Cậu Là Thiên Thần Phải Không

Nó mở mắt ra, nhìn sang bên cạnh, cả đêm qua hắn không về. Nó mặc cái áo len nâu dài gần đầu gối cùng cái quần đen bó sát ngắn. Vài cơn gió ập tới, nó lạnh run lại nhưng vẫn làm VSCN. Vẫn sớm nên nó định đi dạo một vòng để thư giãn. Đeo cái cặp, nó ra ngoài. Ban nãy vào mấy phòng của lũ kia, thấy ôm nhau ngủ nên nó cũng không muốn đánh thức. Tối hôm qua hắn vào bar đập phá, cả đêm không về vì lí do cầm nhầm ip của nó. Hắn lục tung cả ip lên thì thấy ảnh của Nhật Minh rồi hình nền là nó và Minh. Nỗi đau trong lòng hắn bùng cháy lên, hắn điên cuồng đập phá. Đến lúc say thì gặp Minh Minh và cô ta cãi nhau với hắn. Trong lúc cãi nhau cô ta đẩy hắn sát vào tường khách sạn. Những nụ hôn điên cuồng cứ giáng xuống người hắn, ba nút áo tung ra, vậy mà hắn vẫn mặc kệ. Nó đứng im, lúc đi ngang qua nó đã nhìn thấy thứ không nên nhìn thấy. Cái quá khứ từ 7 năm trước lại ập về. Một giọt, hai giọt, ba giọt nước mắt nóng hổi trào ra. Đôi tay gạt phăng nhưng giọt nước mắt yếu đuối, nó đi đến chỗ hắn. "á" Minh Minh hét lên vì đau, tay phải của nó vẫn tóm chặt mái tóc của cô ta giật ra sau. Đứng chắn trước mặt cô ta và hắn, nó quát :
- Đồ hồ ly tinh dám cướp chồng tôi hả??? Cô có gan lắm đó, cô tin tôi huỷ hoại nhà cô một lần nữa không??
- cô... cô.. định làm gì.. Dạ là.... của tôi..._ Minh Minh lắp bắp
- cút mau nếu không tôi sẽ không kiềm chế được đâu_ nó gằn từng chữ
- đi thì đi_ cô ả õng ẹo đi mau lẹ
Nó quay lại hắn, đôi mắt chứa chút bi thương, đôi tay trắng ngần nhẹ nhành cài từng nút áo. Hắn ôm chặt nó, nó vùng vẫy thoát ra. Cái ôm mạnh mẽ này khó mà nó chỗng cự nổi, hắn lôi nó vào oto. Đây là loại oto cách âm cực tốt nên không ai biết ở trong là trận cãi nhau quyết liệt. cạch... cạch.... nó cố gắng mở cửa xe, nhưng hắn đã khoá lại. Đẩy nó sát vào cửa xe, môi hắn điên cuồng chiếm lấy môi nó. Nụ hôn cháy bỏng, mang đầy đau thương cứ rơi xuống vai và xuống cổ. Môi nó bị hắn làm cho đỏ ửng lên. Tay nó vẫn đẩy hắn, mặc dù biết kết quả là vô nghĩa nhưng phải cố. Cái nơ kẻ sọc đỏ được tháo ra, rồi đến nút áo. Hai cái cúc áo bung ra, cái áo hai dây hở ra, cái cổ trắng không tì vết và vòng cổ bạc sáng loáng. Không khí xung quanh dường như bị hút hết bởi nụ hôn của hắn. Tay của nó lại loá lên lần nữa, vệt màu xanh đó làm nó ngất đi. Thả nó ra, tay hắn tra cúc áo, buộc lại cái nơ, nó vẫn ngất. Phóng về biệt thự nhà nó, các người giúp việc mở cửa và cho xe hắn vào trong. Lúc này Vi, Nguyên đang xem tivi, Cát Anh ở trong bếp, Khánh vẫn ngủ. "Nhi bị sao thế này??? Dạ cậu làm gì nó thế??" Vi hỏi dồn khi thấy hắn bế nó ngất đi trong vòng tay. Một câu cũng không thốt ra, khuôn mặt lạnh lùng đến đáng sợ, Vi cũng rùng mình vì lạnh. (Tảng băng di động mà Vi) Bế nó vào phòng, đặt nó lên giường. Mắt nó nhắm nghiền lại, đôi môi đỏ mọng như sakura, trông thật giống thiên thần. Anh hai nó cùng chị dâu nó bận quản lí công ty, Chip thì ra nước ngoài vì gia đình có việc. Ba mẹ nó ở Anh để quản lí tập đoàn. Ông nuôi thì bận túi bụi. Không một ai chăm sóc nó, dạo này nó hơi ốm. Chuông điện thoại reo ầm lên, là Trang gọi. Hắn nghe máy :

< alo~ Thiên Thần hả??? Cô giáo tìm cậu đó>
Ngay từ lúc làm quen thì Trang đã hỏi nó một câu hỏi "Bạn là thiên thần phải không?" nên từ lúc gặp nó thì Trang toàn gọi nó là Thiên Thần. Vậy là quen mồm. Không nghe thấy ai trả lời, Trang dập máy luôn. Hắn ném cái ip xuống giường. Từ khoé mắt nó chảy ra một giọt nước long lanh, nó khóc. Trái tim hắn như bị bóp nghẹt lại, đau đến muốn chết luôn. Nó khóc vì ai nhỉ? Bỏ cái câu hỏi đó, hắn nhấc nó lên, hôn nhẹ vào chán nó. Mùi hương dìu dịu toả vào mặt nó, nó dụi vào người hắn ngủ ngon lành. Chứng kiến cảnh tượng đó, Cát Anh chỉ lắc nhẹ đầu. Nó không được yêu!! Đó là quy luật của " Ba Thiên Thần" trong thế giới đêm. Cạch.... Cát Anh bước vào.
- Anh? Sao vậy?_ hắn thắc mắc
- Bỏ nó xuống đi lại đây mình bảo!!_Anh
- Nhi!! Nó không có quyền yêu đâu!!
- tại sao?? Chẳng phải chúng tôi có hôn ước sao??
- Không phải cậu mà là người của gia tộc Giang
- LÀ SAO???
- nhà họ Giang và nhà họ Lâm của cậu
đang giành giựt hôn ước của Nhi

- vậy phải làm sao??
- đánh cước với tôi đi!!! Cậu phải thắng trong cuộc chơi này!!
Cát Anh định đánh cược gì đó. Nhưng nó vẫn đang chìm trong giấc mơ nồng nàn. Lúc nó ngủ dậy thì đã gần chiều. Đói bụng nên bước xuống nhà, mùi hương của súp hạt dẻ bay lên, nồng nàn xộc vào mũi nó. Một từ để diễn tả cảm xúc lúc này của nó đó là.... Đói...(=.=) Cô giúp việc ngoảnh lại bê cho nó tô súp nóng hổi. " Tiểu thư ăn đi ạ!! Đây là đồ ăn mà cậu chủ dặn tôi làm cho cô ạ!!". Ăn ngấu nghiến như chết đói, chỉ loáng một cái tô súp hết sạch. "Nhi ơi có cuộc gọi" ipad nó kêu ầm lên, là hai nó gọi. Màn hình hiện lên hình anh nó và chị dâu_ chị Trang.
< bé con~ nhớ anh không?>
< nhớ?? Nghĩ sao vậy??>
< thôi mà nhóc anh xin lỗi vì đi không báo nhưng mà anh có nỗi khổ mà~>
< nhóc ngoan không đây??>

< có mà bao giờ anh về>
< anh cũng chưa biết được.. Bye em nha anh đi làm đây>
Nó vẫy tay bye bye anh nó, rồi nó cầm cặp đi học....
hết chap18 ùi
Bye bye nha


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận