Cậu Là Nam Tớ Vẫn Yêu (Phần 2)

“Cho nên anh trách em? Trách em không thực hiện đúng lời hứa à?”. Cậu chấp nhận lời trách cứ của An Tử Yến. Dù sao người hứa cũng là cậu.

An Tử Yến buông tay Mạch Đinh ra, vươn ngón cái lau đi khoé mắt ướt của cậu: “Tại sao anh lại trách em? Chẳng phải anh đã hứa sẽ không làm em khóc, không khiến em tổn thương sao? Nhưng bây giờ em lại khóc, tổn thương vì anh. Anh cũng không thực hiện đúng lời hứa của mình chẳng phải sao?”. Sự dịu dàng của hắn khiến Mạch Đinh khóc nhiều hơn. Nếu câu trả lời của hắn có chút ý trêu chọc, cậu sẽ hét tên hắn và đẩy hắn ra. An Tử Yến thu tay về, tiếp tục dùng ngữ điệu nhẹ tênh: “Anh phải làm sao mới không khiến em bị tổn thương đây?”

Đó là điều Mạch Đinh đi muốn nghe, không phải sao?

Cậu có nên cười vì lần này đã thắng hắn? Là hắn cầu xin cậu trước. Nhưng cơn đau này là từ đâu đến? Khiến người mình yêu phải đau, bản thân còn có thể dễ chịu sao? Lúc An Tử Yến vô tình làm cậu đau, cảm giác trong lòng hắn chắc cũng như cậu. Tại sao đến cuối cùng mới hiểu được, trong tình yêu không có thắng thua. Dù thắng được đối phương cũng có thấy vui vẻ gì đâu.

“An Tử Yến, em…”. Mạch Đinh dừng lại, đường chân trời dần sáng, tầm mắt của cậu rõ hơn rất nhiều. Cậu nhìn thấy lớp băng gạc bên trong áo An Tử Yến. Cậu muốn cởi áo hắn ra nhưng bị hắn cản lại.


“Đó là…”.

“Tự anh làm”. Lời giải thích quá hời hợt. Hắn nói dối. Mạch Đinh biết, An Tử Yến làm gì có thời gian tự khiến mình bị thương. Nếu không phải hắn thì ai? Nếu biết, cậu nhất định phải xử lý kẻ đó. Là ai chứ? Mạch Đinh tự hỏi mình. Cậu nhìn vết thương trong khi tay đang bị khoá. Nhìn lớp băng gạc, rồi nhớ tay cậu từng dính máu. Khi cậu dùng sức đẩy ngực An Tử Yến… Hắn bị thương từ lúc đó rồi sao? Không phải do cậu chứ? Chỉ đẩy vài cái thôi mà. Sao lại chảy máu được? Rồi đoạn kí ức khác xuất hiện. Đoạn đối thoại của Phùng Phỉ Mông và Phạm Thiếu Quân vang lên. Con dao nhỏ bằng bạc đó Phùng Phỉ Mông đã để đâu? Mạch Đinh đờ đẫn. Khi cậu đẩy đống giấy tờ trên bàn vào người An Tử Yến, con dao đó đã ở đâu?

Là cậu? Chính là cậu.

“Em… Em không cố ý. Để em xem một chút. Em… Em không…”.

“Anh đã nói không phải là em”. Lời nói của An Tử Yến lúc nào cũng khiến người khác dễ dàng tin tưởng. Lần này, Mạch Đinh cũng rất muốn tin. Hắn đang sợ cậu tổn thương. Hắn vì sự ra đi của ông nội và cậu mà tự hành hạ bản thân, vậy mà vẫn sợ cậu bị tổn thương sao?

Cứ giằng co như vậy nhưng chẳng ai giải thích được. Rột cuộc có ai giải thích được đây? Cậu muốn chứng minh cái gì? Chẳng phải An Tử Yến vẫn… vẫn luôn yêu cậu sao? Mạch Đinh đặt tay lên đầu gối An Tử Yến siết chặt: “Nếu không kiềm chế được thì làm em bị thương đi. Em nguyện bị thương thay anh”.

“Lại ăn nói vớ vẫn”.

“Không phải! Là thật đó”. An Tử Yến kéo Mạch Đinh vào lòng. Hắn nhìn mặt nước óng ánh bạc, yết hầu cử động lên xuống: “Xin lỗi. Nói em phiền gì đó. Có lẽ anh sẽ càng lúc càng khó khống chế bản thân. Nhưng chẳng lẽ anh lại muốn em lo lắng đề phòng khi ở cạnh anh? Muốn em để ý đến tâm trạng của anh mà nói chuyện, không dám nói lên cảm nhận của bản thân sao? Mạch Đinh, anh không bận tâm chuyện nhường ti vi cho em. Không phải như vậy”.

“Em…”.


“Nghe anh nói hết. Anh muốn hỏi thời gian này xa cách nhau em có tốt hơn không?”

Mạch Đinh lên tiếng: “Em không muốn”.

“Anh nói là nghe anh nói hết đã. Anh đã nghĩ rồi. Nhưng anh rất muốn nói với em. Chỉ nói với một mình em. Em nói anh xấu xa, ích kỷ cũng được. Tuỳ em. Nhưng có thế nào cũng không cho em rời đi. Mạch Đinh, đừng rời xa anh được không. Bất kể anh sẽ khiến em tổn thương”.

“Đây không phải câu nói xấu xa nhất mà em từng nghe. Cũng chẳng phải ích kỷ nhất. Đây là lời yêu cầu tuyệt vời nhất mà em từng nghe”. Mạch Đinh vùi đầu vào lòng An Tử Yến, hai tay nắm lấy áo hắn, nước mắt ướt đẩm lớp băng gạc. “Em thật thích nói mấy câu sến súa”. An Tử Yến đặt tay lên gáy Mạch Đinh.

“An Tử Yến”.

“Ừ”.


“Ông nội rồi cũng sẽ phải đi”. Mạch Đinh có thể cảm nhận được An Tử Yến dừng động tác. Mạch Đinh biết mình tham lam. Nếu khiến hắn buông ông nội, hắn sẽ chân chính biến thành An Tử Yến. Mạch Đinh không muốn nhìn thấy An Tử Yến bi thương của đêm hôm ấy thêm lần nữa: “Con người ta rồi sẽ phải chết. Ông nội không bỏ anh. Chẳng qua là ông bị bệnh. Chỉ có thể nằm ở bệnh viện chịu đựng cơn đau hành hạ. Anh có thể nhìn thấy khoảng thời gian đó ông đã đau như thế nào. Bây giờ ông đã gặp được bà nội. Có gì không tốt? Em biết em nói không hay, nhưng điều đó anh hẳn là hiểu hơn em”.

Giọng nói của An Tử Yến lại về chế độ lạnh băng như trước: “Anh rất hiểu. Nhưng em cho rằng, hiểu rồi thì có thể làm được gì?”. Mạch Đinh ngồi thẳng dậy, kéo cổ áo lau mặt. Khoé miệng Mạch Đinh cử động. Ánh ban mai dần kéo đến, lan toả sau lưng An Tử Yến tạo thành một vòng sáng. Mạch Đinh mỉm cười dưới vầng sáng cùng đôi mắt lấp lánh tuyệt đẹp. Cậu cảm thấy An Tử Yến toả sáng là có thật: “Người khác không làm được. Nhưng anh là An Tử Yến. Trong mắt em, anh là người hoàn hảo nhất. Ở đó hãy để bà nội chăm sóc ông. Ở đây, hãy để em chăm sóc anh. Nếu anh không làm được, vậy sau này ai chăm sóc em đây?”

Không khí sáng sớm ẩm ướt nhưng mát mẻ. Cơn gió nhẹ lướt ngang qua hai người. An Tử Yến lặng nhìn khuôn mặt vừa khóc vừa cười của Mạch Đinh. Hắn đưa tay kéo lấy cổ áo của cậu lại gần mình, hôn lên đôi môi cậu.

Kết thúc rồi sao? Mạch Đinh không cho là vậy. Cậu vẫn nhớ đến cơn ác mộng vừa qua. Hai người họ giống như đã đến điểm cuối và lại lần nữa trở về điểm bắt đầu.

– Hết chương 150 –


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui