gì mà con gái của bà ngoại?"
Tôi ha ha ngây ngô cười hai tiếng, "Chỉ đùa một chút thôi!"
Thư Triển Nhan trừng tôi, "Có ai lấy gia phả ra đùa không?" biểu tình của nàng thực nghiêm túc, "Về sau đừng đùa như thế nữa!"
A? Có nghiêm trọng như thế không? Tôi há hốc mồm, nhưng hôm nay đủ xui rồi, tôi không muốn tranh luận vô vị, chỉ gật đầu như gà mổ thóc.
Thư Triển Nhan vẫn không buông tha, lạnh lùng nhìn tôi, "Cậu hôm nay không phải tới phòng làm việc của tôi sao? Vì sao không gọi điện thoại cho tôi? Tôi gọi cậu lại không nghe, còn nữa, không có việc gì chạy đến khu Đông làm cái gì? Không biết trị an bên này không tốt à?"
Tôi sờ mũi, bị nàng hỏi như pháo nổ, tôi á khẩu không trả lời được, chẳng lẽ tôi nói thấy cậu đi ăn cơm với một tên bảnh trai nào đó nên không muốn làm kỳ đà à?
"Ách ~~~~, sợ cậu bận nên không gọi điện thoại. Về phần không nghe thì tại tôi đang đi trên đường không nghe thấy a!" Tôi chọt chọt ngón tay, giả bộ bình tĩnh.
Nàng như có điều suy nghĩ mà nhìn tôi một cái, "Còn nữa, hôm nay tôi nhìn thấy một người rất giống cậu! Giữa trưa có phải cậu đứng trước nhà chờ xe bus trước công ty tôi không?"
Tôi giả bộ ngạc nhiên, "Vậy sao? Đúng vậy, cậu thấy tôi à? Vậy sao không gọi, làm tôi chạy lên công ty tìm cậu mà không gặp."
Ánh mắt Thư Triển Nhan nghi ngờ nhìn tôi từ đầu đến chân, nàng nhìn một hồi lâu, đột nhiên bật cười khiến tôi hoảng sợ, "Nhiều năm như vậy mà cậu không tiến bộ gì cả".
Đột nhiên thốt ra một câu không đầu không đuôi, Thư Triển Nhan không nói nữa, khẽ lắc đầu, tựa hồ tâm tình đã tốt hơn, khởi động xe chạy ra đường.
Kỳ quái, tâm trạng của Thư đại tiểu thư tới mau, đi cũng mau, khiến tôi càng lúc càng không hiểu nổi.
"Thường Hoan Hỉ, cậu có biết cậu có một tật xấu không sửa được không?"
Đang lái xe, Thư Triển Nhan không hề nhìn tôi, thình lình lại thốt ra một câu khiến tôi run bắn lên, "Tật xấu nào?"
Nghi hoặc mà nhìn người đang lái xe, vành môi nàng khẽ nhếch, xem ra rất vui vẻ, tôi lại tự hỏi có cái gì đáng cười a?!
"Khi cậu nói dối sẽ thực lo lắng, căng thẳng đến mức luôn xoa ngón tay!" Khóe miệng nàng càng lúc càng cong lên, nhưng không nhìn tôi, "Từ khi 14 tuổi đã vậy, cậu không biết sao?"
Tôi cuống quít tách hai tay ra, đặt trên đầu gối, quả thật là như thế, giống như bản năng vậy, nhưng tôi không để ý đến nó. Xong đời, Thư Triển Nhan nhìn ra tôi đang nói dối, nếu có một bức tranh châm biếm vẽ lại cảnh này, tôi nghĩ mình sẽ xuất hiện trên đó với một khuôn mặt đẫm mồ hôi, nhưng đây lại là cuộc sống thật, nên tôi chỉ có thể tiếp tục ra vẻ trấn tĩnh, "Không có a!"
Tôi giơ tay phải lên, "Sáng nay cắt móng tay nên có chút không quen mà thôi."
Thư đại tiểu thư quay đầu lại cười mà như không cười liếc tôi một cái, tiếp tục chuyên tâm lái xe, không thèm so đo, "Tối nay Khương Hạo Vũ và Tiểu Chiêu mời chúng ta ăn cơm, cậu có đi không?"
Rốt cục cũng chuyển đề tài, tôi thở phào, "Có chứ, đương nhiên phải đi!" Có người mời ăn cơm sao không đi được? Đi không được cũng phải bò đi a!
Đang yên đang lành sao hai người này lại mời cơm vậy? Thôi bỏ đi, tối tới rồi biết!
Tuy mới trải qua một trận vặn hỏi khiến tinh thần căng thẳng, nhưng ít ra tâm trạng so với giữa trưa tốt hơn nhiều, tuy rằng chân còn hơi đau, nhưng thời tiết lại rất tốt, còn có người mời cơm, cuộc sống hóa ra vẫn rất sáng sủa đó thôi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...